Beta: Gà Đệ
Trong nửa giờ kế tiếp, trên mạng vẫn chưa hề hạ nhiệt. Có thể nói là tất cả cư dân mạng đều biết tới chuyện của Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh rồi.
Ở một nơi xa, tại nhà họ Lục, ông nội Lục cũng không có một bưa trưa ngon miệng. Bởi vì điện thoại cứ rung lên liên hồi, khiến ông phải tiếp từng người một.
“Ông Lục, chúc mừng ông nhé! Thế mà sắp có cháu dâu rồi. Thằng nhóc Lệ Hành cũng rất có mắt nhìn người đấy! Cháu dâu thật sự rất xinh đẹp mà.”
“Ngài Lục, chúc mừng ngài! Chuyện tốt như thế này, đến ngày cưới nhớ phải nói với tôi một tiếng đó!”
“Ông Lục này cũng thật là… Chuyện lớn như vậy mà không hề nói với tôi trước một tiếng. Ông cũng giỏi giữ bí mất lắm đấy!”
Nói chuyện cả một buổi trưa đã phá hỏng kế hoạch đi câu cá của ông nội Lục. Vừa đặt điện thoại xuống, ông đã nhíu mày nói:
“Rõ ràng là tôi còn chưa công bố chuyện này ra ngoài mà sao mấy ông già kia đã biết hết rồi nhỉ? Khó hiểu thật sự!”
Dì Bùi cười, rót cho ông một cóc nước:
“Ban nãy thiếu gia gọi điện cho tôi, nói rằng cậu ấy đã công khai quan hệ với thiếu phu nhân trong chương trình rồi.”
Ông nội Lục ngẩn người, sau đó cười nói:
“Thằng nhóc này! Chương trình gì thế? Cho tôi xem với?”
Dì Bùi cười, đưa cho ông nội Lục xem đoạn video công khai kia. Ông nội Lục đeo kính mắt lên, sau đó nhận ra rằng nhờ cuộc điện thoại kia của mình mới khiến chuyện này bị “bại lộ”. Nhưng mà sao thằng nhóc kia dám nói là buột miệng lỡ lời vậy?
Ông nội Lục cười mắng:
“Thằng nhóc con này! Dám đổ vạ cho ông đây à? Đợi mấy hôm nữa về nhà xem ông đây xử như nào!”
Tuy ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trên mặt đâu có chút tức giận nào đâu? Khóe miệng của ông cũng đang cong lên rồi kìa.
“Đây chỉ là một đoạn ngắn thôi à? Có thể xem cả chương trình không?”
“À, ngài đợi một chút.”
Dì Bùi mở phòng phát trực tiếp ra. Hình ảnh chưa được qua xử lý, cộng thêm việc ống kính đặt khá xa cho nên có chút mờ. Trong khung hình là Lục Lệ Hành đang ngồi đọc sách trên sofa, thỉnh thoảng dừng lại nhìn điện thoại rồi nhận máy vài lần.
Ông nội Lục nhíu mày:
“Khanh Khanh đâu?”
“À, cô ấy đang tắm rửa. Đôi vợ chồng son đi dạo cả ngày rồi nên có chút mệt mỏi.”
Dì Bùi vừa dứt lời thì trong điện thoại truyền ra tiếng hét.
Lục Lệ Hành giật mình, nhanh chóng đi tới trước cửa phòng tắm, thấp giọng hỏi:
“Sao thế em?”
Một lúc sau, giọng nói hơi run run của Kỷ Khanh Khanh truyền ra:
“Không sao, chỉ là sàn nhà trơn quá, suýt chút nữa thì ngã thôi.”
“Cẩn thận một chút.”
Dặn dò cô một câu, sau đó Lục Lệ Hành lại quay lại sofa, tiếp tục đọc cuốn sách đang đọc giở.
——“Ký chủ, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ nhắc nhở anh một câu. Đó là đã lâu lắm rồi anh không có hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày. Tôi biết ba giờ sinh mệnh đối với anh cũng chỉ là Kỷ Khanh Khanh gọi anh ba tiếng “chồng” mà thôi. Nhưng tốt xấu gì thì đó cũng là ba giờ sinh mệnh đó. Anh có thể tôn trọng ba giờ này một chút, tôn trọng tôi một chút, tôn trọng nhiệm vụ mà tôi giao một chút được không?”
Lục Lệ Hành vẫn ngồi yên, mày không nhăn, mi không chớp.
Khó lắm Tiểu A mới có thể bàn bạc với anh.
—— “Anh đừng xem thường ba giờ này. Có thể sau này nó sẽ giúp anh việc lớn đấy.”
Nói xong, Tiểu A cảm thấy mình có hơi hèn mọn rồi thì phải. Nó cũng đã từng là một hệ thống lạnh lùng, cao ngạo mà.
Lục Lệ Hành nói:
“Tôi nhớ trước đây cậu không có nói nhiều như thế này.”
—— Bây giờ không nói thì để cho Kỷ Khanh Khanh gọi anh là “chồng” không ngừng à?
Cảm thấy ý nghĩa tồn tại của mình càng ngày càng giảm, Tiểu A thấy mình cần phải nói chuyện đàng hoàng tử tế cho Lục Lệ Hành hiểu.
Đương nhiên là chuyện sầu khổ này, Tiểu A sẽ không nói cho Lục Lệ Hành biết đâu!
Lục Lệ Hành không đáp lời nó.
—— “Ký chủ, giá trị sinh mệnh không đủ, làm một nhiệm vụ nhé?”
Lục Lệ Hành cười lạnh, cao giọng gọi:
“Khanh Khanh.”
Giọng nói của Kỷ Khanh Khanh truyền tới:
“Sao vậy chồng?”
Hệ thống nghiến răng nghiến lợi, nói:
“Giá trị sinh mệnh + 1. Thời gian trước mắt là mười giờ.”
Lục Lệ Hành: “Không có việc gì.”
Dứt lời, anh lại cười lạnh, hỏi:
“Không hoàn thành nhiệm vụ thì trừ bao nhiêu giờ sinh mệnh?”
Ý trào phúng trong lời nói của Lục Lệ Hành vô cùng rõ ràng.
Không hoàn thành nhiệm vụ thì trừ giá trị sinh mệnh. Trừ? Cứ trừ thoải mái!
Lục Lệ Hành thở ra một hơi, cảm thấy cực kỳ vui vẻ, anh có cảm giác như mình đã xoay người trở thành người làm chủ vậy.
Hệ thống rất muốn nói tục, thật sự rất rất muộn nói một câu thô tục. Nhưng cuối cùng nó vẫn nhịn xuống.
—— “Nhiệm vụ rất đơn giản, đó là trong vòng nửa giờ, anh khiến cho Kỷ Khanh Khanh mặc quần áo của mình. Mặc được bao nhiêu thì sẽ nhận được giá trị sinh mệnh tương ứng. Mặc được càng nhiều thì càng tốt.”
Lục Lệ Hành không nói lời nào, tiếp tục lật giở trang sách tiếp theo.
Giọng nói của Kỷ Khanh Khanh truyền ra từ phòng tắm:
“Chồng ơi, anh giúp em một chút được không?”
Lục Lệ Hành đứng dậy, hỏi:
“Sao thế em?”
Cách một cánh cửa, Kỷ Khanh Khanh thấp giọng nói:
“Áo của em bị rơi, ướt mất rồi. Anh có thể lấy cho em một cái khác không?”
“Đợi anh một chút.”
Nói xong, anh đi vào phòng ngủ của Kỷ Khanh Khanh, đứng trước tủ quần áo, chọn chọn lựa lựa.
—— “Bây giờ anh chỉ cần lấy một cái áo sơ mi của mình rồi đưa cho Kỷ Khanh Khanh là hoàn thành nhiệm vụ rồi mà. Cơ hội tốt như vậy, sao không tận dụng chứ?”
Lục Lệ Hành vẫn không bị dao động, anh cầm một chiếc áo màu vàng lên.
—— “Tổng giám đốc Lục à, anh có thể cho tôi chút mặt mũi không? Dù sao cũng là tôi cho anh thời gian sinh mệnh mà.”
Lục Lệ Hành trầm mặc trong giây lát, anh tự hỏi trong lòng. Sau đó đặt chiếc áo vào chỗ cũ.
Trong từ điển của Lục Lệ Hành không có câu “đuổi cùng giết tận”. Dù sao thì người ta cũng đã cắn răng xuống nước như vậy rồi, hơn nữa hiểu biết của anh về hệ thống cũng không nhiều.
Trở lại phòng ngủ của mình, Lục Lệ Hành lấy một chiếc áo sơ mi của mình ra, sau đó đi tới trước cửa phòng tắm.
Cổ tay trắng nõn còn dính bọt nước từ trong phòng tắm vươn ra, cầm lấy chiếc áo sơ mi trên tay của Lục Lệ Hành.
Kỷ Khanh Khanh nhìn chiếc áo sơ mi mà Lục Lệ Hành đưa cho cô.
Cô có mang theo chiếc áo sơ mi như này tới đây à?
Kỷ Khanh Khanh nhìn kỹ cái áo, càng nhìn càng thấy quen mắt, sau đó cô nhìn kích cơ…
Đây chẳng phải là áo của Lục Lệ Hành sao?
Đưa áo của anh ấy cho mình làm gì?
Kỷ Khanh Khanh nói với người đứng bên ngoài:
“Có phải anh lấy nhầm đồ rồi không?”
Sắc mặt Lục Lệ Hành không đổi:
“Em mặc cái này trước đi.”
“Anh có thể lấy áo của em được không?”
“Lúc nãy anh xem quần áo trong tủ của em, thấy có hơi bẩn.”
Bẩn?
“Tất cả đều bẩn á?”
Không có tiếng đáp lại.