Chương 46(2)
"Anh có đi không đây?"
-『Thời gian đã đạt, hoàn thành nhiệm vụ, HP+5, HP hiện tại 537 tiếng.』
Lục Lệ Hành ôm Kỷ Khanh Khanh từ từ buông ra, "Tôi đi nhé."
Mặt Kỷ Khanh Khanh đã xấu hổ đến nỗi đỏ như trái cà chua, vội vàng lùi về phía sau, cô e sợ anh sẽ làm ra động tác nào gây sự chú ý nữa, "Hẹn gặp lại."
Lục Lệ Hành nhìn cô thật sâu, sau đó quay người nhanh chóng bước đi, người đàn ông mặc âu phục chạy bước chậm mới có thể đuổi kịp.
Lục Lệ Đình lái xe chạy phía sau xe của Lục Lệ Hành, Thẩm Vi Vi ngồi ở ghế phụ cùng theo hắn trở về.
Trên đường đi trong lòng Lục Lệ Đình có chút không yên, mắt hắn nhìn phía trước không biết đang suy nghĩ cái gì, nhất thời bầu không khí trong xe có chút nặng nề.
"Lệ Đình, lần này đã làm phiền anh rồi, còn để anh đường xa chạy đến đây chở em về."
"Em là bạn gái của anh, bạn trai tới đón bạn gái là lẽ đương nhiên, em nói cái gì khách sáo như vậy."
Thẩm Vi Vi cười hì hì, "Anh nói cũng đúng."
"Lần này trở về phải thay đổi người đại diện, không biết em sẽ bị ai tiếp nhận." Cô thở dài, lời nói có mấy phần cô đơn, "Mạnh Tầm cô ấy làm người đại diện rất tốt, đôi khi sẽ bị phạt vì người nghệ sĩ làm ra chuyện không đúng mực. Lệ Đình ơi, anh có thể giúp em nói một tiếng với Lục tiên sinh được không anh? Để giữ Mạnh Tầm ở lại Thiên Ngu, em ở bên cạnh cô ấy đã lâu nên không muốn đổi dại diện khác."
Lục Lệ Hành trầm ngâm, giữa hai lông mày toát lên vẻ khó xử, rẽ theo chiếc xe của Lục Lệ Hành ở phía trước, hắn thấp giọng mang theo giọng điệu áy náy, "Thật xin lỗi em, Vi Vi, lúc trước anh đã từng nói chuyện với anh hai, sẽ không lợi dụng tài nguyên của nhà Lục, càng sẽ không dùng thân phận của anh hai của anh mà làm chuyện vượt quá bổn phận, cho nên..."
Nét cười bên môi của Thẩm Vi Vi dần phai nhạt, Lục Lệ Đình tựa như nhận ra điều gì, hắn quay đầu nhìn Thẩm Vi Vi, nhìn thấy nụ cười trên mặt Vi Vi vẫn trước sau như một, không có sự khác biệt quá lớn.
"Không sao, bản thân em có thể tự cố gắng phấn đấu, dựa vào khả năng của mình mà thử vai, nhất định sẽ có đạo diễn nhìn ra năng lực của em, anh không cần cảm thấy áy náy đâu, sau này chúng ta phải tự nỗ lực, cuộc sống sau này nhất định sẽ càng ngày càng hạnh phúc!"
Một tay Lục Lệ Đình buông tay lái, nắm chặt tay Thẩm Vi Vi, trên mặt tràn ngập ý cười tươi tắn, "Vi Vi, cảm ơn em đã thông cảm cho anh."
"Em ở bên anh đã bốn năm, còn không hiểu anh sao?" Cô ta tựa như nghĩ ra điều gì đó, mặt liền xụ xuống, "Nhưng mà em cảm thấy, anh vẫn còn cảm tình với Kỷ Khanh Khanh đúng không?"
"Em đừng đoán mò!"
"Em không đoán mò, em là phụ nữ, em có thể cảm nhận được ánh mắt anh nhìn Khanh Khanh không đúng."
Bị Thẩm Vi Vi nói, Lục Lệ Đình nhớ lại dấu ấn đỏ trên cổ và xương quai xanh của Thẩm Vi Vi. Trong lòng hắn rối bời, chỉ đành nắm tay Vi Vi thật chặt, "Không thể nào, chắc chắn em nhìn lầm rồi."
"Thật ra điều này cũng bình thường, Kỷ Khanh Khanh là bạn gái đầu tiên của anh, cũng là mối tình đầu của anh, mọi người luôn có cảm giác đặc biệt với mối tình đầu. Cho dù đã chia tay, tận đáy lòng vẫn sẽ giữ một vị trí dành cho mối tình đầu, anh không thể quên cô ấy em có thể hiểu được, em đã ở bên cạnh anh bốn năm, chẳng lẽ tới hôm nay mới đem chuyện này ra trách anh sao?"
Thẩm Vi Vi cười cười, "Thật ra Khanh Khanh đẹp hơn em, trong showbiz cũng nổi tiếng hơn em, cô ấy so với em còn xứng đôi với anh hơn..."
"Em đừng nói bậy." Lục Lệ Đình dùng ánh mắt trách cứ nhìn ả, "Cô ta đã là quá khứ, em không cần phải nhắc lại, đời này ngoại trừ em anh sẽ không yêu ai."
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật! Hơn nữa bây giờ cô ta là vợ của anh hai, em cho là anh và cô ta có khả năng gì với nhau sao?"
"Nhắc đến ngài Lục, ngài ấy và Khanh Khanh rất yêu nhau." Thẩm Vi Vi kể lại những điều cô ta đã tận mắt chứng kiến tại trường quay trong khoảng thời gian gần đây, nói cho Lục Lệ Đình nghe, "Khanh Khanh đến trường quay vào buổi tối, vậy mà ngài Lục còn chạy đến, không chỉ như vậy, ngài Lục còn nấu cơm cho Khanh Khanh. Khi Khanh Khanh bị bệnh, cũng là ngài ấy lo lắng dẫn vào bệnh viện."
"Nấu cơm?" Tay Lục Lệ Đình thiếu chút nữa đánh sai tay lái.
Lục Lệ Hành nấu cơm?
Hắn lớn đến chừng này còn chưa bao giờ chứng kiến Lục Lệ Hành đứng trong phòng bếp, vậy mà vì một người con gái mà nấu ăn?
Không thể nào!
Tận đáy lòng Lục Lệ Đình bác bỏ lời đồn đãi này, nhất định là do Kỷ Khanh Khanh cố ý truyền ra ngoài!
"Đúng thế, nấu cơm, em còn nghe nhân viên phục vụ trong khách sạn nói rằng, ngày đó ngài Lục kêu nhân viên đưa nhiều nguyên liệu nấu ăn đến, người nhân viên nọ còn nhìn thấy Lục Lệ Hành mặc tạp dề, nếu không phải ngài ấy thì còn ai nấu."
Lục Lệ Đình tận lực nở ra một nụ cười, "Nếu như em thích, sau này anh cũng nấu cơm cho em."
"Thật chứ?"
"Tất nhiên là thật."
"Tốt quá, em chờ anh nấu."
Thẩm Vi Vi híp mắt cười, trên mặt lại có vài phần mệt mỏi, sau đó khẽ tựa lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ là vùng quê hoang vắng rộng lớn, nét cười trên mặt dần dần biến mất.
Lục Lệ Hành đáp phi cơ xuống là lúc năm giờ chiều, anh chạy thẳng đến công ty, tiến vào phòng họp, sau đó cuộc họp tiến hành suốt ba tiếng mới tan.
Sơ suất lần này chính là hạng mục quan trọng nhất đối với hướng phát triển trong tương lai của công ty, nhưng gần đây bản quyền nghiên cứu phát minh lại có tranh chấp, nhiều đại diện cổ đông trong công ty liên hợp tạo áp lực, hy vọng công ty sẽ buông tha cho hướng đầu tư này, đến nỗi hạng mục lần này không có cách nào tiến hành, lúc này mới phải mời Lục Lệ Hành trở về làm chủ duy trì đại cục.
Lục Lệ Hành ra khỏi công ty đã chín giờ rưỡi tối, anh phong trần mệt mỏi trở về nhà họ Lục, vừa bước vào cửa đã nghe tiếng chó sủa ẳng ẳng vài tiếng.
"Thiếu gia về rồi à, để dì hâm nóng thức ăn khuya cho cậu." Dì Bùi vẫn đang đùa giỡn với Tư Tư trong phòng khách, sau đó bà vội vàng đứng dậy.
Lục Lệ Hành ngăn bà lại, "Dì Bùi, tôi không gấp, cũng không đói bụng, hôm nay tôi hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi sớm một chút."
"Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi."
Lục Lệ Hành gật đầu, anh liếc Tư Tư sau đó bước lên lầu.
Sau khi tắm xong, Lục Lệ Hành thả tấm thân mệt mỏi xuống giường, trong phòng ánh sáng mờ tối, anh vô thức trở mình, tay khoác bên cạnh, dùng tư thế ôm lấy nhưng lại chỉ ôm lấy khoảng không.
Thần trí mơ màng của Lục Lệ Hành lập tức thanh tỉnh, nhìn bên gối trống rỗng, anh lặng thật lâu.
Đây là đêm đầu tiên không có Kỷ Khanh Khanh ngủ bên cạnh trong khoảng thời gian này.
Lục Lệ Hành nghĩ vậy, cảm thấy mình đúng là thích tự ngược bản thân, Kỷ Khanh Khanh khi ngủ hai tay hai chân quắn chặt lấy anh, lấn giường với anh, cô ngủ không chút đàng hoàng ngay ngắn nào, làm cho toàn thân anh đau nhức, vậy mà bây giờ anh lại bắt đầu nhớ đến Kỷ Khanh Khanh?
Lục Lệ Hành im lặng, nhắm mắt lại, anh buộc bản thân phải đi ngủ.
Nhưng mà nửa tiếng sau, Lục Lệ Hành lại mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo không buồn ngủ chút nào, anh đứng dậy, cho rằng công việc quá nhiều, áp lực lớn dẫn đến mất ngủ. Nhưng khi anh bật máy tính mở email, mười phút trôi qua vẫn chưa xem hết email đầu tiên.
Anh nghĩ ngợi, sau đó lấy điện thoại gọi video cho Kỷ Khanh Khanh.
Nửa tiếng trước khi điện thoại vang lên, Kỷ Khanh Khanh cũng đang trên giường lăn qua lăn lại ngủ không được, dùng cả tay chân ôm chặt gối cũng vô dụng.
Cô phiền muộn ngồi dậy, cảm thấy bực bội khó hiểu vì sao lại mất ngủ.
Tại sao lại ngủ không được?
Bình thường cô chỉ mất năm phút là đã ngủ say, vậy mà đêm nay 1 tiếng trôi qua vẫn không thể ngủ dược.
Không lẽ do Lục Lệ Hành không ở đây ư?
Cô lăn qua lăn lại trên giường vẫn không ngủ được, đành phải vén chăn rời giường, rót một ly nước, lật vài trang kịch bản, vậy mà bình thường đã có thể đọc thuộc làu làu, hôm nay không biết làm sai lại nhìn chữ trở nên rối rắm khó hiểu. Cô nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, vẫn không cảm thấy buồn ngủ, đành ỉu xìu bò lên giường.
Cô nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, mở khoá rồi không hiểu do đâu lại nhìn danh bạ, ánh mắt đặt vào hàng chữ 【Ngài Lục.】
Giờ này, có lẽ Lục Lệ Hành đã ngủ thật ngon.
Kỷ Khanh Khanh cảm thán, toàn thế giới đều đã ngủ, chỉ còn có cô bị mất ngủ, nghĩ lại đúng là tủi thân chua xót.
Một giây sau -
Điện thoại rung lên, trên màn hình hiển thị cuộc gọi video của 【Ngài Lục.】
Tim Kỷ Khanh Khanh nảy lên, động tác của tay so với não còn nhanh hơn, vô thức nhấn nút trả lời.
Gương mặt Lục Lệ Hành xuất hiện trong màn hình điện thoại.
________
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Khanh Khanh: Đêm đầu tiên không có ông xã, mình ngủ không được.
Lục Lệ Hành: Đêm đầu tiên không có bà xã, tôi bị mất ngủ.