Edit: phuongchuchoe
Nghĩ cho kỹ rồi hãy nói?
Kỷ Khanh Khanh suy nghĩ thật nghiêm túc: "Tôi muốn ăn món dì Bùi nấu..."
Lục Lệ Hành một lần nữa lại cắt ngang lời cô: "Dì Bùi không có ở đây, cô không ăn được món dì ấy nấu đâu."
Kỷ Khanh Khanh bất mãn nhìn anh: "Thì tôi biết rõ dì ấy không ở đây, nhưng mà không chừng đầu bếp khách sạn có thể nấu thì sao?"
"Hiện tại ở đây khá vắng nên có lẽ khách sạn cũng không có đầy đủ nguyên liệu để nấu món quá phức tạp đâu, không thể nấu được."
Giọng điệu của Kỷ Khanh Khanh ấm ức: "Vậy anh còn hỏi tôi muốn ăn món gì làm gì?"
Tối hôm qua bị cảm sốt, bây giờ nói chuyện còn phải cất cao giọng nên cô cảm thấy trong cuống họng như bị xé rách.
Lục Lệ Hành đứng đó nghe cô oán trách, một lúc sau anh đi vào phòng bếp bưng một ly nước ấm và thuốc cảm đưa đến bên tay cô.
Anh nhỏ giọng nói: "Tối qua cô bị cảm, vẫn chưa khoẻ hẳn, nên ăn thanh đạm một chút, ăn cháo trắng nhé."
Kỷ Khanh Khanh nhận lấy ly nước nóng vẫn còn bốc hơi, cô uống hai viên thuốc, sau đó uống hai ngụm nước ấm, cảm giác đau đớn trong cổ họng dần dần tan biến không ít.
"Cháo trắng? Tôi không ăn đâu!"
"Cháo trắng tốt cho tiêu hoá, giải cảm." Lục Lệ Hành nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học về ưu điểm của cháo trắng cho cô, "Cháo trắng có rất nhiều công dụng như tốt cho hệ tiêu hoá, ngừa cảm lạnh, bổ sung nước, chống táo bón, bệnh của cô vẫn chưa khỏi hẳn nên..."
"Tôi không muốn ăn cháo trắng." Kỷ Khanh Khanh đanh giọng nói: "Tôi tự đi ăn."
Nói xong cô lập tức bước xuống giường.
Lục Lệ Hành thất bại đành phải cắn răng hỏi: "Vậy cô muốn ăn cái gì?"
Kỷ Khanh Khanh tập trung suy nghĩ: "Tôi muốn ăn..."
Tim Lục Lệ Hành thót lên.
"Bắp xào tôm."
Đó là bắp và tôm đã lột vỏ xào chung với nhau?
"Và cả món hôm đó đưa đến trường quay, cá sú mì."
Đem đi hấp chín là được?
"Còn có..."
"Còn có cái gì nữa?"
Kỷ Khanh Khanh nhìn anh cười một cách thần bí, Lục Lệ Hành nhíu mày thật chặt, sâu trong lòng biết rằng món ăn kế tiếp của Kỷ Khanh Khanh sợ là không dễ làm, anh như ngưng thở, sau đó chỉ nghe cô nói: "Rau xào!"
Lục Lệ Hành dần thả lỏng hơi thở, rau để trong chảo xào một chút hoặc là để trong nồi luộc sơ là được.
Ba món rau, cũng không khó lắm.
"Cô cứ ở đây nghỉ ngơi, tôi đi nấu."
Anh nói xong đứng dậy đi ra ngoài, gọi cho quản lý khách sạn đọc tên mấy món ăn này.
Quản lý khách sạn không dám chậm trễ, nói: "Lục tiên sinh, xin ngài chờ một chút, tôi gọi phòng bếp để họ nấu mấy món này."
"Không cần đâu." Lục Lệ Hành nhìn cửa phòng đóng thật chặt, anh thấp giọng nói: "Đem nguyên liệu nấu mấy món này đưa đến đây cho tôi."
Đưa đến phòng?
Quản lý khách sạn lập tức hiểu ý của Lục Lệ Hành.
Trong phòng Suite có phòng bếp, để cho khách hàng mỗi khi cảm hứng dâng trào mà tự nấu ăn, cô quản lý đã nghe nói Lục Lệ Hành đang ở chung với Kỷ Khanh Khanh, việc nấu cơm chỉ là một loại tình thú của bọn họ mà thôi.
"Vâng, thưa Lục tiên sinh, tôi lập tức cho người chuẩn bị."
Cúp điện thoại, hai mươi phút sau nhân viên khách sạn đã đem đầy đủ nguyên liệu rau củ đưa đến phòng bếp.
Một người nhân viên thấp giọng nói: "Lục tiên sinh, xin lỗi ngài, khách sạn chúng tôi không có cá Sú mì."
"Không có?"
"Vâng, cá Sú mì hôm qua đã bán hết sạch, hay là chúng tôi mang cá Mú đến cho ngài nhé..."
"Tôi chỉ muốn cá Sú mì." Lục Lệ Hành nhìn giống cá không rõ hình dạng này, anh phất tay, "Thôi được rồi, các cô ra ngoài trước đi."
Nhân viên khách sạn mỉm cười ra khỏi phòng.
Lục Lệ Hành lại gọi cho quản lý khách sạn, để cho cô ta suy nghĩ cách mang cá Sú mì đến đây.
Quản lý khách sạn không thể từ chối chỉ có thể kiên trì đồng ý.
Tôm và cá đang quẫy đạp trong túi, còn bắp thì vẫn còn đầy râu, nguyên liệu nấu ăn hoàn toàn tươi sống chưa qua xử lý, Lục Lệ Hành nhìn nhìn rồi lại nhăn mày, dáng vẻ của anh như không biết phải làm thế nào.
So với những cuộc đàm phán trong phòng họp, đó giờ anh chưa bao giờ đặt chân tới khu vực phòng bếp, đừng nói là nấu cơm, đến cả chai nước tương anh còn chưa nhìn thấy được mấy lần.
Anh nhìn đống chai lọ đặt thành một hàng ngang trước mắt, đành phải mở laptop ra tìm video dạy nấu ăn, anh xắn ống tay áo lên, làm theo từng bước một như trong video.
Đầu tiên là tách hạt bắp sau đó lột vỏ tôm, cầm trái bắp tách từng hạt từng hạt ra, tầm mười phút sau anh tách chưa được một nửa trái bắp.
Sắc mặt của Lục Lệ Hành đen kịt đến đáng sợ, trái bắp được anh tách được phân nửa, còn phân nửa bị bóp nát trong tay anh.
Tiếng bước chân từ phòng khách truyền đến.
Kỷ Khanh Khanh nhìn thấy Lục Lệ Hành đang dốc hết sức lực tách hạt bắp trong bếp, cô ngạc nhiên hỏi: "Anh làm gì ở đây vậy?"
Lục Lệ Hành ngẩng đầu lên liếc cô, "Tách hạt bắp.
Kỷ Khanh Khanh ở trong phòng nghe thấy tiếng động, cô tưởng rằng khách sạn đã mang đồ ăn đến, cô còn đang nghĩ tốc độ của khách sạn nhanh thật đấy, còn chưa đến nửa tiếng. Sau đó cô rửa tay ra khỏi phòng nhưng lại không ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức như trong tưởng tượng, mà cả bóng dáng của Lục Lệ Hành cũng không thấy đâu.
Cô tìm một vòng, cuối cùng mới bắt gặp anh ở phòng bếp.
"Tôi không hỏi anh ở đây làm gì, mà tôi chỉ hỏi tại sao anh lại ở đây!"
Kỷ Khanh Khanh bị chính câu hỏi của mình làm cho chóng mặt, nhìn Lục Lệ Hành đang kiên trì tách hạt bắp, "... Ý của tôi là, tại sao anh lại tách hạt bắp?"
"Nấu cơm cho cô chứ còn gì nữa?"
Nấu cơm cho mình?
Kỷ Khanh Khanh hoảng hốt.
Lục Lệ Hành đang nấu cơm cho cô?
Anh đang nói đùa à?
"Khách sạn không thể nấu ư?"
Lục Lệ Hành tập trung tách hạt, nghiêm túc nói: "Thiết bị trong phòng bếp của khách sạn có vấn đề, đầu bếp cũng nghỉ rồi, còn ai nấu cơm cho cô?"
"Nghỉ à?" Kỷ Khanh Khanh vội vàng nói: "Vậy anh để đó đi, tôi mua đồ ăn bên ngoài, chỗ đó cách đoàn phim không xa lắm, có thể gọi cho họ mang đồ ăn tới đây."
Kỷ Khanh Khanh nói xong lập tức cầm điện thoại, chuẩn bị gọi đồ ăn.
Sao cô dám để cậu cả Lục Lệ Hành mười ngón tay không dính nước xuân nấu ăn cho mình chứ?
Dù cho Lục Lệ Hành tự nguyện nấu, cô cũng không dám ăn đâu.
Lục Lệ Hành nhìn cô định gọi đồ ăn bên ngoài, bận rộn phủi mấy hạt bắp trên tay xuống, nhanh chóng đi về phía cô, nhấc điện thoại của cô lên: "Cô đang bị bệnh, không thể ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ."
"Vậy tôi gọi món thanh đạm một chút là được."
"... Tiệm cơm bên ngoài không vệ sinh."
Kỷ Khanh Khanh giải thích, "Không đâu, đồ ăn sạch sẽ lắm, trong đoàn phim nhiều người ăn cũng đâu có bị gì."
Cô nói xong muốn giật lại điện thoại từ tay Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành vẫn không buông, giơ điện thoại cao lên cả đỉnh đầu, không cho Kỷ Khanh Khanh với tới.
"Nguyên liệu nấu ăn cũng đã đưa đến đây rồi, không nấu thì lãng phí đấy."
"Nhưng mà..."
"Chúng ta làm đơn giản thôi, nếu cô đói quá thì mở tủ lạnh ra ăn vài món lót dạ trước đi."
Hai người đứng giằng co trong bếp, không ai nhường ai, bất phân thắng bại.
Cuối cùng Kỷ Khanh Khanh nhìn thấy Lục Lệ Hành rất kiên trì, đành phải thoả hiệp.
Cô bất đắc dĩ gật đầu, "Thôi được rồi."
Nói xong cô đi vào phòng bếp, nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn vẫn còn tươi, xắn ống tay áo lên, sau đó cô cầm con dao rồi thả thớt gỗ xuống chuẩn bị bắt tay vào làm.
Lục Lệ Hành đi đến, đoạt lấy con dao trong tay cô, "Cô làm gì vậy?"
Kỷ Khanh Khanh ngạc nhiên nhìn anh, hùng hồn nói, "Nấu ăn đó."
"Cô buông ra đi, tôi nấu."
"Không sao, tôi chỉ bị cảm mạo mà thôi, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, đại thiếu gia như anh không quen đứng trong phòng bếp đâu."
Nếu thật sự để cho Lục Lệ Hành nấu ăn, bữa cơm này cô không biết đến khi nào mới có thể ăn được.
Lục Lệ Hành khăng khăng đẩy cô ra khỏi phòng bếp, "Cô ngồi nghỉ ngơi đi, bữa cơm này tôi sẽ nấu."
Kỷ Khanh Khanh chịu thua anh luôn, "Thôi được rồi, tôi ở đây nhìn anh nấu được không?"
Lục Lệ Hành cũng thoả hiệp, "Được."
Lục Lệ Hành lại quay trở lại bếp, tiếp tục tách hạt bắp, Kỷ Khanh Khanh nhìn anh tốn sức tách từng hạt lại từng hạt, cô không nhịn nổi nữa tiến lên giúp anh: "Bắp không phải tách như thế, anh mà tách như vậy chắc đến ngày mai mất!!! Làm như vậy nè, anh dùng dao gọt, rất nhanh đấy."
Ngay lúc Kỷ Khanh Khanh nói chuyện, trái bắp đã được cô tách xong, "Để tôi tách bắp cho."
Lục Lệ Hành nhìn trái bắp bị mình tách hơn mười phút, anh cẩn thận hỏi hệ thống: "Đây có được xem là không tuân thủ quy định chứ?"
-『Trợ giúp thì không sao.』
Lục Lệ Hành quay người đi xử lý bọn tôm, tuy đã từng ăn nhưng chưa bao giờ tự làm, anh trực tiếp ngắt đầu của con tôm xong rồi bỏ vào trong dĩa, Kỷ Khanh Khanh cũng đem hạt bắp đã được tách để vào trong đó, sau đó cô nhìn thấy Lục Lệ Hành đang xử lý những con tôm kia.
Lột đầu tôm so với tách hạt bắp thì dễ dàng hơn, chỉ hai ba thao tác đã lột xong.
"Anh không lấy chỉ tôm ra à?"
(*đường chỉ dọc xương sống của tôm.)
Kỷ Khanh Khanh chỉ vào đuôi tôm, "Anh phải lột sạch vỏ tôm và cả chỉ tôm nữa."
Lục Lệ Hành nhíu mày thật chặt như muốn kẹp chết ruồi, "Không lấy không được à?"
"Không lấy thì ăn thế nào?"
Lục Lệ Hành dựa theo chỉ dẫn của Kỷ Khanh Khanh, kiên nhẫn lột sạch vỏ tôm và cả chỉ tôm đi.
Vỏ tôm rất giòn, nhất là giống tôm vàng, chỉ cần dùng hai đầu ngón tay bóp là vỏ tôm đã tách ra từng mảng lớn, còn lại phần đuôi tôm đa số là Kỷ Khanh Khanh đã xử lý tốt.
Tất cả tôm đã được xử lý xong, lần đầu tiên Lục Lệ Hành sâu sắc cảm nhận được nhân dân lao động để làm được bữa cơm đã gian khổ đến mức độ nào.