Sau một trận gà bay chó sủa, Lục Lệ Hành được đưa tới bệnh viện gần nhất để điều trị. Kết quả kiểm tra không khác với suy đoán của Kỷ Khanh Khanh là bao. Miệng vết thương bị nhiễm trùng dẫn tới phát sốt. Mà lời nói của bác sỹ càng làm người ta sợ hãi hơn: nếu như đưa tới chậm một bước thì có lẽ anh đã bị sốt đến mức trở thành một tên ngốc rồi.
Kỷ Khanh Khanh không mất bình tĩnh, cô thở phào một hơi, cũng bày tỏ sự tin tưởng của mình đối với bác sỹ.
Hai giờ chiều, Lục Lệ Hành được đưa tới phòng bệnh để truyền dịch, sau khi y tá nhắc nhở những chuyện cần chú ý thì rời đi.
Đạo diễn Vương đi cùng Kỷ Khanh Khanh tới đây, dù sao thì Lục Lệ Hành cũng ngã bệnh trong chương trình của mình, ông ấy là đạo diễn, cho nên không thể không tới xem.
“Cô Kỷ, thật xin lỗi cô, việc Tổng Giám đốc Lục bị bệnh này, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm được.”
Kỷ Khanh Khanh hỏi:
“Đạo diễn Vương, chuyện này có liên quan gì đến ông sao?”
“Tối hôm qua Tổng Giám đốc Lục bỗng gọi cho tôi, nói tôi chuẩn bị giúp ngài ấy vài thứ, pháo hoa với bóng đèn nhỏ linh tinh. Sau đó lại hỏi tôi ở đâu có vỏ sò lớn, tôi thuận miệng nói dưới biển chỗ bãi đá ngầm có, Tổng Giám đốc Lục không nói hai lời liền xắn tay áo xuống biển, tôi cũng không ngăn kịp.”
Đạo diễn Vương thở dài, nói tiếp:
“Vỏ sò này không cần phải tự mình xuống biển mà ở khách sạn cũng có sẵn. Nhưng mà Tổng Giám đốc Lục không nghe tôi khuyên, nói thế nào cũng phải tự mình xuống bãi đá ngầm kia tìm. Tay ngài ấy bị thương lúc nào tôi cũng không biết, nếu không thì tôi chắc chắn sẽ khuyên nhủ Tổng Giám đốc Lục rồi. Mà ngài ấy còn ngâm mình trong nước biển lâu như vậy, sao có thể không bị cảm cơ chứ?”
“Hơn nữa những bóng đèn trên bãi biển kia, lúc lấy ra khỏi khách sạn thì dây điện lộn xộn, dài ngắn cũng không giống nhau. Tổng Giám đốc Lục không cho chúng tôi làm mà tự mình sắp xếp hết. Chịu đựng gió lạnh như vậy, cộng thêm việc ngâm trong nước biển lâu như thế, tay còn bị thương nữa, cho dù cơ thể làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi.”
Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành đang nằm trên giường bệnh, ngẩn người một lát, sau đó nhớ tới những chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, cô cười nói:
“Đạo diễn Vương, chuyện này cũng không thể trách ông được, Lệ Hành muốn tự mình làm hết mọi việc là ý muốn của anh ấy, không liên quan đến ông. Đúng rồi, tôi nhớ hôm nay là ngày chương trình kết thúc đúng không? Chuyện của chương trình nhiều mà tình hình của Lệ Hành cũng đã ổn định rồi, ông không cần ở đây đâu, cứ bận việc của mình đi.”
“Vậy tôi đi trước đây, Tổng Giám đốc Lục tỉnh lại thì gọi cho tôi nhé?”
“Được, không thành vấn đề.”
Sau đó đạo diễn Vương rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người.
Kỷ Khanh Khanh ngồi xuống bên cạnh Lục Lệ Hành, nhìn bàn tay bị cuốn lại giống như một cái móng heo, cô bật cười, nói:
“Móng heo lớn, anh nói anh đi, thể hiện cái gì chứ? Bây giờ thì hay rồi, bị bệnh rồi đấy! Đã thế cả ngày lại chỉ nghĩ tới công việc, nếu không phải em đưa anh tới đây thì anh đã biến thành tên ngốc rồi đó.”
“Nhưng mà anh yên tâm. Em ấy à, không phải là người không có trách nhiệm, cứ cho là anh biến thành tên ngốc thì em cũng sẽ chăm sóc anh cả đời, bởi vì là do em nên anh mới biến thành tên ngốc mà.”
Người trên giường vẫn không có động tĩnh.
Kỷ Khanh Khanh thở dài, tiếp tục độc thoại:
“Đã ngủ với nhau lâu như vậy rồi, cũng sắp thành đôi vợ chồng già rồi, lần sau anh đừng làm những việc này nữa, có phải là rất ngốc hay không?”
Trong phòng yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, Kỷ Khanh Khanh vội vàng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhận máy.
Cuộc gọi này là của ông nội Lục gọi tới, vừa nhấn bắt máy đã nghe thấy giọng nói của ông:
“Bao giờ cháu với Lệ Hành về thế?”
Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành hôn mê trên giường bệnh, thấp giọng giải thích:
“Ông nội, cháu xin lỗi, phong cảnh ở khách sạn bên này rất đẹp, cho nên cháu và Lệ Hành quyết định ở lại thêm hai ngày nữa ạ.”
Ông nội Lục mỉm cười đồng ý:
“Được rồi! Ở lại hai ngày cũng tốt, vừa lúc giải sầu.”
Hai người nói thêm vài câu, Kỷ Khanh Khanh mới cúp máy.
Trước hết cứ gạt ông nội Lục chuyện này đã.
Sau đó cô trở lại bên mép giường, nắm lấy ngón tay bị băng gạc bao quanh hơn một nửa của Lục Lệ Hành. Cô ngơ ngẩn nhìn anh một lúc lâu rồi nhỏ giọng nói:
“Anh phải mau chóng khỏe lại đấy…”
Âm thanh cùng với tiếng nghẹn ngào đột nhiên im bặt.
...
Khi Lục Lệ Hành tỉnh lại thì mặt trời đã ngả về phía Tây, trong phòng là một mảng tăm tối. Anh vẫn còn hơi mơ màng, trong nháy mắt tỉnh lại kia, cảm giác không khỏe lập tức đánh úp anh.
Bệnh tới như núi lở, đã lâu rồi Lục Lệ Hành chưa từng yếu ớt như thế này.
Chậm rãi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, sau khi cơ thể làm quen với cảm giác không khỏe kia thì mới mở ra.
Mình đang ở bệnh viện sao?
Ngoài trừ lần tai nạn xe cộ kia, có lẽ đây là lần đầu tiên Lục Lệ Hành lấy danh nghĩa người bệnh để vào bệnh viện.
Bàn tay bị thương được người khác nắm lấy, Kỷ Khanh Khanh ghé vào mép giường của anh ngủ say. Anh chậm rãi rút bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tay của cô, sau đó vén vài lọn tóc rơi xuống trước mặt cô ra sau tai, đôi môi khô, trắng bệch hơi cong lên.
Thấy Kỷ Khanh Khanh không có mặc nhiều quần áo, Lục Lệ Hành muốn xuống giường lấy thảm mỏng trên ghế sô pha tới đắp lên cho cô, nhưng bởi vì đã mười mấy giờ đồng hồ không đi lại, hơn nữa phát sốt và cảm mạo cướp đi nhiều sức lực của anh. Bây giờ cả người anh bủn rủn, không chút sức lực. Muốn đứng dậy nhưng lại không cận thận phát ra âm thanh, khiến cho Kỷ Khanh Khanh tỉnh dậy.
Mới vừa tỉnh ngủ, Kỷ Khanh Khanh vươn tay ra, đụng phải vết thương trong lòng bàn tay của Lục Lệ Hành.
“A… Nhẹ một chút thôi em.”
Giọng nói của Lục Lệ Hành khàn khàn, cổ họng đắng chát.
Kỷ Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn anh, vươn tay sờ lên trán anh, sau đó lại sờ lên trán mình, thấy vẫn nóng thì hỏi:
“Anh cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”
“Lấy giúp anh cốc nước.”
Kỷ Khanh Khanh ấn lên nút gọi trên đầu giường rồi xoay người đi lấy nước cho Lục Lệ Hành. Lúc cô quay đầu lại thì thấy Lục Lệ Hành chống mình ngồi dậy, dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt.
Một tay đang được truyền dịch, một tay thì băng bó, Kỷ Khanh Khanh bưng cốc nước tới bên miệng anh, đút cho Lục Lệ Hành uống nước.
Vừa uống nước xong thì bác sỹ cũng đi tới. Sau khi kiểm tra cơ thể của Lục Lệ Hành thì kết luận đã hạ sốt rồi, không còn đáng lo nữa.
Kỷ Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra.
“Bây giờ là mấy giờ rồi? Anh ngủ bao lâu thế?”
“Bây giờ là bảy giờ, anh ngủ hơn mười giờ rồi.”
“Em không nói chuyện này của anh cho ông nội chứ?”
“Không có.”
Kỷ Khanh Khanh nhỏ giọng nói:
“Nhưng mà ông nội có gọi điện tới đây, hỏi đêm nay có về nhà không. Em nói là chúng mình ở khách sạn thêm hai ngày nữa, ông đồng ý rồi.”
Lục Lệ Hành gật đầu, nói:
“Vậy là tốt rồi.”
Kỷ Khanh Khanh biết Lục Lệ Hành không muốn làm ông nội Lục lo lắng nhọc lòng, hơn nữa cũng không phải là bệnh quá nặng, có thể giấu được thì cứ giấu.
“Chuyện công ty…”
“Anh còn muốn nói đến chuyện công ty à?”
Kỷ Khanh Khanh nhíu mày, vẻ mặt lo lắng viết hai chữ “không vui”.
“Bác sỹ nói chỉ cần chậm một chút thôi là anh đã sốt đến mức trở thành tên ngốc rồi anh có biết không? Cả ngày chỉ biết công việc, công việc, đến mạng cũng muốn bỏ!”
Sau đó cô nghiêm túc nói tiếp:
“Em mặc kệ chuyện công ty của anh quan trọng như thế nào, nhưng trong lúc nằm viện, anh không được tiếp xúc với máy tính và điện thoại. Chuyện ở công ty anh giao cho người khác làm đi.”
Đối với sự nghiêm túc của Kỷ Khanh Khanh, Lục Lệ Hành mỉm cười, nói:
“Bây giờ em nói như này rất giống ông nội đấy. Được rồi, vậy em cũng phải để anh giải thích với người trong công ty một chút chứ?”
Lúc này Kỷ Khanh Khanh mới đưa điện thoại cho anh, cũng dặn dò thêm một câu rằng không được vượt quá mười phút.
Lục Lệ Hành nói tóm tắt đơn giản chuyện ở công ty, trước khi Kỷ Khanh Khanh nhắc nhở thời gian thì anh đã cúp máy, đưa trả điện thoại cho Kỷ Khanh Khanh.
Như này mới tốt chứ!
Kỷ Khanh Khanh hài lòng gật đầu.
“Lấy giúp anh cốc nước.”
Kỷ Khanh Khanh đứng dậy rót nước cho anh, sau đó lại đút cho anh uống.
Bình thường Lục Lệ Hành cũng còn tốt, kỷ luật tốt, làm việc khác người, nhưng một khi nằm viện lại cực kỳ phiền phức.
Nhưng thấy thiếu chút nữa Lục Lệ Hành đã bị sốt thành một tên ngốc, Kỷ Khanh Khanh nhịn.
Một tay bị thương, một tay khác đang truyền nên không thể làm gì cả. Những việc nhỏ như ăn cơm uống nước đều không thể tự làm. Đau đầu nhức óc, chân tay đau mỏi, dường như bệnh cả đời đều dồn hết lên người anh, chỗ nào cũng không thoải mái.
Kỷ Khanh Khanh vén tay áo lên giúp anh trái xoa phải nắn, sau khi truyền xong một bình thuốc rồi, một tay của Lục Lệ Hành có thể nhàn rỗi thì lại muốn xuống giường.
“Ngủ hơn mười tiếng, anh hơi mệt.”
Kỷ Khanh Khanh bất đắc dĩ, đành phải để anh xuống.
Nhưng mà tổ tông này vừa mới chạm chân xuống đất thì nói đầu óc choáng váng, chân mềm không đứng thẳng được, Kỷ Khanh Khanh vội vàng đi tới dìu anh.
Cô thấp hơn Lục Lệ Hành một cái đầu, một tay cô vòng ra phía sau ôm lấy eo Lục Lệ Hành, một tay đỡ tay anh, người nào không biết còn tưởng rằng anh là người liệt nửa người đang trong quá trình phục hồi chức năng.
Đây là phòng bệnh ở tầng VIP, có ít nhân viên, cực kỳ yên tĩnh. Kỷ Khanh Khanh đỡ Lục Lệ Hành đi ngoài hành lang, ở phía cuối của hành lang có một sân thượng.
Cơ thể Lục Lệ Hành hơi nghiêng, nửa người đều dựa vào người Kỷ Khanh Khanh. Anh hơi cúi đầu, mùi hương thơm mát trên tóc của Kỷ Khanh Khanh ngập tràn trong khứu giác của anh.
Đương nhiên là cũng không thể đặt hết trọng lượng cơ thể mình lên người cô được. Anh dựa gần hơn, nói đau eo.
Bàn tay vẫn luôn đặt trên eo anh của Kỷ Khanh Khanh nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi:
“Tốt hơn chút nào chưa?”
Bàn tay ấy mềm mại, lực xoa bóp cũng vừa phải, cực kỳ thoải mái.
“Đỡ hơn một chút rồi.”
Kỷ Khanh Khanh tiếp tục xoa eo cho anh.
Đầu hành lang bên kia truyền tới tiếng bước chân, hai người ngiêng đầu nhìn lại, thì ra là Trần Thư Diệc và Lâm Trăn tới.
Lục Lệ Hành được Kỷ Khanh Khanh cùng hai người họ đưa tới bệnh viện, sau khi tình huống của Lục Lệ Hành đã ổn định thì họ trở về khách sạn, còn bây giờ thì lại quay lại.
Kỷ Khanh Khanh hơi ái ngại, chủ yếu là do đường xa, quá phiền phức.
“Đây là…”
Lâm Trăn và Trần Thư Diệc liếc nhìn nhau, đưa ra câu hỏi:
“Miệng vết thương bị nhiễm trùng dẫn tới phát sốt, kết quả nửa người dưới bị liệt à?”
Hai người họ kẻ tung người hứng:
“Xem ra là bệnh tình nghiêm trọng lắm đấy.”
Kỷ Khanh Khanh: “…”
Lục Lệ Hành: “…”
Kỷ Khanh Khanh giải thích:
“Bác sỹ nói đã hạ sốt rồi nên không có gì đáng lo nữa, chờ hết sốt hẳn thì có thể xuất viện.”
“Vậy hai người… Buổi tối lạnh như vậy, không nghỉ ngơi cho đàng hoàng lại ra đây đi bộ làm gì?”
“Anh ấy ngủ hơn mười giờ đồng hồ, em dìu anh ấy đi lại một chút.”
“Em đỡ được không thế? Để anh làm đi.”
Trần Thư Diệc xung phong nhận việc.
Tay Kỷ Khanh Khanh cũng hơi mỏi, nên cô để Trần Thư Diệc đỡ Lục Lệ Hành.
Trần Thư Diệc là một người đàn ông, thô lỗ vươn tay đỡ lấy tay Lục Lệ Hành, lấy phong thái của một người đàn ông mà “đỡ” lấy Lục Lệ Hành.
“Anh cẩn thận một chút, cơ thể anh ấy còn chưa hồi phục hoàn toàn, đừng chạm vào tay anh ấy.”
Kỷ Khanh Khanh lo lắng lải nhải, sợ Trần Thư Diệc không phân nặng nhẹ. Cô vươn tay vòng ra sau lưng Lục Lệ Hành, đặt ở bên phải eo của anh, nói:
“Eo anh ấy đau, anh bóp cho anh ấy một chút.”
Trần Thư Diệc dùng ánh mắt “một lời khó nói hết” để nhìn Lục Lệ Hành, tay cũng đặt lên eo anh, nhéo nhéo mấy cái:
“Lực như thế này được không?”
Hai người thân mật khăng khít, gần gũi trong gang tấc.
Vẻ mặt Lục Lệ Hành không cảm xúc, nói:
“Có thể.”
Lâm Trăn mỉm cười với Kỷ Khanh Khanh, nói:
“Khanh Khanh, em cũng chăm sóc Lệ Hành lâu như vậy rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi, chỗ này giao cho Thư Diệc là được rồi, chị cũng có lời muốn nói với em.”
“Vâng.”
Hai người cười nói trở về phòng.
Khi cửa phòng bệnh vừa khép lại, người đang “liệt nửa người” lập tức khỏe lại, khuôn mặt không cảm xúc đẩy Trần Thư Diệc đã giúp mình “khỏi bệnh” ra, cả người như viết mấy chữ: Ông đây không cần cậu giúp đỡ.