Editor: nhớ lúc mình bắt tay edit bộ truyện này là lúc dịch mới xuất hiện, bây giờ dịch lại xuất hiện lần thứ hai :(( . Mọi người giữ gìn sức khoẻ nhé
*****
Kỷ Thành Hề có một chút ấn tượng với Lục Lệ Hành.
Nguyên nhân chủ yếu vì danh tiếng của tập đoàn Lục thị như sấm rền bên tai, sinh viên ngày tốt nghiệp đa số đều lấy mục tiêu được làm trong tập đoàn này để phấn đấu.
Mỗi năm Lục thị cũng sẽ đến trường học của cậu để tuyển, dù không liên quan đến cậu nhưng qua lời nói của nhiều người truyền nhau, từ chuyện công dần dần sang đến chuyện riêng tư, thậm chí là chuyện cá nhân của Lục Lệ Hành.
Anh có thể phát triển tập đoàn ngày càng quy mô và nổi tiếng, thực lực chắc chắn không kém.
Nhớ lúc trước một đàn chị khoá trên của Kỷ Thành Hề được nhận làm trong tập đoàn Lục thị, thi thoảng cũng sẽ nhắc đến vài tin của Lục Lệ Hành cho cậu nghe. Nói rằng anh giữ mình trong sạch nhiều năm, đối xử tốt với nhân viên, có tầm nhìn xa lâu dài, anh cũng là một người quyết đoán, qua nhiều năm những lời đồn đại ác ý dần dần biến mất, đủ để thấy nhân phẩm của anh rất tốt, xứng đáng để giao phó cuộc đời cho anh.
Ánh mắt chị mình đúng là càng ngày càng tiến bộ, lúc trước chọn ngay tên khốn kiếp đúng là gặp vận xui!
Kỷ Khanh Khanh một bên khẽ nhìn cậu, "Giọng điệu gọi một tiếng anh rể của cậu cũng thuận miệng quá nhỉ."
"Không phải rất tốt sao chị?" Kỷ Thành Hề ngồi bên cạnh cô, nghiêm túc nói: "Chị xem chị làm việc vất vả bận rộn còn vì chuyện của em mà chạy tới chạy lui, em cảm thấy thật hổ thẹn khi làm em trai của chị, lúc nào cũng làm chị phiền lòng hết! Anh rể nói anh ấy có thể giúp em chuyện này, chuyện này đối với anh rể chỉ nhấc một ngón tay. Chủ yếu đây chỉ là chuyện nhỏ, em nói có đúng không anh rể?"
Anh rể Lục gật đầu, có vẻ rất hài lòng đối với lời nói của Kỷ Thành Hề.
Kỷ Khanh Khanh không thể nghe lọt tai nổi nữa, "Bây giờ vẫn chưa phải là anh rể gì sất, em bớt bớt lại đi."
"Không phải chỉ là chuyện sớm muộn sao? Anh rể, ảnh khoả thân của em trông cậy cả vào anh, tuyệt đối ngàn lần vạn lần không thể bị tung ra được, nếu không cả đời này em sẽ không tìm được bạn gái mất!"
"Cậu thuật lại chuyện này một cách rõ ràng xem."
Thật ra chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, hơn hai tháng trước, Kỷ Khanh Khanh đang trong giai đoạn sóng gió bị kiện tụng, Kỷ Thành Hề nước xa không cứu được lửa gần không biết làm cách nào để giúp chị mình.
Trong trường cậu tình cờ nghe thấy hai người nói xấu chị ấy, nói là đi tù đúng là trừng phạt đúng tội, ông trời có mắt, ả đó đúng là nhìn có vẻ xinh đẹp nhưng cũng không phải dạng vừa,thêm cả nhìn trông lẳng lơ lại ngu ngốc. Kỷ Thành Hề nổi máu điên xông lên dùng gạch đập vào những tên đó dạy cho bọn chúng biết thế nào là ông trời có mắt, thế nào là trừng phạt đúng tội!
Hai bên đều bị thương và được đưa vào bệnh viện, nhưng quả thực là do Kỷ Thành Hề ra tay trước.
Xã hội bây giờ, ai ra tay trước thì người đó sai, hai người kia cũng chưa đụng chạm gì với cậu, nhưng mọi chuyện bị dấy lên ngày càng lớn, sau khi hai bên thương lượng, Kỷ Thành Hề phải bồi thường 5 vạn tiền viện phí cho họ thì mới chuyện này bọn họ mới bỏ qua.
Cậu vay 5 vạn NDT, mượn một công ty cho vay, nhưng sau khi thuận lợi vay xong không ngờ hai tháng sau là bay vèo đến hơn 300 vạn.
Lục Lệ Hành trầm tư nghe cậu nói, một lúc sau mới nói: "Chuyện này tôi đã biết thế nào rồi."
"Anh rể, anh chắc chứ?"
Lục Lệ Hành nhướn mày, "Hoặc là cậu có thể tìm người nào đảm bảo hơn."
Trong chớp mắt, Kỷ Thành Hề cảm thấy anh rể của mình thật là một người đàn ông đáng tin cậy!
"Người một nhà không nói hai lời, em sẽ không khách sáo nữa, vậy chuyện này trông cậy cả vào anh rể nhé!"
Lục Lệ Hành ừ một tiếng.
Kỷ Khanh Khanh không còn mặt mũi để nghe nữa, Kỷ Thành Hề cứ mở miệng là anh rể anh rể, quên mất lời bản thân mình nói khi nãy rồi sao?
Kỷ Khanh Khanh thay cậu cảm thấy mất mặt dùm.
"Được rồi, em nói nhảm nhiều như vậy làm gì, em không phải đang đến tuổi dậy thì à? Em thức khuya sẽ không cao nữa đâu, nhanh đi tắm rồi đi ngủ đi."
Kỷ Thành Hề nhìn cơ thể gầy nhẳng của mình, lại nhìn qua Lục Lệ Hành cường tráng cao lớn, hơi có chút hâm mộ.
Nếu như cậu cũng có cơ thể cường tráng như Lục Lệ Hành, cậu sẽ không mỗi ngày lo lắng ảnh khoả thân của mình bị tung lên web đen.
"Ngày mai anh rể còn phải đi làm, hay là anh rể đi tắm trước đi ạ." Kỷ Thành Hề vô cùng tri kỷ cân nhắc địa vị của Lục Lệ Hành: "Anh rể, tối nay đã trễ quá hay là anh ở lại đây đi, chị của em có hai phòng, em ngủ một phòng, anh và chị em ngủ một phòng."
Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khanh Khanh.
Kỷ Khanh Khanh dời mắt nhìn sang.
"Vậy đêm nay anh.... Trở về? Hay ở lại?"
Không có Kỷ Thành Hề thì không sao, nhưng bây giờ lại có thêm Kỷ Thành Hề, ba người trong một căn hộ nhỏ, lại nằm chung giường với Lục Lệ Hành ... Kỷ Khanh Khanh xấu hổ, khắp người đều cảm thấy không được tự nhiên.
Lục Lệ Hành nhận ra suy nghĩ của Kỷ Khanh Khanh, anh cân nhắc thời gian, liền lắc đầu: "Quá muộn rồi, nơi này cũng gần công ty, vậy tôi ở đây."
"Chị em có ba gian phòng, một phòng ngủ chính, một phòng cho khách, một thư phòng," Kỷ Thành Hề dò hỏi: "Hay là em ngủ ở sô pha?"
Lục Lệ Hành thuận thế đổi giọng: "Không cần đâu."
Kỷ Khanh Khanh đứng dậy, "Vậy tôi lấy quần áo cho anh."
Cô đi vào phòng khách lấy một bộ đồ ngủ dành cho nam đưa cho Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành cầm bộ đồ ngủ, không có dấu vết đã qua sử dụng, hẳn là còn mới.
Lục Lệ Hành vừa nghĩ đến mục đích ban đầu khi đến đây, anh híp mắt, giọng điệu có vẻ không vui: "Tại sao cô lại có chuẩn bị đồ của nam?"
Làm sao Kỷ Khanh Khanh có thể biết được trong phòng khách có đồ ngủ của nam?
Đối mặt với chất vấn của Lục Lệ Hành, trong nháy mắt đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển, "Đó là..."
"Chuẩn bị cho em đấy!" Kỷ Thành Hề cười thay Kỷ Khanh Khanh giải thích, "Không phải hôm nay em ở đây sao? Chị ấy đã chuẩn bị sẵn quần áo cho em, có lẽ anh rể cũng mặc vừa."
"Anh mặc đồ ngủ vậy còn cậu?"
"Em tạm ngủ trần một đêm vậy."
Lục Lệ Hành không nghi ngờ gì nữa, đứng dậy bước vào phòng tắm.
Chân trước Lục Lệ Hành vừa đi, chân sau Kỷ Thành Hề lập tức rón ra rón rén lén lút như ăn trộm, cậu đến bên cạnh Kỷ Khanh Khanh, "Chị, chị và anh ta xảy ra chuyện gì vậy?"
Kỷ Khanh Khanh nhìn cậu, "Chuyện gì là thế nào? Không phải cậu cũng thấy được ư?"
Cô đánh giá Kỷ Thành Hề có vẻ có mối quan hệ khá tốt với 'Kỷ Khanh Khanh', cô vốn nghĩ đối với gia đình đó sẽ nuôi dạy ra một cậu nhóc hư hỏng, không ngờ cậu bé này lớn lên lại là người ngay thẳng tốt bụng.
"Nhưng mà chị và tên khốn kiếp lúc trước chia tay chưa đến ba tháng, chị còn cùng anh ta quen biết nhau chưa được ba tháng mà đã dự định kết hôn luôn rồi sao?"
"Nếu nhóc cảm thấy không đáng tin cậy vậy tại sao lại gọi anh rể đến hăng say đến thế hả?"
Kỷ Thành Hề không chút khách khí nói: "Chị, không phải em từng nói mắt chọn người của chị luôn rất kém sao."
"Thế nào?"
Kỷ Khanh Khanh đứng dậy đi vào phòng, Kỷ Thành Hề tò tò đi bên cạnh cô.
"Em từng nghe một chị khoá trên kể về anh ấy, nói anh ấy rất trong sạch, quản lý công ty cũng nề nếp rõ ràng, không có ham mê bất lương, chắc chắn là một người đàn ông tốt."
Kỷ Khanh Khanh trêu chọc nhìn cậu, "Vậy nhóc tán thành chị kết hôn với anh ta?"
"Không phải tại vì lúc trước em không biết anh ấy là ai sao? Khi nãy em nghe hai người nói chỉ mới quen nhau hai tháng, lại là người em không quen biết, tất nhiên là em không tán thành rồi."
"Nhưng bây giờ em đã biết anh ấy là ai, đương nhiên em sẽ đồng ý để hai người bên nhau, nhưng hai người bất quá chỉ mới ba tháng đã bàn chuyện cưới hỏi, có phải hơi sớm không? Hơn nữa việc chị và anh rể đang chuẩn bị hôn lễ đã nói với cha mẹ chưa? Cha mẹ biết anh rể không ạ?"
Nhắc đến cha mẹ Kỷ, nét cười trên mặt Kỷ Khanh Khanh phai nhạt đi: "Chị vẫn chưa nói."
Kỷ Thành Hề ngẫm nghĩ cũng phải, nếu như hai người họ mà biết được thân phận của anh rể, nào có thể bảo cậu khuyên chị mình tiếp tục qua lại với tên cặn bã kia chứ? Chỉ sợ họ đã sớm khoe khoang một tiếng con rể tốt, hai tiếng con rể ngoan rồi.
Cha mẹ nhà mình thế nào, Kỷ Thành Hề sống chung gần hai mươi năm sao lại không biết rõ chứ?
Yêu tiền như mạng, xem trọng mặt mũi, còn nói khoác với người khác có cô con gái tài giỏi, nổi tiếng.
Mỗi lần cậu nghe thấy mẹ gọi điện cho chị, không phải hỏi chuyện tiền nong thì cũng thở than, cậu còn cảm thấy mệt mỏi thay chị mình.
"Chị có biết lúc trước em về nhà mẹ đã nói gì với em không?"
Kỷ Khanh Khanh ngồi trước bàn trang điểm, cô nhìn Kỷ Thành Hề, nhếch mày, "Nói cái gì?"
Kỷ Thành Hề nghiêm túc nhìn cô, "Nói thằng cặn bã lúc trước tìm chị, vậy mà chị lại tình nguyện cùng một thằng bạn trai nghèo xác nghèo xơ yêu nhau." Nói đến đây, cậu có chút nghi ngờ, "Mẹ nói 'tên con trai nghèo', không phải nói anh rể đó chứ?"
"Ừ, lúc trước từng gặp nhau ở nhà một lần, còn ăn cùng bữa cơm với tên cặn bã trong miệng em nhắc đến đấy."
"Tên khốn đó chỉ ỷ vào mấy đồng bạc dơ bẩn của mình thôi." Không nhắc tới còn đỡ, nhắc đến Kỷ Thành Hề chỉ muốn nổi máu điên, "Lần sau đừng để em thấy hắn ta, em gặp lần nào đánh lần đó! Liệu hồn đấy!"
Kỷ Khanh Khanh kém chút bật cười ra tiếng, cảm thấy ông con này đúng là hăng máu mà, "Được rồi, lần sau gặp tên khốn đó em cũng đừng xúc động, loại chuyện như đánh người hoặc sẽ bị điều đến phòng cảnh sát, hoặc không cũng vào bệnh viện, chỉ có hại chứ không có lợi."
"Em biết rồi. Nhưng mà chị, chị đã tính xong hết rồi à? Chuyện lớn của cả đời, chị đã quyết định gả cho anh ấy?"
"Em không phải vừa rồi em mới nói gả cho anh ta là lựa chọn tốt nhất đó sao?"
"Đó không phải em đang đứng ở góc độ người ngoài để phân tích à? Anh ta là người đàn ông ưu tú thì em công nhận, cũng là người xứng đáng để phó thác, nhưng hạnh phúc hay không chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận được, chị à, chị cảm thấy bên cạnh anh ta có hạnh phúc không? Chị bằng lòng đem cả tuổi già gửi trao cho anh ta ư?"
Kỷ Khanh Khanh hứng thú đối với logic mâu thuẫn của cậu nhóc, "Em không quan tâm ảnh khoả thân của mình nữa à?"
Kỷ Thành Hề khựng lại, trong đầu đấu tranh kịch liệt, cười hề hề nói: "Chị, chị sẽ không bỏ mặc em mà, đúng không?"
"Thôi được rồi, chuyện này trong lòng chị biết làm thế nào, không còn việc gì nữa thì em về phòng nghỉ ngơi sớm đi."
"Chị... Không phải, em còn chưa nói hết mà!" Bị 'đuổi' ra ngoài, Kỷ Thành Hề ngoái đầu lại nói với cô: "Cho dù chị có một chút không vừa ý, nhưng người này ưu tú như thế, em cũng không thể..."
Lời nói lập tức im bặt.
Lục Lệ Hành đứng ở cửa, không biết anh đã đứng bao lâu rồi.
"Nhưng mà! Nếu là một người anh rể ưu tú thế này, chị nhất định không thể buông tay đâu đấy!" Kỷ Thành Hề cười nói với Lục Lệ Hành: "Anh rể, tại sao anh lại chưa đi tắm? Có phải còn thiếu món nào không?"
Lục Lệ Hành nhẹ nhàng nhìn cậu, "Khăn tắm."
"Em có cái mới, để em đi lấy cho!" Nói xong, Kỷ Thành Hề thừa cơ lại lẻn vào phòng.
Kỷ Khanh Khanh nhìn Kỷ Thành Hề lại đi vào phòng, cô cố gắng giảm thấp âm giọng của mình, cười trừ nói với Lục Lệ Hành: "Nó mới chỉ là sinh viên 19 tuổi, cái gì cũng đều không hiểu, anh đừng quan tâm lời nó nói."
"Hai người thật đúng là chị em ruột" Lục Lệ Hành nhẹ giọng cười khẽ, "Tính cách không khác nhau lắm."
Kỷ Khanh Khanh ngẫm nghĩ, mình nào có ngốc như Kỷ Thành Hề chứ?
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khanh Khanh bị tin nhắn điện thoại khủng bố mà tỉnh dậy.
Tối hôm qua cô ngủ một giấc ngon lành, nhưng dư luận lại từng bước đẩy cô lên 【 Hot Topic 】.
#Kỷ Khanh Khanh cùng một tên con trai xa lạ vào nhà. #
Tag được đẩy lên top tìm kiếm.
Không phải do Kỷ Khanh Khanh quá nổi, cũng không phải đề tài quá gây chấn động dư luận, mà là do tin đồn xấu về cô quá nhiều, những năm gần đây không ít tin đồn cô dan díu với nhiều sao nam, trong đó là thần tượng của không ít fan hâm mộ. Thời khắc quan trọng, fanclub cùng nhau hiệp lực đối phó với Kỷ Khanh Khanh.
Thậm chí còn có nhóm "Anti Kỷ Khanh Khanh".
Kỷ Khanh Khanh nhìn tiêu đề, mơ màng một lúc lâu.
Cái này là miệng lưỡi thế gian sao?
Cô gọi cho Tần Việt, giải thích rõ ràng mọi việc.
Tần Việt bên kia cũng sớm nghe đến chuyện rắc rối này, sau khi nghe Kỷ Khanh Khanh nói xong, anh ta lựa lời nói: "Khanh Khanh, tôi nói thật nhé, bây giờ đường nhân duyên của cô quá kém, họ đã khắc sâu ấn tượng xấu về cô, nếu muốn rửa sạch lấy lại thanh danh, chi bằng tập trung gầy dựng lại hình tượng, tạo cho mọi người cái nhìn mới về cô. Bây giờ đang có hai chương trình giải trí, cô xem cô có hứng thú với chương trình nào, tôi sẽ chuẩn bị cho cô."
"Chương trình giải trí?"
"Là một chương trình hoặc là đi phiêu lưu thám hiểm, hoặc là yêu đương, hai chương trình kia dành cho khách mời, mỗi năm có năm kỳ phát sóng, cô thay thế cho một người khách mời thường xuyên, nói lời thật, bây giờ cô đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng. Trong chương trình này cô cùng với khách mời hợp lại thành một đội yêu nhau, ở cùng nhau ba ngày."
Tần Việt giới thiệu xong nhưng trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng đây là ý của tổng giám đốc Lục.
Kỷ Khanh Khanh đối với chương trình Ngu Nhạc không xem nhiều lắm, giả vờ yêu nhau?
"Anh Tần, để tôi xem xét ra sao đã, có gì để nói sau nhé."
"Được."
Kỷ Khanh Khanh cúp máy.
Bên kia, Lục Lệ Hành đang trong văn phòng xử lý công việc, sau đó gọi điện cho Trần Thư Diệc, yêu cầu cậu ta phải cố gắng xử lý chuyện tối hôm qua của Kỷ Khanh Khanh trên mạng.
Trần Thư Diệc cũng phản hồi.
Lục Lệ Hành nói xong mới nhớ đến hết cậu ta, "Lúc trước cậu thế nào?"
"Hả?"
Lục Lệ Hành đắn đo, sau đó lại trấn định lại, "Cậu có thể chỉ dạy tôi về việc tổ chức hôn lễ được không?"