- Em là sinh viên huấn luyện quân sự thực tập, em bị lạc đường, hai anh có thể chỉ giúp em đường ra khỏi đây không ạ.
- Ha… Ha … Sinh viên hả? lạc đường hả? Đã rơi vào tay bọn anh rồi thì khỏi trở về làm chi, về làm vợ anh đây này.
Hai tên đàn ông cười phá lên, đôi mắt đầy hứng thú và dung tục liếc nhìn Triệu Đoan Mẫn.
- Không, tôi xin các anh hãy tha cho tôi, nếu tôi không trở về thầy tôi sẽ huy động quân đội đi tìm tôi, đến lúc đó hậu quả thế nào các anh cũng biết rõ rồi đấy.
- Con nhỏ này chắc là sinh viên thực tập ở doanh trại Tây Nam Lĩnh rồi, bắt nó về vậy càng dễ dàng dẫn dụ bọn chúng đến.
Cá Mặn nói với Đầu Mòi.
Triệu Đoan Mẫn cứ thế bị đưa đi. Lúc này Châu Mạn Đình mới run rẩy bò từ trong lùm cây ra ngoài. Cô nhìn theo hướng Triệu Đoan Mẫn bị đưa đi vô cùng lo lắng.
Mẫn Nhi, cậu nhất định không được có chuyện gì nhé.
Lẩm bẩm xong Châu Mạn Đình lao đầu chạy thật nhanh về chỗ địa điểm huấn luyện.
Lúc này đã hết giờ nghỉ giải lao,các sinh viên đang tập hợp để chuẩn bị huấn luyện tiếp. Lâm Quân Phong quan sát một lượt, anh không nhìn thấy Triệu Đoan Mẫn đâu cả, anh có chút lo lắng nhìn xung quanh, đúng lúc này Châu Mạn Đình từ trong rừng chạy lại bộ dạng hốt hoảng, khuôn mặt vẫn còn nước mắt.
Cô chạy đến chỗ hai huấn luyện viên. Lâm Quân Phong không thấy Triệu Đoan Mẫn, như cảm giác được điều gì anh đã hỏi ngay:
- Mẫn Mẫn đâu?
Châu Mạn Đình biết không thể để đám sinh viên này biết Triệu Đoan Mẫn bị bắt đi, để tránh điều tiếng không hay cho Triệu Đoan Mẫn,cô xin nói chuyện riêng với hai huấn luyện viên:
- Thưa hai thầy, em có chuyện riêng rất quan trọng muốn nói cho hai thầy.
Nhìn nét mặt không bình thường của Châu Mạn Đình,Lâm Quân Phong và Tần Hữu Bằng liền gật đầu, họ đi ra một chỗ nói chuyện.
Châu Mạn Đình đem hết sự việc kể lại rõ mười mươi cho Lâm Quân Phong và Tần Hữu Bằng nghe, bao gồm cả những gì cô nghe được từ hai tên đó, và lời dặn dò của Triệu Đoan Mẫn.
- Em xin hai thầy mau đi cứu bạn ấy đi, em lo cho bạn ấy lắm, là em đã hại bạn ấy bị bọn chúng bắt đi.
Lâm Quân Phong nghe xong liền nắm chặt tay lại.
Có lẽ chính anh mới là người liên lụy đến Triệu Đoan Mẫn, bọn chúng là nhắm vào anh, thế mà Mẫn Mẫn của anh đã bị bắt đi rồi.
Mẫn Mẫn, em nhất định phải bình an, đợi anh đến cứu em.
Anh quay sang nói với Tần Hữu Bằng. Thầy đưa mọi người về trước đi, tôi sẽ tập hợp binh lính đến phía sau làng Đông Giao bí mật phá dỡ mìn cũng sẽ cứu luôn Triệu Đoan Mẫn.
- Một mình thầy đi liệu có ổn không?
Tần Hữu Bằng lo lắng nói.
- Không sao, thầy đưa mọi người về xong thì đến tiếp ứng cho tôi, chúng ta trong ứng ngoài hợp.
Lâm Quân Phong không muốn chậm trễ một giây phút nào, anh muốn mau chóng hành động ngay.
- Thầy ơi, cho em đi với, em không yên tâm.
Châu Mạn Đình lên tiếng đòi đi theo.
- Em đi không giúp được gì đâu, còn cản trở kế hoạch của chúng tôi, em cứ về cùng mọi người đi, tôi sẽ đưa Mẫn Mẫn trở về an toàn.
Tần Hữu Bằng và Châu Mạn Đình đều đang lo lắng nên cũng không để ý cách xưng hô thân mật này của Lâm Quân Phong với Triệu Đoan Mẫn.
…
Triệu Đoan Mẫn bị hai tên Cá Mặn và Đầu Mòi đưa về thôn Đông Giao, chúng chiếm riêng một nhà dân rồi nhốt cô lại trong đó. Trước khi bị nhốt lại cô cũng đã kịp quan sát bọn người này có khoảng mười tên, chúng đều có vũ khí. Dân làng ở đây bị chúng khống chế không thể ra khỏi thôn và phải phục vụ cái ăn, cái uống cho chúng.
Triệu Đoan Mẫn bị nhốt cùng với mấy cô gái, có lẽ tối nay họ sẽ phải phục vụ cho mấy tên côn đồ này.
Trời đã chập tối, cô cũng nhẩm tính giờ này chắc Lâm Quân Phong cũng chuẩn bị đến sau khu làng bí mật tháo dỡ mìn. Bọn côn đồ này đang tập trung một chỗ để ăn uống, có lẽ chúng nghĩ đợi đến khi doanh trại Tây Nam Lĩnh biết tin cũng phải ngày mai, nên tối nay chúng định đánh chén một bữa ngon lành để ngày mai còn chiến đấu. Mục đích của chúng là giết chết được Lâm Quân Phong.
- Này các anh em, tối nay ăn uống no say, sau đó chúng ta chơi đùa mấy con nhỏ trong nhà kia. Ngày mai đợi bọn người Lâm Quân Phong đến chúng ta dụ chúng ra bãi mìn rồi giết hết một mẻ. Ngài Joseph cũng sắp đến đây rồi, ngài ấy sẽ đích thân chỉ huy chúng ta đánh trận này.
Cả đám người hô lên đồng tình. Những người dân trong làng chuẩn bị bữa ăn cho chúng xong cũng trốn biệt trong nhà không dám ra ngoài.
Triệu Đoan Mẫn bên trong nhà cũng nghe thấy hết những lời chúng vừa nói. Mấy cô gái ở cùng với cô đều sợ hãi nép vào một góc rấm rứt khóc. Triệu Đoan Mẫn nghĩ thầm, cô định đợi Lâm Quân Phong tới nhưng xem ra không kịp rồi, cô cần phải hành động trước phá tan kế hoạch của chúng.