Ngày thứ ba, dưới sự nghi ngờ mãnh liệt của Kỷ Khanh Khanh, Lục Lệ Hành quyết định xuất viện.
Hôm nay xuất viện, trời trong xanh, nắng ấm áp, hai bên đường dẫn vào biệt thự còn ngát hương hoa thơm.
Một tuần không về nhà, toàn bộ biệt thự đều vắng vẻ. Bây giờ xe vừa đỗ vào sân trước của biệt thự, dù Bùi đã từ nhà trong chạy ra đón, những người khác thì mang hành lý của Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành về phòng.
Ông nội Lục nhìn thấy vết thương tay Lục Lệ Hành thì hỏi chuyện này là như thế nào. Lục Lệ Hành làm như không có chuyện gì, nói là lúc xuống biển bị đá ngầm cứa vào tay.
Còn Kỷ Khanh Khanh cúi đầu không nói lời nào, nguyên nhân khiến anh bị thương, là vì cô.
Đối với chuyện này, ông nội Lục cũng không nói gì nữa, ngược lại còn nói sang chuyện khác.
Lục Lệ Đình về rồi.
Hàng năm Lục Lệ Đình không về nhà, lần này trở về, thật sự là nằm ngoài dự đoán.
Vừa dứt lời, Lục Lệ Đình đi từ trên lầu xuống, dáng vẻ hiện tại khiến Kỷ Khanh Khanh kinh ngạc.
Trong trí nhớ của Kỷ Khanh Khanh, từ trước đến này, Lục Lệ Đình chưa từng cho cô một sắc mặt tốt nào, đều luôn nghi ngờ cô có âm mưu đen tối.
Bây giờ lại là dáng vẻ ốm đau bệnh tật, không có tinh thần. Trên đầu anh ta quấn băng gạc, vết bầm tím vì bị đánh ở trên mặt rất rõ ràng, cả người dường như cũng gầy đi không ít, tản ra hơi thở của sự nản lòng, chẳng nhìn ra được tinh thần phấn chấn và thái độ ngạo mạn của trước đây nữa.
Chuyện chia tay Thẩm Vi Vi gây ra đả kích lớn như vậy cơ à?
Kỷ Khanh Khanh như đang suy tư, xem ra Lục Lệ Đình rất yêu Thẩm Vi Vi.
Ánh mắt của Lục Lệ Đình nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh, sau đó rời tầm mắt đến Lục Lệ Hành, thấp giọng gọi một tiếng:
“Anh cả.”
Lục Lệ Hành nhìn dáng vẻ này của anh ta, hàng lông mày hơi nhíu lại, hỏi:
“Sao lại như thế này?”
Ông nội Lục trừng mắt nhìn Lục Lệ Đình một cái, nói:
“Nói là đánh nhau với người ta. Ông già rồi, sức khỏe và tinh thần đều không bằng trước đây, không quản được nhiều chuyện như vậy. Lệ Hành, con nói chuyện với nó đi.”
Lục Lệ Hành gật đầu:
“Vâng.”
Nói xong, anh nhìn về phía Lục Lệ Đình:
“Chú lên đây cùng anh.”
Lục Lệ Đình hơi cúi đầu, không nhìn người khác, im lặng như cũ, đi theo Lục Lệ Hành lên phòng làm việc.
Cho đến khi bóng dáng hai người biến mất ở phía cuối cầu thang, Kỷ Khanh Khanh mới hoàn hồn. Cô ngồi bên cạnh ông nội Lục, nhỏ giọng hỏi:
“Ông nội, chuyện này là thế nào ạ?”
Ông nội Lục thở dài, hận không thể rèn sắt thành thép:
“Nó không chịu nói, vẫn cố chấp y như hồi nhỏ! Con cũng đừng lo lắng cho nó, có ông ở đây, thằng oắt con đó không lật được trời đâu!”
Kỷ Khanh Khanh cười, không nói gì.
Ông nội Lục không muốn nói đến chuyện này nữa, ông nói lảng sang chuyện khác, cười nói:
“Nào, kể ông nghe mấy ngày nay đi chơi với Lệ Hành như thế nào?”
Dì Bùi đứng bên cạnh, nói:
“Chắc chắn là rất vui vẻ rồi, vẻ tươi cười trên mặt cô chủ mãi không biến mất kìa.”
Kỷ Khanh Khanh ngơ ngác nhìn dì Bùi.
Dì Bùi nở nụ cười thần bí:
“Mấy ngày hôm nay cháu với cậu chủ tham gia chương trình, ngày nào dì với ngài Lục cũng xem đúng giờ.”
“Ngày nào cũng xem ạ?”
Kỷ Khanh Khanh kinh ngạc.
Nói cách khác, từng hành động của cô và Lục Lệ Hành trong chương trình, ông nội Lục đều thấy?
Tuy rằng biết chương trình này là chương trình phát sóng trực tiếp, ai cùng đều xem được, nhưng mà cô không hề nghĩ tới việc sẽ bị những người thân thiết nhất như dì Bùi và ông nội Lục nhìn thấy.
Kỷ Khanh Khanh nhớ đến dáng vẻ kệch cỡm của mình trong chương trình, những hành động của Lục Lệ Hành, những cử chỉ thân mật của hai người, sắc đỏ lan tới tận mang tai, tựa như là đang công khai xử tội vậy.
“Ngài Lục, ngài cứ lo lắng cậu chủ không chăm sóc tốt cho cô chủ, bây giờ ngài có thể yên tâm rồi chứ? Đừng nhìn cậu chủ ngoài mặt không nói nhiều lời, trên thực tế lại là người trong nóng ngoài lạnh, làm việc lại thỏa đáng, hai vợ chồng có cách riêng để sống chung với nhau, ngài ấy à, cũng đừng quá lo lắng.”
Ông nội Lục mỉm cười, gật đầu:
“Yên tâm đi. Lúc trước ông còn nghĩ tại sao thằng nhóc Lục Lệ Hành kia lại bỗng nhiên gọi điện hỏi ông về chuyện xác định ngày cưới, thì ra là muốn công khai. Ông còn nghe nói là Lệ Hành mua nhẫn để cầu hôn con à?”
Kỷ Khanh Khanh gật đầu.
“Ngài còn nói cậu chủ không học được sự lãng mạn của ngài, tôi thấy ấy à, cậu chủ còn là trò giỏi hơn thầy đó!”
Ông nội Lục không đồng ý:
“Cái gì mà trò giỏi hơn thầy chứ? Nó làm sao mà có thể lãng mạn hơn tôi chứ? Nhớ năm đó, bà nội của nó là do tôi dỗ dành đến mức không thể rời khỏi tôi đó!”
Bỗng nhiên một luồng nhiệt xông thẳng lên mặt Kỷ Khanh Khanh, lời này của ông nội Lục, tựa như đang ám chỉ điều gì đó.
Nơi này thật sự không thể ở lại nữa rồi, cô đột ngột đứng dậy, nói:
“Ông nội, dì Bùi, con… Hành lý của con còn có đồ chưa sắp xếp xong, con lên thu dọn lại đã, lát nữa con xuống nói chuyện sau ạ.”
Nói xong, không đợi ông nội Lục nói chuyện, cô đã vội vàng lên lầu.
Xấu hổ, quá xấu hổ!
Kỷ Khanh Khanh che khuôn mặt nóng bừng của mình lại, khó có thể nghĩ được sau này nên đối mặt với ông nội Lục và dì Bùi như thế nào nữa. Ai mà biết được cô và Lục Lệ Hành ngoài mặt tôn trọng nhau như khách, sau lưng lại gọi chồng ơi chồng à không ngừng cơ chứ.
Cô thở dài, cuộc sống thật là khó khăn.
Lúc đi qua phòng làm việc, bước chân của Kỷ Khanh Khanh hơi dừng lại.
Mặc dù Lục Lệ Đình này thật sự rất khốn nạn, nhưng dù sao anh ta cũng là em trai của Lục Lệ Hành, quan hệ huyết thống máu mủ tình thâm, sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại thấy, cũng không thể làm mất đoàn kết gia đình được.
Tuy rằng nói bị Thẩm Vi Vi đá rất mất mặt, nhưng mà cũng chẳng phải chuyện gì xấu. Suy nghĩ cẩn thận thì thấy rõ ràng đây là một cơ hội làm người lần nữa. Kỷ Khanh Khanh cảm thấy sau này có thể cùng với anh ta nước sông không phạm nước giếng.
Hy vọng Lục Lệ Hành có thể nói chuyện rõ ràng với anh ta. Lục Lệ Đình này có thể suy nghĩ thông suốt thì sẽ không làm phiền đến cô nữa rồi.
Nhưng mà lúc này, cách một cánh cửa, trong phòng làm việc, hai người đã im lặng mười phút, không ai chịu mở miệng trước.
Từ lúc Lục Lệ Đình đi vào cửa đã cúi đầu, không hề mở miệng. Còn Lục Lệ Hành thì đang tính toán hôm nay phải cẩn thận nói chuyện với anh ta. Khi ánh mắt nghiêm khắc chạm tới khuôn mặt đầy vết thương của anh ta thì trở nên dịu đi không ít, trái tim cũng mềm đi một chút. Tốt xấu gì đây cũng là em trai của mình, có thể mắng cho tỉnh lại thì sau này cũng sẽ giúp đỡ đôi chút.
Hai người đều có nỗi lòng riêng, không ai mở miệng phá vỡ bầu không khí bế tắc này.
Một lúc lâu sau, Lục Lệ Đình mới ngẩng đầu lên, khẽ nhếch miệng, nói câu nói đầu tiên:
“Em chia tay Thẩm Vi Vi rồi.”
Việc này Lục Lệ Hành đã biết từ sớm, đáy lòng cũng đang đoán đây có phải là lý do biến anh ta thành bộ dạng này hay không. Nghe vậy, anh hơi nhíu mày, hai mắt híp lại, lộ ra vẻ không vui:
“Việc chia tay khiến chú biến thành dạng này?”
“Vi Vi cô ấy…”
Lục Lệ Đình khó khăn thừa nhận mình đã nhìn lầm người rồi, chua xót nói:
“Cô ấy lừa em rất nhiều chuyện, đã sớm biết em là người của Lục Thị. Sau khi chia tay cô ấy, em đã tìm người trong vòng để điều tra hành động của Vi Vi trong mấy năm hoạt động trong giới giải trí. Anh và ông nội nói đúng, vì tài nguyên, cô ấy âm thầm để lộ mối quan hệ của em và cô ấy với cấp cao của mấy công ty. Chuyện của Kỷ Khanh Khanh kia cũng là cô ấy dùng danh nghĩa của em để tạo áp lực cho phía bên trên, ôm hết đại ngôn và kịch bản của Kỷ Khanh Khanh về cho mình. Còn có… Người đại diện trước đây của cô ấy, Mạnh Tầm cũng thừa nhận rằng Thẩm Vi Vi tới tìm cô ta, nói chỉ cần cô ta đồng ý đi theo cô ấy thì sau này có thể cho cô ta vị trí Tổng Giám đốc của Giải trí Thiên Ngu.”
Lục Lệ Đình tự giễu:
“Là do em mù, không biết nhìn người, còn vì Thẩm Vi Vi mà huy hoại cả đời Khanh Khanh.”
Lục Lệ Hành lạnh lùng nói:
“Anh đã sớm nhắc nhở chú, Thẩm Vi Vi không phải người đơn giản. Nhưng mà trước đây chú lại tin tưởng lời thề son sắt của cô ta. Bây giờ lại không có dũng khí gánh vác hậu quả do quá tin tưởng cô ta à?”
Lục Lệ Đình phản bác:
“Em không phải vì chuyện này!”
“Vậy chú vì chuyện gì mới khiến mình người không ra người, quỷ không ra quỷ?”
Lục Lệ Đình nắm chặt tay thành quyền, gân cổ lên nói:
“Đêm hôm trước em tới quán bar uống rượu, gặp Ngu Dương, nghe được một ít chuyện.”
“Ngu Dương?”
Lục Lệ Hành không quá ấn tượng với cái tên Ngu Dương, chỉ hỏi:
“Nói cái gì?”
“Ngu Dương nói, lúc trước Khanh Khanh chia tay em là bởi vì… Ba của Khanh Khanh bệnh nặng, cần tiền chưa trị, cho nên mới lựa chọn chia tay em để ở bên Ngu Dương.”
Lục Lệ Hành càng nhíu mày chặt hơn.
“Em không biết.”
Đôi mắt Lục Lệ Đình mờ mịt, thậm chí còn có chút hoảng loạn:
“Lúc ấy em thật sự không biết ba của Khanh Khanh bệnh nặng. Em còn tưởng cô ấy là vì tiền của Ngu Dương, cho nên mới chia tay em. Lúc trước em đã nói rất nhiều lời tổn thương Khanh Khanh, chỉ là em thật sự không cố ý. Nếu em biết… Biết ba cô ấy bệnh nặng, em nhất định sẽ không mặc kệ cô ấy. Nhưng mà em không biết tại sao cô ấy lại không nói cho em nghe, chỉ cần cô ấy đồng ý chia sẻ, em có thể lấy tiền cho ba cô ấy chưa bệnh.”
Lục Lệ Hành nghiến răng thật chặt, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Lục Lệ Đình không nhận ra sự thay đổi của anh, vẫn tiếp tục nói:
“Sau này em nghĩ kỹ lại, lúc trước em khó khăn gây dựng sự nghiệp, tất cả tiền có được đều đầu tư vào công ty, thất bại lặp đi lặp lại nhiều lần, là Khanh Khanh không muốn liên lụy em, trở thành gánh nặng của em, cho nên mới nhẫn tâm nói lời chia tay.”
Cuối cùng anh ta tổng kết lại, giọng nói hơi nghẹn ngào, đáy mắt cũng như phủ một lớp sương mù:
“Là em khốn nạn, là em có lỗi với Khanh Khanh. Nếu không phải lúc trước em giấu giếm thân phận, cô ấy cũng không bị ép tới mức đó. Vậy mà em vẫn cứ nhằm vào cô ấy, làm tổn thương cô ấy, tất cả đều do em sai!”
Đôi mắt Lục Lệ Hành lạnh lẽo, nhìn thẳng Lục Lệ Đình, ánh mắt như đang áp bách anh ta, lạnh lùng nói:
“Tất cả đều là do chú sai, cho nên bây giờ chú nói với anh những câu đó để làm gì? Bù đắp lỗi lầm đã từng phạm phải? Hay là nói lời tự trách, hối lỗi với Khanh Khanh?”
Lục Lệ Đình ngẩn người, tránh ánh mắt của Lục Lệ Đình theo bản năng, lẩm bẩm:
“Em…”
“Bây giờ Kỷ Khanh Khanh là vợ của anh, là chị dâu của chú. Cho dù là trước đây cậu có lỗi với cô ấy như thế nào chăng nữa, chú có thể xin lỗi, cũng có thể ăn năn. Nhưng anh không thể không nhắc nhở chú, trên đời này không có thuốc hối hận, chị dâu cậu đã đồng ý lời cầu hôn của anh, hôn lễ cũng đã định vào tháng bảy, từ bây giờ… Cho tới sau này, duy trì khoảng cách an toàn với vợ sắp cưới của anh. Trong lòng chú hẳn rất rõ ràng, anh không muốn nhắc nhở chú!”
Lục Lệ Đình đau khổ trả lời:
“Em biết…”
Anh ta biết rõ năm đó mình đã bỏ lỡ rất nhiều. Và ánh mắt hiện tại của Kỷ Khanh Khanh nhìn anh ta cũng tựa như người xa lạ, thậm chí là chán ghét.
Nhiều năm trôi qua, thời gian đã làm phai nhạt tình cảm của anh ta và Khanh Khanh.
Không thể quay lại được nữa, tất cả đều không thể quay trở lại được nữa rồi.
“Nếu chú biết, vậy thì anh không nhiều lời với chú về chuyện này nữa, tự chú nhớ kỹ là được!”
Nói xong, anh đừng dậy, rời khỏi phòng làm việc.
Còn chuẩn bị nói chuyện nghiêm túc với Lục Lệ Đình, nói chuyện thật tốt, cẩn thận nói chuyện.
Lục Lệ Hành cười lạnh, có cái gì tốt mà nói chứ!
Lớn như vậy rồi mà còn không thể đối mặt với những lỗi lầm mình từng phạm phải, không dám trả giá cho lỗi lầm của mình, thật sự là hết thuốc chữa.
Đôi lời của tác giả:
Trước khi nói chuyện:
Lục Lệ Hành: “Anh em một nhà, một giọt máu đào hơn ao nước lã, mong em trai mình có thể hiểu rõ mọi chuyện và thay đổi.”
Sau khi nói chuyện:
Lục Lệ Hành: Không có cách nào chưa trị! Tôi không có đứa em nào như chú!