Edit: phuongchuchoe
Ôn Nhu đang đứng chờ trước cửa phòng 2507, Kỷ Khanh Khanh vừa mở cửa ra cô bé đã thấy mặt cô có vẻ ửng hồng bất thường, tinh thần lại mệt mỏi, cả đứng cũng không vững.
"Chị Khanh Khanh, chị bị làm sao vậy?" Cô bé bước lên đỡ Kỷ Khanh Khanh, vừa chạm đến cánh tay cô đã cảm thấy nhiệt độ nóng hổi, sợ hãi nói: "Chị Khanh Khanh, chị bị sốt?"
Thân thể của Kỷ Khanh Khanh rã rời dựa vào Ôn Nhu, từ từ đi đến thang máy, cô cảm giác cả hơi thở của mình cũng nóng rẫy.
"Hơi sốt thôi."
"Chị Khanh Khanh, hay là chúng ta đến bệnh viện khám đi, chị đứng cũng không vững kìa..."
Kỷ Khanh Khanh vẫy vẫy tay, "Không sao đâu, lúc trước chị bị cảm hay sốt uống xong hai viên thuốc rồi ngủ một giấc là ổn thôi. Em nhấn nút nhanh đi."
Ôn Nhu đưa thẻ từ cho cô, cô bé vẫn không yên lòng nói: "Lục tổng biết chưa?"
"Rồi, chị nói rồi." Kỷ Khanh Khanh ngáp một cái, vừa uống thuốc xong, thật lòng cô không còn sức để nói chuyện nữa, "Bị cảm không thể ở chung phòng, chị sợ lây bệnh cho anh ấy. Em yên tâm đi, chị chỉ hơi sốt một chút, chị biết làm thế nào."
Cửa thang máy mở ra, hai người bước vào thang máy, Kỷ Khanh Khanh nhìn gương mặt mình trong gương trở nên đỏ rực, lặng lẽ cảm thán thân thể này thật yếu ớt quá.
"Đúng rồi, ngày mai chị không có buổi quay phim, sáng mai em đến phòng chị nếu thấy chị không ổn thì giúp chị xin phép với đạo diễn Chu cho chị nghỉ một hôm nhé, nhớ nói rõ nguyên nhân đấy."
"Dạ."
Ôn Nhu cẩn thận đỡ cô rồi mở cửa phòng, Kỷ Khanh Khanh vừa nhìn thấy giường là lập tức nằm xuống trùm kín chăn ngủ thiếp đi, Ôn Nhu đặt một ly nước ấm và thuốc cảm ở cạnh giường rồi nhỏ giọng dặn dò cô.
Đầu Kỷ Khanh Khanh quay mòng mòng dần dần chìm xuống, mí mắt cô không thể nâng lên nổi nữa, chỉ loáng thoáng cảm thấy Ôn Nhu đang nói gì đó, cô chỉ nghe thấy câu được câu chăng, đầu đau như búa bổ, chỉ ừ ừ hai tiếng tỏ vẻ mình đang nghe.
Sau đó cô trở mình, trùm chăn kín mít.
Thế giới trở nên yên tĩnh.
Ôn Nhu không còn cách nào khác, đành nhẹ tay nhẹ chân bước ra khỏi phòng.
Mà lúc này trong phòng 2507, Lục Lệ Hành đã gọi xong một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi do Trần Thư Diệc gọi đến, nói về vấn đề cuộc giao dịch phim ảnh mờ ám giữa Mạnh Tầm và phó đạo diễn Lâm.
Nội bộ công ty đã điều tra rõ ràng, Mạnh Tầm cũng tự mình thừa nhận rằng đây là do cô ta tự ý làm.
Thông qua Mạnh Tầm, cũng bắt được không ít chuyện dơ bẩn trong giới ở Thiên Ngu, trên sao dưới vậy, từ Mạnh Tầm cho đến cả phó tổng giám đốc Lê, trong đó có cả lớn lẫn nhỏ đều bị dính líu.
Đa số người trong giới showbiz đều không phải là người lương thiện, trong chuyện này còn có nhiều người mang chức vị khá quan trọng, lừa trên gạt dưới khiến người khác không thể tin được.
Lục Lệ Hành để cho Trần Thư Diệc chỉnh đốn lại tác phong của công ty, nói xong anh cúp máy.
Điện thoại vừa ngắt, Lục lão tiên sinh đã gọi đến, cũng không phải chuyện gì quan trọng, ông chỉ quan tâm hỏi han anh vài câu. Lục Lệ Hành kể lại chuyện mấy ngày nay cho Lục lão tiên sinh nghe, anh định đi tìm Kỷ Khanh Khanh nói vài câu với ông nội, nhưng tìm khắp phòng cũng không thấy bóng dáng cô đâu.
"Lệ Hành, sao vậy cháu? Khanh Khanh đâu rồi?"
Lục Lệ Hành nhìn ga giường ngay ngắn chỉnh tề, anh nói: "Cô ấy đang bận một số việc, một lát nữa cháu nói cô ấy gọi cho ông sau nhé."
"Cũng được, ông cũng không gấp, con bé quay phim cả ngày chắc cũng mệt rồi, để cho con bé nghỉ ngơi thì hơn."
"Dạ vâng, vậy ông cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Cúp máy, Lục Lệ Hành gọi cho Kỷ Khanh Khanh, gọi vài ba cuộc vẫn không thấy có ai bắt máy.
Một lúc sau anh mới phát hiện Kỷ Khanh Khanh đã gửi cho anh một tin nhắn.
≪ Lục tiên sinh ơi, tôi bị bệnh rồi, vì không để lây bệnh cho anh nên tối nay không ngủ cùng anh được. ≫
Lục Lệ Hành nhìn hàng chữ trên màn hình điện thoại, hơi trầm tư, anh gọi cho Tần Việt hỏi phòng của Kỷ Khanh Khanh, Tần Việt cũng tỏ vẻ không rõ lắm, năm phút sau hắn tự mình đến đây, nói Ôn Nhu đã cho biết số phòng của Kỷ Khanh Khanh, là phòng số 1908.
Ôn Nhu đứng sau lưng Tần Việt, nhỏ giọng nói: "Tôi đã hỏi chị Khanh Khanh, chị ấy nói Lục tổng đã biết, cho nên tôi...."
Lục Lệ Hành không nói hai lời, "Đưa thẻ từ cho tôi."
Ôn Nhu đành phải đưa thẻ từ cho anh.
Lục Lệ Hành nhanh chóng đi xuống lầu 19.
Quét thẻ vào phòng, chăn đệm trên chiếc giường lớn rất lộn xộn, bị vo tròn lại thành một cuộn, cạnh giường còn có một ly nước đã nguội lạnh và thuốc cảm.
Lục Lệ Hành đứng bên giường nhìn Kỷ Khanh Khanh, cô trùm chăn kín mít, chỉ thấy mỗi đỉnh đầu.
"Kỷ Khanh Khanh, tỉnh dậy đi."
Hơi thở của Kỷ Khanh Khanh khá nặng nhọc, không có dấu hiệu thức giấc.
Lục Lệ Hành nhìn gò má ửng hồng của cô, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, anh đưa tay sờ lên trán cô, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng hổi làm cho anh không khỏi nhíu mày lại.
Tần Việt và Ôn Nhu cũng bước vào.
Lục Lệ Hành nhìn thoáng qua hai người họ, "Gần đây có bệnh viện không?"
"Hình như có một cái."
"Đi lấy xe đi."
Tần Việt gật đầu, ra khỏi phòng xuống lầu chuẩn bị lái xe.
Lục Lệ Hành kéo tấm chăn đang bao bọc cả người Kỷ Khanh Khanh xuống, dường như cả áo ngủ đều ướt đẫm mồ hôi, nhiệt độ cơ thể cao đến gần như bị bỏng.
Anh bảo Ôn Nhu lên lầu mang áo của Kỷ Khanh Khanh xuống, sau khi mặc áo vào anh bế cô lên ra khỏi phòng.
Động tĩnh lớn đến vậy, nhưng Kỷ Khanh Khanh vẫn không tỉnh lại, đầu lệch về phía ngực của Lục Lệ Hành, tay chân rũ xuống, gần như hôn mê.
Ôn Nhu đi theo sau lưng Lục Lệ Hành, cô bé gấp đến độ muốn khóc: "Chị Khanh Khanh không sao chứ, đều tại tôi không tốt, đáng lẽ tôi nên khuyên nhủ chị ấy."
Lục Lệ Hành trầm giọng nói: "Đừng nóng vội, đợi một lát đến bệnh viện kiểm tra rồi nói sau."
Tần Việt đã ngồi trong xe ở chờ dưới sân, Lục Lệ Hành bế người vào trong xe, đi đến bệnh viện gần đây.
Trên đường đi Kỷ Khanh Khanh ngược lại đã tỉnh dậy một lần, bởi vì đường đi hơi mấp mô nên cô mơ màng nhìn ngoài xe, sau đó lại nhắm mắt, lẩm bẩm nói: "Làm gì vậy?"
Lục Lệ Hành thấp giọng: "Chở cô đến bệnh viện."
Kỷ Khanh Khanh cau mày, "Không cần đâu, tôi ngủ một giấc là khoẻ ngay."
Nói xong, cô lại ngủ thiếp đi.
20 phút sau đến bệnh viện.
Lục Lệ Hành bế cô xuống xe, chạy đến phòng cấp cứu.
May mà ở đây khá vắng vẻ, trong phòng cũng không thấy ai đang trong cơn nguy kịch, bác sĩ vừa thấy Lục Lệ Hành ôm một cô gái đang hôn mê bất tỉnh vào làm ông tưởng rằng bị tổn thương nghiêm trọng, trực tiếp kêu cả viện trưởng đến đây.
Lục Lệ Hành đặt cô trong phòng cấp cứu, còn anh và Tần Việt, Ôn Nhu thì ngồi bên ngoài.
"Anh Tần, chị Khanh Khanh sẽkhông sao gì chứ?"
Tần Việt im lặng không nói tiếng nào.
"Tôi nghe nói, sốt cao quá đầu óc sẽ bị hỏng thành kẻ ngốc mất."
Tần Việt thấp giọng nói: "Cô đừng suy diễn lung tung, không sao đâu."
Sắc mặt Lục Lệ Hành bình tĩnh nhìn về phía phòng cấp cứu, bàn tay của anh bất giác nắm chặt lại.
Chỉ là cảm sốt bình thường mà thôi.
Trong lòng Lục Lệ Hành nghĩ vậy.
Mười phút sau, cánh cửa mở ra.
Bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, tháo khẩu trang xuống.
"Bác sĩ, thế nào rồi?"
"Bệnh nhân không bị bệnh nghiêm trọng lắm, chỉ sốt cao 39 độ, đã yêu cầu tiêm một mũi thuốc, có lẽ một lát nữa đã có thể hạ sốt, cô ấy ngủ một giấc đến ngày mai là khoẻ hẳn, mọi người không cần lo lắng."
"Không cần phải truyền dịch sao?"
"Không cần."
"Cảm ơn bác sĩ."
Trong lòng ba người thở dài nhẹ nhõm.
Lục Lệ Hành không nói lời nào bước vào phòng cấp cứu, sờ lên trán cô cảm thấy không còn nóng như khi nãy nữa.
Ba người ngồi trong phòng cấp cứu được một lúc, nửa tiếng sau có y tá bước vào đo nhiệt độ cơ thể, y tá nói: "Bệnh nhân đã bắt đầu hạ sốt, không còn vấn đề gì nữa rồi, người nhà có thể đưa bệnh nhân trở về."
Lục Lệ Hành bế cô lên, "Trở về khách sạn."
Ba người họ chạy tới chạy lui đã hơn ba tiếng liền, lúc quay về khách sạn là đã hơn 10 giờ, Lục Lệ Hành bảo họ về phòng nghỉ ngơi còn mình thì bế Kỷ Khanh Khanh trở lại phòng cũ.
Kỷ Khanh Khanh một đường bị lắc qua lắc lại cũng chưa bị đánh thức, khi anh đặt cô lên giường ngủ, sắc mặt của cô không còn đỏ bừng như trước nữa.
Sau khi thay đồ, anh cũng nằm lên giường, Kỷ Khanh Khanh như thường ngày lăn qua, tay vòng qua lưng Lục Lệ Hành ôm lấy anh, hai người cách nhau rất gần.
Nhưng hôm nay dường như có gì đó không giống như mọi ngày, cơn sốt của Kỷ Khanh Khanh vẫn chưa khỏi hẳn, chạm lên thân thể mát lạnh của Lục Lệ Hành cảm thấy rất thoải mái, cô không kìm được vươn tay chạm lên ngực của anh, lại còn không an phận mà sờ tới sờ lui.
Lục Lệ Hành cũng là một người đàn ông bình thường, bởi vì hơi thở nóng rực của Kỷ Khanh Khanh phả vào cổ anh, và cả gương mặt vì sốt cao mà ửng hồng của cô cách anh rất gần, yết hầu của anh mạnh mẽ nhấp nhô, một tay nhanh chóng bắt lấy tay của Kỷ Khanh Khanh, anh thấp giọng nói: "Kỷ Khanh Khanh."
Kỷ Khanh Khanh không một chút phản ứng.
-『Tiến độ nhiệm vụ hàng ngày 0/3, bắt đầu đếm ngược 5 phút.』
"Kỷ Khanh Khanh."
Kỷ Khanh Khanh nhíu mày thật chặt, tựa như khó chịu với tiếng ồn xung quanh.
"Tỉnh dậy."
Kỷ Khanh Khanh nửa tỉnh nửa mê, híp hai mắt nhìn Lục Lệ Hành, sau đó tiếp tục nhắm nghiền mắt lại.
Lục Lệ Hành nhìn vành tai ửng hồng của cô, tiến lại gần nhỏ giọng nói: "Cục cưng."
Không biết cô có nghe thấy hay không, chỉ yếu ớt lên tiếng: "Ừm..."
"Bé yêu."
"Anh làm gì vậy, đừng phiền nữa... Tôi muốn ngủ..."
Lục Lệ Hành nhéo vành tai của cô, khoé môi vì vui vẻ khẽ cong lên, xấu xa nói, "Bé yêu."
"Anh làm gì thế...Đi raaaaa!" Kỷ Khanh Khanh bị quấy rầy, bịt lỗ tai rồi trở mình, còn cướp luôn phân nửa tấm chăn của Lục Lệ Hành.
-『Tiến độ nhiệm vụ hàng ngày 3/3, HP +3, HP hiện tại 3 tiếng.』
Lục Lệ Hành giật giật góc chăn trên người Kỷ Khanh Khanh, nhưng chăn bị cô ôm thật chặt, không thể kéo ra được.
Anh cũng không vội, thầm nhẩm tính trong đầu.
5, 4, 3, 2...1
Kỷ Khanh Khanh lại trở mình, tay ôm hông anh, chân gác lên chân anh, vẻ mặt thoải mái tựa như ôm gối ôm vào lòng.
***
Sáng sớm hôm sau, mặt trời lên đến ba sào Kỷ Khanh Khanh mới mơ màng tỉnh dậy.
Cô mở mắt ra ngồi dậy, sờ trán và gò má, dù vẫn còn hơi choáng váng nhưng hình như đã bớt sốt rồi.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ, đồng hồ đã điểm 100AM.
Kỷ Khanh Khanh hoảng hốt, không ổn rồi! Đến trường quay muộn mất.
Lục Lệ Hành từ bên ngoài bước vào, thấy Kỷ Khanh Khanh đang chuẩn bị rời giường thay quần áo, anh đi tới ngăn động tác tiếp theo của cô, sờ lên trán cô, cảm nhận độ ấm không khác mình lắm, sau đó mới nói: "Tối qua cô lên cơn sốt, nên tôi thay cô xin nghỉ phép với đạo diễn Chu rồi."
"Sốt?" Kỷ Khanh Khanh nhớ lại, đúng là tối hôm qua cô nóng sốt lên, hình như, Lục Lệ Hành đã đưa cô đến bệnh viện à?
"Cảm ơn anh hôm qua đã chở tôi đến bệnh viện nhé."
Lục Lệ Hành nhìn cô, "Lần sau có chuyện gì thì nói cho tôi biết."
"Không phải tôi sợ lây bệnh cho anh sao? Với lại lúc ấy anh đang gọi điện thoại, hơn nữa tôi cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là phát sốt mà thôi, trước đây ngủ một giấc tỉnh lại là khoẻ re ngay."
--ọc ọc
Cái bụng của Kỷ Khanh Khanh không có chút ý thức nào mà vang lên, cô xấu hổ nhìn Lục Lệ Hành, đành phải nói: "Tôi đói."
Tối hôm qua còn chưa ăn tối, hôm nay lại thức dậy trễ, dạ dày bị bỏ đói bắt đầu lên án biểu tình.
Lục Lệ Hành đứng dậy bước ra ngoài, "Cô gọi điện hỏi khách sạn có món gì rồi để họ mang đồ ăn lên đây, tôi còn có việc, cô nghỉ ngơi cho khoẻ đi."
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, vươn tay cầm điện thoại.
-『Cảnh báo tử vong, mời ngài hãy hỏi vợ ngài- Kỷ Khanh Khanh muốn ăn món gì sau đó chính tay nấu đồ ăn cho cô ấy.』
Bàn tay đang kéo tay nắm cửa chợt khựng lại.
Lục Lệ Hành đứng cứng đơ tại chỗ một lúc lâu, anh quay người lại, ánh mắt nặng nề nhìn Kỷ Khanh Khanh: "Cô muốn ăn cái gì?"
Kỷ Khanh Khanh bị Lục Lệ Hành hỏi như vậy, trong đầu cô bắt đầu hiện lên cơ số món ngon, cô nuốt nước bọt nói: "Tôi muốn ăn..."
Lục Lệ Hành cắt ngang: "Cô nghĩ cho kỹ rồi hãy nói."
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Khanh Khanh: Tôi muốn ăn Mãn Hán Toàn Tịch!!!
Lục Lệ Hành: OK.
Lục Lệ Hành hưởng dương 30 tuổi.
=))
*Mãn Hán Toàn Tịch: buổi tiệc của Hoàng Gia Mãn-Hán hay Hán-Thanh. Gồm 6 buổi tiệc trong 3 ngày với tổng cộng 320 món, trong đó có 196 món chính và 124 món nhẹ. (Theo Wikipedia)
Editor: Bởi vì tuần sau mình phải đi nhổ răng khôn nên mình tạm nghỉ một tuần nhé, hết tuần sau mình up chương như bình thường Chúc mọi người Chủ Nhật vui vẻ (^O^)