Mục lục
NỮ PHỤ MUỐN LÀM QUẢ PHỤ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng Lục Lệ Hành là người cuồng công việc. Một ngày 24 giờ thì 15 giờ anh đều sẽ cắm đầu vào công việc. Nhưng cũng hiểu rõ đạo lý sức khỏe là tiền đề để phát triển mọi chuyện. Trong khoảng thời gian 9 tiếng còn lại, sẽ dành một chút thời gian để tập thể hình.



Tập thể hình ở chỗ nào á? Một công ty lớn như vậy còn lo không có phòng tập sao?



Cho nên, trên bụng của Lục Lệ Hành có tám múi cơ bụng vô cùng hoàn hảo, chưa từng biến mất dù chỉ một ngày.



Không biết ánh mắt của Kỷ Khanh Khanh kém đến mức nào nữa. Cùng lắm thì Cố Phi Phàm kia cũng chỉ có bốn, năm múi thôi mà. Ấy thế mà cô vẫn có thể trầm trồ khen ngợi?



Lục Lệ Hành tự khinh thường mình giống như đang đi tranh giành tình cảm vậy. Còn muốn Kỷ Khanh Khanh khen dáng người của anh nữa chứ?



—— “Ký chủ thật sự quyết định sẽ từ bỏ nhiệm vụ này?”



Lục Lệ Hành lật sang trang khác, trầm mặc.



—— “Việc để Kỷ Khanh Khanh khoa môi múa mép, ký chủ có thể đạt được giá trị 10 giờ sinh mệnh. Hiện tại giá trị sinh mệnh của ngài còn không có đủ 10 giờ đâu. Ngài thật sự không muốn thử một chút à?”



Lục Lệ Hành đọc hết một trang sách, vô cùng chăm chú.



—— “Không chấp nhận hoàn thành nhiệm vụ để kéo dài thời gian sinh mệnh, chẳng lẽ so với mạng sống, mặt mũi quan trọng hơn hả?”



“Câm miệng!”



—— “Được, đếm ngược năm phút sau bắt đầu. Ngài có tất cả là mười lăm phút. Chúc ngài hoàn thành nhiệm vụ, hoạt động vui vẻ!”



Lục Lệ Hành: “…”



Mặt trời lên cao, gió biển giữa trưa theo sự khô nóng. Trên bãi biển, Cố Phi Phàm và Kiều Án đã rời đi. Kỷ Khanh Khanh đã ngắm trai xinh gái đẹp đủ rồi cuối cùng cũng hoàn hồn, không khỏi cảm thán:



“Cơ bụng của Cố Phi Phàm và chỗ đầy đặn của chị Kiều Án thật sự quá hoàn mỹ mà!”



Tới khi nào cô mới có thể sở hữu cơ bụng và tuyến nhân ngư như vậy đây?



Tuy rằng khoảng thời gian vừa rồi ở nhà vẫn luôn bị mấy món ngon của dì Bùi mê hoặc, nhưng bên cạnh đó cũng cũng vẫn kiên trì luyện tập. Che lên cái bụng mềm mại của mình, cô thầm tính toán xem mình đã tập luyện được bao lâu rồi. Cơ mà kỳ quái thật đó! Tại sao chẳng thấy chút hiệu quả nào nhỉ?



Mà vừa sờ vào bụng, Kỷ Khanh Khanh lại cảm thấy đói bụng.



Nhìn đồng hồ, 11 giờ rưỡi.



“Ngài Lục, bữa trưa ấy, chúng ta xuống dưới ăn hay là có người mang lên? Tôi đói bụng.”



Ngài Lục vẫn ngồi bất động trên ghế sô pha, không rảnh để ý tới Kỷ Khanh Khanh.



Fans đang ngồi canh trước phòng phát trực tiếp thấy cảnh Lục Lệ Hành không thèm để ý tới Kỷ Khanh Khanh thì lại như có mưa bom đạn gió bay qua màn hình.



【 Ha ha ha ha ha tổng giám đốc Lục làm tốt quá!!! Để để ý tới người phụ nữ tâm cơ như rắn độc Kỷ Khanh Khanh này!!!】



【 Chậc chậc chậc, Kỷ Khanh Khanh bị vả mặt rồi à? Cho dù cô có giả bộ yếu đuối đáng thương đi chăng nữa thì tổng giám đốc Lục nhà người ta cũng không mắc bẫy cô đâu. 】



【 Tôi cảm thấy hình như tổng giám đốc Lục đã nhận ra bộ mặt thật của Kỷ Khanh Khanh rồi. Cuối cùng thì người ta cũng là người trong giới thương trường, ai lại không thể nhận ra được. Phẩm chất này của Kỷ khanh Khanh, có thể không nhìn ra được à? 】



【Kỷ Khanh Khanh cho là ai cũng nghe theo cô ta hết à? Cười chết mất! Chỉ là moojtc hương trình giả bộ yêu đương mà thôi, thế mà cô ta thật sự cho rằng tổng giám đốc Lục là bạn trai của mình hả?? 】



Một lúc lâu sau, Lục Lệ Hàn mới hoàn hồn nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh:



“Em vừa nói gì thế?”



“Tôi nói, chúng ta sẽ xuống dưới ăn trưa, hay là có người mang lên giống bữa sáng. Tôi đói rồi.”



“Không phải câu này, là câu trước.”



Câu trước?



Kỷ Khanh Khanh ngớ người, câu trước là câu gì?



Nói là cơ bụng và tuyến nhân ngư rất đẹp, có gì sai à?



Lục Lệ Hành đặt sách lên bàn, đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.



Kỷ Khanh Khanh không nghĩ nhiều, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho tổ tiết mục để hỏi khi nào họ sẽ mang cơm lên, thì Lục Lệ Hành đi ra từ nhà vệ sinh.



Cúc áo sơ mi đã cởi hết, mở sang hai bên, có thể nhìn thấy cơ bụng không sót chút nào.



“Anh anh anh….” Kỷ Khanh Khanh nhìn tới nửa thân trên trần trụi của Lục Lệ Hành, theo bản năng lùi về phía sau.



Trước khi ra khỏi nhà vệ sinh, Lục Lệ Hành quên mất trong phòng khách có camera. Cho nên, sau khi nhìn thấy camera, anh vẫn không khỏi ngẩn người. Lúc ở chung một chỗ với Kỷ Khanh Khanh, anh đã quá thả lỏng, thiếu chút nữa thì quên mất nơi này có camera.



Đang chuẩn bị che camera đi, cơ mà động tác của Kỷ Khanh Khanh còn nhanh hơn cả anh. Trong khoảnh khắc Lục Lệ Hành xuất hiện trong phòng khách, nhìn xung quanh lại chẳng thấy có đồ vật nào thích hợp. Vậy nên cô đã nhanh như chớp, chạy tới phía trước camera, dùng lưng mình che khuất ống kính.



Trong phòng khách có tất cả bảy cái cameras, phân bố ở các góc. Sau khi kết thúc thì sẽ được chỉnh sửa ở phần hậu kỳ, nhưng hiện tại lại đang phát trựa tiếp, hơn nữa còn đúng ngay cái ở đối diện này đây.



Sau khi che camera rồi, Kỷ Khanh Khanh tức giận nhìn anh:



“Anh làm gì vậy?”



Cơ mà trước khi Kỷ Khanh Khanh che camera, các fans đang theo dõi phòng trực tiếp lại oanh tạc rồi.



【 Tình huống này là như thế nào vậy!!! Vừa rồi tôi đã thấy gì vậy??? 】



【 Má ơi!!! Là cơ bụng!!! Tôi nhìn thấy cơ bụng của tổng giám đốc Lục!!! Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt thôi, nhưng mà… A!!!! Các chị em, theo như kinh nghiệm đã nhìn qua vô số ảnh đàn ông lõa thể thì thân hình của tổng giám đốc Lục tuyệt đối không thể buông tha!!! Tất cả mọi người xông lên đi!!! 】



【 Tức chết tôi rồi! Kỷ Khanh Khanh với tôi có thù không đội trời chung!!! Cút ngay đi! Tôi muốn nhìn cơ bụng của tổng giám đốc Lục!! 】



【 Tôi hận! Tôi không chụp hình! Tốc độ này của Kỷ Khanh Khanh thật quá con mẹ nó nhanh rồi đấy!! Tổng giám đốc Lục, em có thể mà!!! Cái gì em cũng có thể làm được!!! 】



【 Chị em Cơ Long cảnh cáo! 】



【 Một lời không hợp liền cởi ảo sơ mi, tổng giám đốc Lục đang muốn làm gì vậy? 】



【 Giống như đang muốn quyến rũ Kỷ Khanh Khanh vậy á! nghiêm túc mặt.jpg】



【 Quyến rũ Kỷ Khanh Khanh? Người chị em này, chị đang nghiêm túc chứ? Chẳng phải từ trước đến giờ đều là Kỷ khanh Khanh quyến rũ tổng giám đốc Lục à? Tổng giám đốc Lục sinh ra trong nhà hào môn, có tiền lại có sắc, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có hàng tá người đẹp xếp hàng. Chẳng lẽ đầu óc của ngài ấy hỏng rồi nên mới đi quyến rũ Kỷ Khanh Khanh ấy chứ?】



【 Ban nãy chẳng phải đã thấy rồi sao? Ngài ấy cởi quần áo làm gì? Vừa nãy Kỷ Khanh Khanh khen cơ bụng của Cố Phi Phàm rất đẹp đó!!!】



【 Tôi tin tưởng tổng giám đốc Lục là người liêm minh công chính!!! Tuyệt đối không phải là loại đàn ông nông cạn đi thích loại người như Kỷ Khanh Khanh! Ngài ấy cởi quần áo chắc chắn là vì… nóng!!! 】



Trong lúc mưa bay bão đạn ấy, tất nhiên là Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành không thể nhìn thấy. Mà sau khi Kỷ Khanh Khanh che đi camera, Lục Lệ Hành nhướng mày, nói:



“Làm gì?”



“Anh làm gì?” Kỷ Khanh Khanh cắn răng.



Lục Lệ Hành thản nhiên nói:



“Thay quần áo, tôi quên lấy quần áo.”



Kỷ Khanh Khanh nhìn tám khối cơ bụng của Lục Lệ Hành, không thể dời mắt được.



Cô ngủ cùng Lục Lệ Hành lâu như vậy, sao lại không phát hiện ra cơ bụng của anh cơ chứ?



Nhưng cũng phải nói, tuy rằng hai người chung chăn chung gối, cơ mà lại mặc quần áo vô cùng đứng đắn, bảo thủ. Cách một lớp vải mà biết được anh có cơ bụng đẹp thế này mới là lạ ấy.



“Anh vào nhà vệ sinh trước đi, tôi lấy quần áo cho anh.”



Lục Lệ Hành đi về phía phòng vệ sinh, Kỷ Khanh Khanh trầm mặc đi vào trong phòng của anh. Mở tủ quần áo ra, từng hàng áo sơ mi chỉnh trang được xếp gọn gàng ở bên trong.



Giữa trưa như thế này, cũng không biết Lục Lệ Hành phát bệnh thần kinh gì nữa mà đòi thay quần áo.



Không bẩn cũng chẳng rách mà?



Chọn tới chọn lui, Kỷ Khanh Khanh cầm một chiếc áo sơ mi màu trắng trong đó cho Lục Lệ Hành.



Đứng trước phòng vệ sinh, đẩy cửa ra. Khi cô chuẩn bị đưa áo cho Lục Lệ Hành, lại phát hiện áo sơ mi trên người đã cởi ra từ lúc nào không hay, nửa người trên trần trụi, không một mảnh vải che thân!



Tám khối cơ bụng, dáng người tam giác ngược, da màu lúa mạch, cơ bắp to lớn có lực.



Trong thoáng chốc, khuôn mặt của Kỷ Khanh Khanh đỏ lên, thấp giọng ho khan:



“Áo sơmi.”



Ánh mắt cô mơ hồ, rất muốn nhìn cơ bụng trên bụng Lục Lệ Hành, nhưng lại không dám nhìn quá lộ liễu.



Lục Lệ Hành nhìn thoáng qua chiếc áo sơ mi trên tay cô, không cầm lấy mà nói:



“Không phải cái này.”



Lại còn yêu cầu à?



“… Tôi đổi cái khác cho anh.”



Kỷ Khanh Khanh một lần nữa đi vào phòng của anh, chọn lựa một lúc lâu. Tất cả đều là áo sơ mi trắng, trong mắt cô cái nào cũng giống cái nào. Vậy tại sao Lục Lệ Hành có thể nhận ra không phải là cái này?



LẤy một cái áo sơ mi thuộc nhãn hiệu mà Lục Lệ Hành hay dùng. Kỷ Khanh Khanh đi tới phòng vệ sinh, cúi thấp đầu.



Lục Lệ Hành thấy ánh mắt cô không hề dừng trên người mình, nhíu chặt lông mày:



“Cũng không phải cái này.”



Kỷ Khanh Khanh lấy làm lạ, ngẩng đầu hỏi anh:



“Ngài Lục, Vậy anh nói muốn đổi cái áo khác như thế nào? Nhãn hiệu gì? Tôi đi lấy cho anh.”



Lục Lệ Hành thuận miệng nói tên một nhãn hiệu. Kỷ Khanh Khanh tốt tính lại một lần nữa lục tìm trong tủ quần áo của anh, cơ mà không tìm được.



Lục Lệ Hành không phải là người chú ý tới nhãn hiệu quần áo mà mình mặc. Mấy chuyện ăn, mặc, ở này đều có người sắp xếp hết. Cho nên anh đâu có để ý đến bao giờ đâu. Sau đó, Kỷ Khanh Khanh quay lại toilet, nói:



“Không có nhãn hiệu kia đâu, anh mặc tạm cái này đi.”



Tất cả đều giống nhau mà, đòihỏi hơi nhiều rồi đấy!



Lục Lệ Hành nhìn thoáng qua, vẫn không nhận.



“Ngẩng đầu.”



Kỷ Khanh Khanh ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.



Ánh mắt nhìn thoáng qua cơ bắp của Lục Lệ Hành, theo bản năng lại cúi đầu.



Không thể không nói, tám khôi cơ bụng này của Lục Lệ Hành quá đẹp! So với trên người của Cố Phi Phàm, tám khổi và bốn, năm khối thật sự không cùng một đẳng cấp. Rắn chắc mạnh mẽ nếu như có thể sờ sờ một chút…



Kỷ Khanh Khanh vội vàng thu lại suy nghĩ khiến người ta đỏ mặt này.



Rời ánh mắt đi chỗ khác.



Lục Lệ Hành nhướng mày, cười:



“Sao lại không nhìn?”



“Nhìn cái gì?” Kỷ Khanh Khanh đỏ mặt.



“Chẳng phải ban nãy nói cơ bụng rất đẹp à?”



Kỷ Khinh Khinh thấp thấp khụ một tiếng che dấu chính mình xấu hổ, “Là khá xinh đẹp.”



“Ai đẹp?”



Sắc mặt Kỷ Khanh Khanh càng đỏ hơn:



“… Anh.”



—— “Nhiệm vụ hoàn thành 1/3.”



“Ngại ngùng à? Ngày nào em cũng sờ rồi, còn ngại gì nữa?”



Phòng vệ sinh cách nơi đặt camera khá xa, sẽ không thu được âm thanh ở trong này.



Mặc dù là như thế, nhưng khuôn mặt của Kỷ Khanh Khanh vẫn không khống chế được mà đỏ lên.



“Tôi… Tôi sờ lúc nào chứ? Anh đừng nói hươu nói vượn.”



“Đúng lúc ở phòng ngủ có cameras. Sáng mai em xem lại thì biết là có sờ hay không mà.”



Kỷ Khanh Khanh: “…”



Lục Lệ Hành từ trên cao nhìn xuống vành tai đỏ bừng của cô:



“Tôi nghe dì Bùi nói, em ở nhà có tập luyện à? Muốn luyện cơ bụng? Tôi có thể chỉ cho em một số biện pháp. Nhưng mà tôi phải hỏi em trước mấy câu.”



Kỷ Khanh Khanh gật đầu.



Không sợ bị máy quay ghi được, Lục Lệ Hành cười nói:



“Cơ bụng rất đẹp à?”



“Rất đẹp?”



“Tôi đẹp không?”



“Anh rất đẹp.”



—— “Nhiệm vụ hoàn thành 2/3.”



“Thích không?”



Kỷ Khanh Khanh làm trái lương tâm, lắc đầu.



“Hửm?”



Kỷ Khanh Khanh trầm giọng nói:



“Thích.”



—— “Nhiệm vụ hoàn thành 3/3, chúc mừng sinh mệnh giá trị 10, trước mắt, thời gian sinh mệnh kéo dài mười tám tiếng đồng hồ!”



Lục Lệ Hành kiềm chế sự vui vẻ, giọng điệu lãnh đạm, thản nhiên nói:



“Được rồi, sau này tôi sẽ cầm tay chỉ dạy em làm thế nào để tập ra cơ bụng.”



Kỷ Khanh Khanh thật sự không thể chịu được lời khiêu khích này của Lục Lệ Hành. Cô ném cái áo sơ mi lên người anh, lập tức đóng cửa phòng vệ sinh, quay trở về ngồi trên ghế sofa, nghiêm túc đọc sách.



Trái tim đập “thình thịch thình thịch”.



Ban ngày ban mặt mà cởi trần, muốn để người ta chảy máu mũi à?



Nhưng mà cô sờ cơ bụng của Lục Lệ Hành khi nào thế?



Kỷ Khanh Khanh nghiêm túc suy nghĩ, lúc cô tỉnh táo thật sự không có mà!



Nếu như giống với lời của Lục Lệ Hành là cô sờ anh khi đang ngủ, vậy thì… Không tính!



Tuyệt đối không tính!



Lục Lệ Hành đi ra từ nhà vệ sinh, hai cúc áo sơ mi còn chưa cài, có thể thấy được thấp thoáng cơ bụng.



Kỷ Khanh Khanh: “…”



Ngày thường áo mũ chỉnh tề không chút cẩu thả, vậy tại sao lúc mặc áo sơ mi lại như thế này?



Kỷ Khanh Khanh liên tục ra hiệu bằng ánh mắt cho anh, nhưng mà Lục Lệ Hành hoàn toàn không chú ý, hoặc nói đúng hơn là không để ý.



… Quá làm bậy rồi đấy!



Lục Lệ Hành này thật sự làm bậy rồi đấy!



Trước mặt công chúng, có thể chú ý hình tượng chút được không?



Kỷ Khanh Khanh hận không thể lập tức đóng hết cúc áo sơ mi trên người Lục Lệ Hành lại!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK