Mục lục
NỮ PHỤ MUỐN LÀM QUẢ PHỤ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gà Trùm Chuồng



Beta: Gà Đệ



Cả ngày hôm nay Lục Lệ Hành chưa nghỉ ngơi phút nào, sau khi tắm xong, vừa nằm lên giường thì bị cơn buồn ngủ đánh úp. Đang mơ mơ màng màng thì bị bàn tay của Kỷ Khanh Khanh sờ soạn.



Bàn tay kia mềm mại tinh tế, năm ngón tay lạnh lẽo sờ tới sờ lui trên bụng của anh, thỉnh thoảng còn nắp bóp mấy cái.



Là một người đàn ông, một người đàn ông bình thường, có thể nhịn được là khả năng của anh, nhưng lại không phải là bản năng của anh. Nửa đêm nửa hôm bị Kỷ Khanh Khanh trêu chọc, nghĩ anh không phải là đàn ông à?



Một ngọn lửa nóng bỏng bị truyền tới từ dưới bụng, nơi bị Kỷ Khanh Khanh trêu chọc. Tựa như một ngọn lửa bùng cháy trên thảo nguyên. Thiêu cháy lồng ngực anh, thiêu cháy tứ chi anh, khiến cho cả người anh nóng bỏng không tưởng được. Mà ngọn lửa ấy lại chính là dục vọng nguyên thủy nhất của một người đàn ông.



“Anh làm gì? Nửa đêm nửa hôm không ngủ được nên muốn động tay động chân với em à?”



Kỷ Khanh Khanh nói vô cùng đúng lý hợp tình, lại giống như dội một chậu nước lạnh vào ngọn lửa kia.



Suýt chút nữa thì Lục Lệ Hành đã bị cách nói năng hùng hồn này của Kỷ Khanh Khanh làm cho bật cười.



Cái gì cũng không học được, chỉ có đổi trắng thay đen là càng nói càng thuận miệng.



Anh nắm chặt tay cô, không muốn cô trốn, cũng không để cô trốn, cứ thế áp tay cô trên bụng mình.



Kỷ Khanh Khanh chạm vào cơ bụng của Lục Lệ Hành, không còn giống như lúc Lục Lệ Hành ngủ mà làm càn nữa, cô kiên quyết muốn rút tay lại. Bày ra bộ mặt không hề hứng thú, lời lẽ chính đáng nói:



“Lục Lệ Hành, nửa đêm rồi, đừng chơi trò lưu manh.”



“Nửa đêm anh đã ngủ ngon rồi, đột nhiên lại có cảm giác người bên cạnh hí hoáy trên người anh…” Lục Lệ Hành nhìn chằm chằm vào Kỷ Khanh Khanh đang vì chột dạ mà không dám nhìn thẳng anh, “Kỷ Khanh Khanh, người đó không phải là em đâu nhỉ?”



Tay của Kỷ Khanh Khanh vẫn còn đặt trên bụng anh. Cũng may vì bây giờ là buổi tối, đèn đầu giường tỏa ra ánh sáng không đủ lớn, nên rặng mây đỏ trên má của Kỷ Khanh Khanh không bị phát hiện, hơn nữa còn như cổ vũ cô “đổi trắng thay đen”.



“Sờ tới sờ lui gì chứ? Chắc chắn là anh nằm mơ rồi… Buông tay! Em muốn đi ngủ!”



Lôi qua kéo lại, cả hai người lập tức tiếp xúc thân mật với nhau.



Ban đầu có chút mềm, lại có phần co giãn. Sau đó dường như do Lục Lệ Hành dùng sức, khiến cho từng múi cơ bụng cứng lên, từng khối từng khối, có lồi có lõm.



Hai má Kỷ Khanh Khanh càng thêm hồng.



“Nằm mơ? Vậy lúc nãy anh thấy em động chân động tay cũng là nằm mơ?”



Thấy?



Kỷ Khanh Khanh hận không thể đem mặt vùi vào trong chăn, chết ngạt cũng không ra!



Sao cô lại có thể xui xẻo như vậy cơ chứ? Đêm nay – lần đầu tiên cô có chút tâm tư riêng thì đã bị Lục Lệ Hành bắt quả tang.



Bị bắt gặp như thế này, Lục Lệ Hành sẽ không cho rằng ngày thường cô cũng sẽ động tay động chân với anh đâu nhỉ?



Hiểu lầm này thật lớn đấy!



Kỷ Khanh Khanh hiện tại giống như một con cá nằm trên thớt nhưng vẫn cố giãy dụa mấy cái cuối cùng:



“Em… Em động chân động tay với anh như thế nào chứ?”



“Như thế nào hả?”



Lục Lệ Hành nắm chặt cổ tay cô, vẽ xoắn ốc trên cơ bụng của mình:



“Sờ soạng ba lần.”



Sắc mặt Kỷ Khanh Khanh ửng hồng, vùi mặt vào trong chăn.



Lục Lệ Hành tiếp tục giữ tay cô, xoa lên cơ bụng mình theo hướng ngược lại, “Sờ ba lần nữa?”



Có ai làm giống như chơi mạc chược đâu?



“Sau đó nhéo hai cái đúng không?” Lục Lệ Hành hỏi cô, “Anh nhớ không sai chứ?”



Kỷ Khanh Khanh lại một lần nữa tiếp xúc với cơ bụng của Lục Lệ Hành.



Cơ mà cảm giác trên tay thật sự không tồi, có chút cứng, mà khi sờ vào lại có sức đàn hồi.



Kỷ Khanh Khanh hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng có đủ dũng khí chui ra khỏi chăn, nhoẻn miệng cười với Lục Lệ Hành:



“Sống nhiều năm như vậy mà em vẫn không biết được cơ bụng thật sự là như thế nào, cho nên mới tò mò. Chồng à, anh sẽ không để ý đâu nhỉ?”



—— “Gía trị sinh mệnh + 1, giá trị sinh mệnh hiện tại là 12 giờ.”



“Nếu như anh nói, anh sống ba mươi năm, nhưng chưa từng nhìn thấy bụng của người phụ nữ nào cả, có chút tò mò. Vậy em sẽ không để ý tới việc nửa đêm anh sờ bụng em đâu nhỉ?”



Kỷ Khanh Khanh nghẹn họng, tưởng tượng thử tới việc mà Lục Lệ Hành nói.



Hơn nửa đêm, Lục Lệ Hành không ngủ được, đôi mắt sáng như có chứa sao, đôi tay hư hỏng xốc quần áo cô lên, sờ tới sờ lui trên bụng nhỏ của cô, thỉnh thoảng còn xoa xoa bóp bóp.



Kỷ Khanh Khanh rùng mình.



Nếu như Lục Lệ Hành thật sự làm như vậy, thể nào cô cũng cho anh một cái tát đau điếng người mới được!



Thẩy Kỷ Khanh Khanh không nói gì, Lục Lệ Hành lại hỏi: “Để ý à?”



Kỷ Khanh Khanh hoàn hồn, càng nghĩ càng cảm thấy đuối lý. Hành động vừa rồi của cô quá mức lưu manh rồi thì phải?



Cô cười xấu hổ: “… Em xin lỗi, về sau em sẽ không làm như thế nữa.”



“Thật ra bình thường lúc em ngủ cũng đã làm ra những chuyện còn hơn thế này, anh đều nhịn. Giống như em nói, chúng ta là vợ chồng, cùng chung chăn chung gối, ôm ấp cũng làm qua rồi. Cho nên chút tiếp xúc này cũng không là gì. Vậy nên em không cần nói lời xin lỗi với anh.”



Lục Lệ Hành buông tay cô ra.



Vô cùng rộng lượng.



“Về sau em muốn sờ, cứ thoải mái sờ…” Lục Lệ Hành nhìn cô đầy ẩn ý, “Không cần phải lén lút như hôm nay.”



Kỷ Khanh Khanh càng thêm xấu hổ, cô nói thầm: “Em cũng chỉ sờ có một lần.”



“Một lần cũng không phải lén lút à?”



Tuy rằng việc làm này của cô không có tốt đẹp cho lắm, nhưng bị Lục Lệ Hành giáo huấn như vậy, sự xấu hổ, ngượng ngùng trong lòng lại bị phóng đại lên gấp trăm lần, sau đó lại tự trách, tại sao ban nãy mình lại làm như vậy nhỉ?



Bị phát hiện, tức chết mà!



Sự xấu hổ và bối rối cứ quanh quẩn trong đầu cô, càng nghĩ lại càng cảm thấy mình quá bốc đồng, sau đó lại cảm thấy tức giận.



“Được rồi, em biết em sai rồi, sau này cũng không dám nữa. Em xin lỗi anh cũng không nhận, ngoài miệng thì nói ôm ôm ấp ấp cũng không là gì, nhưng lại trách em lén lút thế này thế kia. Em cho anh sờ lại được không?”



Nói xong, Kỷ Khanh Khanh nắm lấy tay Lục Lệ Hành rồi đặt lên bụng mình.



Bụng của cô vừa nhỏ vừa mềm mại, không hề có chút mỡ thừa nào, hoàn toàn không có độ cứng hay co giãn như bụng của Lục Lệ Hành, càng không có cảm giác lồi lõm, khe rãnh như của anh.



Tay của Lục Lệ Hành vừa to vừa dài, bàn tay bao trùm lên bụng của Kỷ Khanh Khanh tựa như đã chiếm cứ “hơn phân nửa giam sơn” rồi.



Kỷ Khanh Khanh học động tác vừa rồi của Lục Lệ Hành, bắt lấy tay anh xoa trái ba lần, phải ba lần như “xoa mạt chược”. Sau đó đặt tay anh ở giữa bụng mình, nói: “Anh nhéo em hai cái đi.”



Lục Lệ Hành: “…”



“Nhéo đi.”



Lục Lệ Hành dừng lại vài giây, sau đó rút bàn tay bị Kỷ Khanh Khanh giữ ra.



Sức lực của Kỷ Khanh Khanh trói gà không chặt, tránh khỏi tay cô cũng chẳng cần tốn sức.



Nhưng vừa mới rút ra, Kỷ Khanh Khanh lập tức giữ tay anh lại, vẫn kiên trì nói: “Nhéo!”



“Kỷ Khanh Khanh, em…”



“Em xấu hổ!” Kỷ Khanh Khanh cắt lời anh, “Không phải em đang bồi thường cho anh à? Để lần lau anh sẽ không lôi việc này ra nói em nữa. Nhéo đi!”



Lục Lệ Hành: “…”



Cảm giác mềm mại cùng nóng bỏng truyền tới tay Lục Lệ Hành. Thậm chí anh còn không dám dùng sức, chỉ có thể nhẹ nhàng đặt tay trên bụng nhỏ của cô, ngọn lửa không tên trong cơ thể đã cố gắng áp chế lại một lần nữa bùng lên. Khiến cho anh miệng đắng lưỡi khô, cả người khô nóng khó nhịn.



Kỷ Khanh Khanh sẽ không hiểu được cảm giác này của đàn ông. Hiện tại cô chỉ muốn lấp kín miệng Lục Lệ Hành mà thôi. Gậy ông đập lưng ông. Về sau mà nghe anh nói về chuyện này một lần nữa thì cô cũng sẽ không ngại ngùng gì nữa.



Trong chăn, Kỷ Khanh Khanh đá anh một cái, nói: “Anh có biết nhéo không thế?”



Nói là đá nhưng lại chẳng có chút lực nào. Hơn nữa khoảng cách giữa hai người rất gần, một chân này của Kỷ Khanh Khanh giống như là đang cọ cọ vào chân Lục Lệ Hành.



Giọng nói của Lục Lệ Hành trầm xuống, “Nhéo!”



Nói xong, Lục Lệ Hành rút tay từ trong chăn ra, nhéo vào má của Kỷ Khanh Khanh hai cái.



“A đau đau đau! Anh làm gì thế? Em bảo anh nhéo bụng mà, anh nhéo mặt làm gì?”



Lục Lệ Hành đột ngột đứng dậy, lẳng lặng nhìn cô.



Anh đứng ngược sáng, ánh sáng sau lưng anh khiến cho Kỷ Khanh Khanh không thấy được biểu cảm trên mặt và ánh mắt của người đàn ông.



Nếu như còn ở lâu thêm chút nữa, anh sợ mình sẽ để lại sơ hở.



“Anh làm gì vậy?”



Lục Lệ Hành trầm giọng nói: “Anh đi phòng khác ngủ.”



Nói xong thì xoay người đi ra khỏi phòng.



Cửa phòng bị đóng lại, Kỷ Khanh Khanh nghiến răng nghiến lợi nằm xuống. Cầm lấy cái gối mà ban nãy Lục Lệ Hành nằm ôm vào ngực, hung tợn đánh lên nó vài cái.



Lục Lệ Hành chết tiệt, có cần phải đề phòng cô như vậy không?



Cô đã nói về sau sẽ không làm như vậy nữa rồi mà còn đề phòng cô như vậy à?



Sợ cô chơi trò lưu manh hả?



Đi đi đi! Đi nhanh đi! Có bản lĩnh thì về sau đừng ngủ cùng giường với nhau nữa! Cung tôi chung chăn chung gối thì sẽ bị giở trò lưu manh đấy!



Trong lòng Kỷ Khanh Khanh đầy căm phẫn. Cô nhắm hai mắt lại, ép bản thân không thèm tức giận với Lục Lệ Hành nữa, giấc ngủ quan trọng hơn.



Mà người vừa rời khỏi phòng ngủ của Kỷ Khanh Khanh – Lục Lệ Hành lại không về phòng ngủ của mình mà ở trong phòng tắm.



Trong phòng tắm, Lục Lệ Hành chống tay lên tường, đứng dưới vòi hoa sen. Mặc cho nước lạnh dội lên thân thể nóng hổi, cơ bụng tám múi xếp thành hàng, lồng ngực ưỡn lên thở dốc, mạch máu cuồn cuộn sôi trào. Cảm giác không thể kiềm chế này khiến anh cảm thấy máu trong người như đang sôi lên.



Từ khi hai người kết hôn tới nay, tuy rằng hai người vẫn luôn chung chăn chung gối. Nhưng hai người đều ngừng lại ở bước mà người khác khó có thể ngừng được. Anh không chạm vào cô, càng không phát tiết dục vọng của mình. Đối với một người đàn ông trẻ tuổi sức lực dư thừa như anh, cấm dục chính là một loại tra tấn vô cùng đau khổ.



Lục Lệ Hành cảm thấy bản thân mình là một người đàn ông có khả năng tự chủ mạnh mẽ và chịu được sự cám dỗ. Nhưng vừa rồi, khi Kỷ Khanh Khanh nắm lấy tay anh, đặt tay anh lên bụng của cô. Việc này đối với anh chẳng khác nào cực hình. Anh phải dùng hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng khống chế xúc động nguyên thủy nhất.



Anh nhắm hai mắt. hô hấp dồn dập, trong đầu hiện lên hình ảnh cần cổ trắng nõn của Kỷ Khanh Khanh, xương quai xanh xin đẹp, bụng nhỏ mềm mại…



Những hình ảnh ấy tựa như muốn xâm chiếm toàn bộ lý trí của anh, muốn phả hủy hoàn toàn những tỉnh táo mà anh đang cố gắng bảo vệ.



Đây là thuộc về bản năng của đàn ông.



Đàn ông ai mà chẳng có dục vọng?



Lục Lệ Hành không biết mình đã ở trong phòng tắm bao lâu nữa, cho tới khi ngọn lửa kia hoàn toàn bị dập tắt, lúc này anh mới ra khỏi phòng tắm.



Anh đứng ở phòng khác, nhìn hai cánh cửa ở hai bên.



Bên trái là phòng ngủ của Kỷ Khanh Khanh, bên phải là phòng ngủ phụ của anh.



Buổi tối trên bãi biển thực sự có hơi lạnh, dường như cửa sổ ở phòng khách không được đóng kín, gió biển từng đợt thổi vào khiến cho người ta lạnh tới phát run.



Lục Lệ Hành xoay người đi về bên trái, đẩy cửa phòng ngủ của Kỷ Khanh Khanh.



Hình như Kỷ Khanh Khanh đã ngủ rồi, trong lồng ngực vẫn còn ôm cái gối đầu kia.



Lục Lệ Hành nhẹ nhàng rút cái gối trong ngực cô ra, sau đó đắp chăn lên.



Vừa tắm nước lạnh xong nên Lục Lệ Hành cảm thấy hơi lạnh. Kỷ Khanh Khanh xoay người nhích lại gần, hai tay hai chân ôm lấy anh như ôm một cái gối ôm.



Ấm quá, cuối cùng cũng không lạnh nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK