Kỷ Khanh Khanh vui vẻ đồng ý.
Thay quần áo, trang điểm xong xuôi, ngồi lên xe đi tới đoàn làm phim.
Thể loại của bộ phim này là hiện đại, tình yêu, đúng hơn là về câu chuyện tình cảm của hai chị em. Thời lượng lên hình của hai chị em đều ngang nhau, không có liên quan, có thể nói là bộ phim thuần hai nữ chính. Nơi quay phim cũng rất đơn giản, không cần phải tới thành phố điện ảnh, cũng không cần phải tới nơi phong cảnh đẹp đẽ gì cả. Bộ phim này cũng không mời những ngôi sao đang nổi, thù lao của mỗi diễn viên cũng không cao lắm, phí chế tác cũng thấp hơn bình thường.
Nhưng mà đạo diễn lại có kinh nghiệm phong phú, đoàn làm phim cũng được gọi là có lương tâm nhất. Họ không vì theo đuổi fan lưu lượng mà đi mời những ngôi sao đang nổi. Ngược lại, họ tìm kiếm những diễn viên có kĩ thuật diễn xuất tốt. Số diễn viên không có tiếng tăm gì trong giời giải trí trở nên nổi tiếng sau một đêm cũng không ít.
Cho nên, nếu không phải là Lâm Trăn giới thiệu cô với đạo diễn, thì số diễn viên muốn tham gia vào bộ phim này nhiều không đếm xuể.
Ngồi trên xe, Kỷ Khanh Khanh sờ mũi mình, như thế này đúng là cô không biết tốt xấu.
Rất nhanh đã tới đoàn phim, khi trên xe, Kỷ Khanh Khanh đã gọi cho Lâm Trăn. Không lâu sau, đã có người của đoàn phim dẫn cô đi vào.
Bây giờ đoàn phim vẫn đang trong giai đoạn phỏng vấn vai phụ, đạo diễn ở đây, chăm chú làm việc. Ngoài phòng thử vai cũng có không ít người đang đứng chờ, Kỷ Khanh Khanh nhìn thấy mấy gương mặt trông khá quen, hình như là trước đây đóng vai phụ trong phim của cô. Nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh, bọn họ không đi tới bắt chuyện mà chỉ sôi nổi bàn luận sau lưng.
“Ồ, kia không phải là Kỷ Khanh Khanh sao? Tôi nghe nói cô ấy sắp kết hôn với Lục Lệ Hành rồi mà? Sao còn tới thử vai thế?”
Cô gái đang nói là một người từng hợp tác với Kỷ Khanh Khanh trong một bộ phim, nhưng bởi vì chỉ đảm nhiệm vai phụ, hơn nữa cảnh quay với Kỷ Khanh Khanh cũng không nhiều lắm, cho nên hai người cũng không giao lưu nhiều.
“Nhìn dáng vẻ thì đúng là tới thử vai.”
“Cô đoán xem cô ấy tới thử vai cho nhân vật nào?”
“Một trong hai vai nữ chính, chắc là vai em gái nhỉ?”
“Em gái?” Người nọ lắc đầu, đánh giá Kỷ Khanh Khanh, sau đó lại lắc đầu: “Tôi cảm thấy cô ấy không có khả năng này.”
“Người ta là bà Lục tương lai đó, toàn bộ Thiên Ngu đều là công viên giải trí của cô ấy. Một vai nữ chính nho nhỏ như vậy, sao lại không có khả năng?”
“Tôi đây đến thử vai là vai nữ phụ thứ tư, nhưng mà cạnh tranh kịch liệt như thế nào, không phải mấy người không biết. Nguyên vai thứ phụ thứ tư này của tôi thôi mà cũng không dưới sáu người cạnh tranh. Huống chi là vai nữ chính. Đối với đạo diễn Nhậm, cho dù bối cảnh sau lưng có tốt như thế nào cũng không dùng được, chỉ có thể dựa vào kỹ thuật diễn xuất mà thôi. Hơn nữa, tôi có một người bạn làm trong đoàn phim, nói rằng Thẩm Vi Vi tới thử vai. Nghe nói đạo diễn Nhậm khá hài lòng với biểu hiện của cô ấy, lúc đó cũng muốn chọn làm nữ chính rồi.”
“Cô nói là, đạo diễn Nhận khá vừa lòng với Thẩm Vi Vi? Vậy thì Kỷ Khanh Khanh là…”
“Cướp vai diễn!”
“Tôi cũng cảm thấy là cướp vai diễn.”
“Nhưng mà có cướp được không nhỉ?”
“Đạo diễn Nhậm là người coi trọng diễn xuất, khá là bắt bẻ. Nếu như biểu hiện của Thẩm Vi Vi khiến ông ấy vừa lòng, như vậy có thể nói rằng ông ấy vừa lòng với diễn xuất của Thẩm Vi Vi. Còn kỹ thuật diễn xuất của Kỷ Khanh Khanh như thế nào, không phải là cô chưa từng thấy qua. Không phải quên lời thì cũng là không biết diễn.”
Mấy người đang nói này ít suất diễn, sau khi quay xong thì đóng máy, chỉ thấy biểu hiện lúc Kỷ Khanh Khanh mới vào đoàn làm phim.
Lâm Trăn đi ra khỏi phòng, nhìn ngó khắp nơi, cuối cùng ánh mắt cũng tìm được Kỷ Khanh Khanh. Cô ấy mỉm cười, đi tới gần cô.
Cô ấy vỗ vai Kỷ Khanh Khanh: “Tới rồi hả?”
“Thật ngại quá, chị Lâm Trăn, em tới muộn.”
“Không sao, đạo diễn Nhậm đang ở bên trong, để chị đưa em vào.”
Vì thế, trước mặt mọi người, Kỷ Khanh Khanh được Lâm Trăn đưa vào phòng thử vai.
Trong phòng có đại diễn cùng với mấy phó đạo diễn và người của đoàn phim. Họ đang phỏng vấn mấy diễn viên đến thử vai. Trong tay của diễn viên kia ôm một cái gối nhỏ, lúc khóc lúc cười, vẻ mặt điên cuồng.
Lâm Trăn để Kỷ Khanh Khanh ngồi xuống một bên, thấp giọng nói: “Cô ấy đang diễn vai một người mẹ mất đi đứa con.”
Thì ra là vậy.
Kỷ Khanh Khanh im lặng ngồi nhìn ba phút. Một người đàn ông đầu trọc ngồi ở giữa đẩy cặp kính, gật đầu nói: “Vất vả rồi, sau khi có kết quả, tôi sẽ để nhân viên công tác liên hệ với cô.”
Một lúc lâu sau, cô gái đang ngồi quỳ trên mặt đất mới thoát khỏi vai diễn, dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác, cô ấy lau nước mắt, khom lưng cúi chào đạo diễn, sau đó rời đi cùng nhân viên công tác.
Trước khi nhân viên gọi người thử vai tiếp theo vào trong thì Lâm Trăn đã nhân cơ hội đưa Kỷ Khanh Khanh đến trước mặt đạo diễn Nhậm.
“Đạo diễn Nhậm, đây là người mà tôi đã nói với anh trước đây, Kỷ Khanh Khanh.”
Thật ra đạo diễn Nhậm là người rất nghiêm túc, nhưng do cái đầu trọc lốc ở phía trước của ông ấy, cho nên khiến cho vẻ nghiêm túc còn pha lẫn thêm chút tấu hài.
“Cô Kỷ, sớm đã nghe danh.”
Kỷ Khanh Khanh mỉm cười, bắt tay chào hỏi.
Lại thêm một người nữa đi vào thử vai, đạo diễn Nhậm nói một tiếng với mấy vị phó đạo diễn, sau đó đưa Kỷ Khanh Khanh và Lâm Trăn vào phòng nói chuyện riêng.
Hiển nhiên là đưa nhiệm vụ phỏng vấn vai phụ cho mấy phó đạo diễn.
Trong phòng, đạo diễn Nhậm cũng không lòng vòng quanh co mà đi thẳng vào vấn đề
“Cô Kr, là như thế này, trước đây tôi và Lâm Trăn đã hợp tác vài lần, cô ấy cũng là bạn bè lâu năm của tôi. Cô ấy đề cử cô với tôi, tôi cùng từ chỗ đạo diễn Chu mà biết được kỹ thuật diễn của cô không tệ lắm, nhưng mà cô cũng biết đấy, con người tôi từ trước đến nay đều việc công xử theo việc công. Người vào đoàn phim, cứ cho là Lâm Trăn, thì vẫn phải diễn thử một đoạn cho tôi xem.”
Thử vai, không chỉ là kiểm tra diễn xuất của một diễn viên mà còn là khả năng đọc kịch. Không giống như sau khi quay xong được hậu kỳ phối âm, thử vai chính là bài kiểm tra thật sự để đánh giá thực lực.
Kỷ Khanh Khanh cười nói: “Chắc chắn rồi.”
Đạo diễn Nhậm đưa một phần kịch bản cho Kỷ Khanh Khanh, nói: “Vậy thì cô diễn đoạn này đi.”
Kỷ Khanh Khanh vừa nhận thì thấy, đây là một đôi tình nhân đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt. Trong một lần cãi nhau, cô bạn gái một mình mua say.
Kỷ Khanh Khanh ngẩn người.
Tình huống này cô rất quen đấy!
“Cô xem qua hai phút, bình rượu này chính là dụng cụ.” Đạo diễn Nhậm chỉ vào bình rượu trên bàn.
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, bắt đầu nhập tâm vào kịch bản.
Thật ra cũng chẳng có lời kịch gì, chủ yếu là biểu đạt tâm trạng của nữ chính.
Kỷ Khanh Khanh không học diễn xuất nghiêm túc, nên lúc diễn có hơi khó nhập vai. Nhưng nghiêm túc nhớ lại tâm trạng hai ngày trước khi cô mua say. Hít một hơi thật sâu, cô mở nắp bình, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Một miệng rượu lớn, khiến cho miệng cô căng lên, ánh mắt thất thần lờ đờ, đờ đẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt không cảm xúc.
Nửa giây sau, tựa như khôi phục lại tinh thần, cô chậm rãi nuốt rượu trong miệng xuống, lại tựa như đôi mắt có hơi cay cay, thoáng rời tầm mắt, nhẹ nhàng chớp chớp, sau đó vươn tay xoa xoa.
Dụi mắt trái, mắt phải nhìn thoáng qua điện thoại trên bàn, cô hơi run rẩy, như là có chút ấm ức và tủi thân.
Đột nhiên, cô nâng bình rượu lên, uống thêm một ngụm lớn, nuốt xuống từng ngụm từng ngụm, cho tới khi bỏ ra, đôi mắt cô đã phiếm hồng.
Dường như không thể nhịn được nữa, cô bỗng cầm lấy chiếc điện thoại đã không có động tĩnh gì cả đêm.
Cả một đêm không có một cuộc gọi hay một tin nhắn nào, màn hình vẫn tối đen như cũ, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, hai tay che mắt, nước mắt tràn khóe mi.
Im lặng rơi lệ.
Cô cắn chặt môi, không để mình phát ra âm thanh nào, bờ vai hơi run rẩy, bàn tay đang nắm lấy điện thoại hơi dùng sức. Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, một tay lau nước mắt, một tay ấn xuống nút home.
Không sáng.
Kỷ Khanh Khanh ngẩn người, ấn xuống mấy lần nữa, màn hình vẫn tối đen như cũ.
Không còn pin, tự động tắt máy.
Đột nhiên, Kỷ Khanh Khanh đứng dậy, cô đã ngồi lâu, động tác quá nhanh, hai chân tê dại, có chút không quen, hơi khuỵu xuống một chút. Kỷ Khanh Khanh đau đớn xoa chân mình, sau đó vội vàng tìm sạc pin ở khắp nơi. Nhưng lại vì quá vội vàng và lo lắng mà mấy lần cắm điện đều không được.
Sạc điện.
Cô nóng lòng chờ đợi điện thoại khởi động.
Năm giây, mười giây, hai mươi giây, một phút.
Cuối cùng máy cũng khởi động.
Tín hiệu được khôi phục, trong nháy mắt, vô số tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ được thông báo lên màn hình.
Kỷ Khanh Khanh vừa khóc vừa cười, cẩn thận ôm điện thoại vào ngực, đôi mắt như ngập tràn vì sao.
Nước mắt rơi lã chã.
“Cắt…”
Tiếng vỗ tay vang lên.
Đạo diễn Nhậm không hề che giấu sự tán thưởng của mình dành cho Kỷ Khanh Khanh. Mười phút biểu diễn của cô, mặc dù chẳng có lấy một lời thoại nào cả, nhưng cho dù là phiền lòng uống rượu say và tâm trạng thay đổi thất thường, hay là vẻ hoảng loạn khi phát hiện ra điện thoại không còn điện cùng với cảm xúc tương phản khi nhận được tin nhắn của người yêu đều vô cùng tự nhiên. Diễn xuất chân thật như vậy, có lẽ vẫn kém một số diễn viên gạo cội, nhưng Kỷ Khanh Khanh còn trẻ, có thể nhìn thấy được cô rất có tiềm năng.
“Không tồi, diễn xuất rất khá!”
Kỷ Khanh Khanh nhận lấy giấy lau nước mắt, nghe vậy thì khiêm tốn cười nói: “Đạo diễn Nhậm quá khen rồi.”
Lâm Trăn lại không che giấu sự kiêu ngạo nơi đáy mắt: “Đạo diễn Nhậm thấy thế nào? Tôi nói mà, không tồi, đúng không?”
“Trước đây tôi nói chuyện với đạo diễn Chu, cũng hiểu đôi chút về diễn xuất của cô Kỷ. Mắt thấy là thật, đúng là cô Kỷ và lời đồn cũng không quá giống nhau.”
“Đạo diễn Nhậm, lời đồn mà thôi, anh sẽ không thật sự tin chứ?”
Đạo diễn Nhậm cười lớn hai tiếng: “Lời đồn đều không thể tin!”
“Vậy thì Khanh Khanh…”
Đạo diễn Nhậm gật đầu: “Chỉ cần cô Kỷ đồng ý, tôi sẽ lập tức chuẩn bị hợp đồng.”
Lúc này Lâm Trăn mới mỉm cười, nhìn thoáng qua Kỷ Khanh Khanh.
Kỷ Khanh Khanh ngầm hiểu, cũng mỉm cười.
Mấy người đang trò chuyện vui vẻ thì cửa phòng bị gõ, một nhân viên công tác đẩy cửa ra, nói với đạo diễn Nhậm:
“Đạo diễn Nhậm, cô Thẩm Vi Vi tới rồi.”
Đạo diễn Nhậm ngẩn người, sau khi suy nghĩ một lát thì xấu hổ nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh:
“Cô xem trí nhớ của tôi này, trước đây Lâm Trăn vẫn luôn đề cử cô, nhưng tôi cảm thấy diễn xuất của Thẩm Vi Vi cũng hơi hơi không tồi, hình tượng cũng phù hợp với nhân vật. Cho nên tôi hẹn cô ấy hôm nay tới đây thi thử vòng hai…”
“Bây giờ không cần thi vòng hai.” Lâm Trăn nói.
Đạo diễn Nhậm gật đầu: “Đúng là không cần.” Sau đó ông ấy ngẩng đầu nói với nhân viên công tác: “Cậu bảo lão Trần nói với cô Thẩm, vai này đã chọn được người rồi.”
Nhân viên công tác kia gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, bây giờ sẽ nói với phó đạo diễn.”
Cửa đóng lại, Kỷ Khanh Khanh cười nói: “Thật ra việc này cũng rách tôi, sau khi xem xong kịch bản, tôi rất muốn tham gia vào bộ phim của anh. Nhưng mà đoàn phim lại khai máy vào tháng bảy, hôn lễ của tôi cũng tổ chức vào tháng bảy. Việc kết hôn rất bận rộn, cho nên tôi vẫn luôn từ chối.”
“Tôi cũng nghe Lâm Trăn nhắc đến chuyện này rồi, chúc mừng cô nhé.”
“Cảm ơn anh, đến lúc đó, nếu anh có thời gian, vậy thì nhất định phải tới tham gia hôn lên của tôi và Lệ Hành đó.”
“Nếu có vinh hạnh này, tôi chắc chắn sẽ tới!”
Mấy người lại nói chuyện vài câu.
Cửa phòng lại mở ra một lần nữa.
Lần này người tới không phải là nhân viên công tác của đoàn phim, mà là Thẩm Vi Vi.
Nhân viên công tác đứng phía sau Thẩm Vi Vi, vẻ mặt khó xử.
“Đạo diễn Nhậm, hôm trước tôi tới thử vai, lúc ấy anh nói biểu hiện của tôi không tồi, rất phù hợp với nhân vật này, còn để hôm nay tôi tới để thi vòng hai, nhưng tại sao bây giờ lại…”
Thẩm Vi Vi đột nhiên im bặt, bởi vì cô ta nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh.