• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Đoan Mẫn đưa miếng cá lên miệng cắn một miếng, đúng là rất giòn, rất thơm. Trên bàn ăn có rất nhiều món,đầy đủ màu sắc, hương vị. Có những món thậm chí cô còn không biết tên.

Ở quê, cuộc sống của cô và mẹ rất cơ cực, vì phải chi trả rất nhiều khoản tiền, nhất là tiền học phí của cô. Triệu Đoan Mẫn học trường điểm của huyện nên chi phí khá đắt đỏ, thế nên những món ăn này đối với nhà họ Lâm rất bình thường, chỉ là những món ăn hàng ngày mà thôi nhưng đối với Triệu Đoan Mẫn lại giống như là sơn hào hải vị.

Cô nhớ có những ngày mưa bão, mẹ cô vì sức khỏe yếu không ra ngoài đi làm được, đến gói mì tôm đối với hai mẹ con lúc đó cũng là sa sỉ. Cô vét những hạt gạo cuối cùng, nấu cháo thật loãng để hai mẹ con ăn cho qua ngày. Giờ được nhà họ Lâm cho cô một cuộc sống đủ đầy thế này cô có phải trả giá bằng cả thanh xuân, bằng cả cuộc đời chắc cũng đáng nhỉ?

Suy nghĩ lúc này của một cô gái mười tám tuổi đơn thuần, trong sáng nhưng cô không biết rằng về sau mình sẽ vướng vào lưới tình khó thoát của người đàn ông đối diện kia. Anh vừa ăn cơm vừa quan sát từng hành động của cô gái nhỏ, đúng là một con mèo ham ăn, nhìn thấy cá mắt liền sáng lên như đèn pha ô tô thế kia, bộ miếng cá này ngon lắm hả?

Lâm Quân Phong cũng gắp một miếng cá chiên giòn lên ăn thử, cảm giác ăn nhiều rồi anh chỉ cảm thấy giống như nhai rơm vậy. Thế mà cô gái này lại ăn ngon lành khiến cho người khác nhìn cô ăn cũng phải thèm, đúng là cô đã lây nhiễm sự thèm ăn cho người khác.

Lâm Quân Hạo cũng gắp một miếng cá đưa lên miệng rồi lại vứt phần còn lại vào chiếc đĩa để đồ ăn thừa trước mặt rồi nhả ra một câu:

- Tầm thường.

- Ây, cái thằng này, ăn uống kiểu gì vậy? Đúng là bất lịch sự để Mẫn Nhi nó cười cho.

Trịnh Nhã Lam thấy con trai có hơi vô duyên thì mắng một câu, trong giọng nói vẫn lộ rõ vẻ cưng chiều. Có thể thấy bà ấy rất yêu chiều con trai mình.

- Mẫn Nhi đừng cười nhé, A Hạo có hơi kén ăn, thằng bé được bác chiều quen rồi, con đừng để ý nhé.

- Dạ, không sao đâu bác. Bác cũng ăn đi ạ.

Triệu Đoan Mẫn cũng khéo léo xoay chuyển tình thế, cô gắp một miếng sườn vào bát của Trịnh Nhã Lam khiến cho hai bên khỏi lúng túng.

Sau bữa ăn, Lâm Quân Phong liền lên phòng gặp Trịnh Nhã Lam:

- Mẹ, mẹ quyết định thật đấy hả?

- Ừm, con nghĩ sao?

- Mẹ làm như vậy là chôn vùi hạnh phúc cùng tuổi xuân của cô gái đó đấy. Mẹ không thấy như vậy là tàn nhẫn sao? Một cô gái còn trẻ như vậy, mẹ nghĩ rằng cô ấy sẽ chịu sống với Quân Hạo cả đời hay sao?

Lâm Quân Phong không hiểu nổi mẹ mình nghĩ gì mà lại đưa ra hạ sách này, nó thật sự tốt sao?

Trịnh Nhã Lam liền thở dài, bà cũng biết mình có hơi ác, nhưng bà cũng không biết phải làm thế nào. Bà sẽ dùng những cách khác để bù đắp cho Triệu Đoan Mẫn.

- Mẹ cũng không còn cách nào, cô gái đó là tự nguyện, mẹ cũng đã giải thích rõ cho con bé hiểu rồi. Nó cũng cam tâm tình nguyện mà, so với việc ba mẹ nó đã mất,sống nghèo khổ một mình ở quê vừa đi học vừa đi làm thì về nhà chúng ta chẳng thiếu thứ gì.

Lâm Quân Phong không nói gì nữa, anh nhếch khóe miệng. Thì ra cũng chỉ là một cô gái nghèo ham hư vinh mà thôi.

- Này,A Phong, con đi đâu vậy?

- Con về quân doanh.

Anh vừa đi vừa nói, đầu không nghoảnh lại.

- Con đi suốt ngày như thế, chẳng mấy khi về nhà đã lại đi rồi, sắp cưới em con rồi đó.

Trịnh Nhã Lam than phiền, con bà vừa về một lúc đã lại đi ngay, sao nó cứ thích vào quân đội làm gì không biết. Ba của Lâm Quân Phong không vào quân đội nhưng ông nội của anh lại là người trong quân đội, ông cũng đã giữ chức thủ trưởng nhiều năm nhưng bây giờ ông đã về hưu rồi. Lâm Quân Phong chính là hy vọng kế thừa của ông nội anh.

- Khi nào em hai cưới, con sẽ về.

Trịnh Nhã Lam nhìn theo bóng dáng con trai chỉ biết lắc đầu.

Rất nhanh sau đó, hôn lễ giữa Lâm Quân Hạo và Triệu Đoan Mẫn đã được tổ chức ngay tại biệt thự nhà họ Lâm. Tiệc cưới linh đình, các chi thứ cũng đến đông đủ, bạn bè rồi đối tác làm ăn với Lâm gia cũng đến chung vui. Họ đều bàn tán khen ngợi đôi phu thê trẻ trai tài, gái sắc.

Trên sân khấu lúc này chính là màn trao nhẫn cưới giữa chú rể và cô dâu. Triệu Đoan Mẫn mặc chiếc váy trắng cô dâu thiết kế hình đuôi cá, đôi mắt long lanh chớp mở với cặp mi dài, đôi môi củ ấu căng mọng nhìn xinh đẹp vạn phần.

Sau màn trao nhẫn cưới,mọi người cùng đồng thanh hô lên:

- Hôn đi, hôn đi, hôn đi.

Người đàn ông ngồi phía dưới quan sát một màn này, anh khẽ siết chặt ly rượu trong tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lên sân khấu.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK