• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Quân Hạo thấy đám đông phía dưới thúc giục thì quay sang nói nhỏ với Triệu Đoan Mẫn:

- Giờ phải làm sao đây? Tôi không muốn hôn phụ nữ.

Triệu Đoan Mẫn cũng cảm thấy to đầu, cô nghiến răng nói khẽ.

- Anh hôn lướt qua má tôi thật nhanh là được. Nụ hôn đầu của tôi mà dành cho anh thì phí hoài quá.

- Thế cô định dành nó cho ai? Cô nên nhớ, đã là vợ của tôi thì phải an phận sống hết đời này cô hiểu không?

- Tôi biết rồi, dù nụ hôn đầu của tôi có để dành làm mắm tôi cũng không muốn cho anh. Lẹ lên đi, chúng ta má chạm má như người Phương Tây là được rồi.

Thế là giữa tiếng hò hét của đám đông phía dưới, Lâm Quân Hạo và Triệu Đoan Mẫn chỉ má chạm má nhanh như chớp rồi tách nhau ra.

MC cũng lên tiếng chữa cháy:

- Mọi người đừng cuống, cô dâu và chú rể còn ngại ngùng đó, họ muốn để dành cho tân hôn đêm nay cơ. Chúng ta cùng nâng ly rượu trên tay chúc mừng cho cô dâu và chú rể mãi mãi hạnh phúc đến bạc đầu nhé.

Tất cả mọi người cùng nâng ly chúc mừng cùng với tiếng nhạc vang lên, màn bắn pháo sáng rực rỡ. Triệu Đoan Mẫn cùng Lâm Quân Hạo cùng đi xuống sân khấu kính rượu các vị trưởng bối. Cô không giỏi uống rượu nên khi kết thúc tiệc cưới Triệu Đoan Mẫn cũng đã ngà ngà say.

Trịnh Nhã Lam cười đến rách cả miệng, bà cho người dìu cô dâu,chú rể lên phòng rồi dặn dò:

- Mẫn Nhi, con chịu khó ngủ trong phòng với A Hạo một đêm, để tránh tai mắt của mọi người. Qua ngày hôm nay, ta sẽ để con trở về phòng mình. Con nghe rõ chưa?

Triệu Đoan Mẫn gật gật đầu, cô mặc dù có say nhưng không đến nỗi say khướt không biết gì, vừa vào trong phòng đóng cửa lại cô đã nói:

- Lâm Quân Hạo, anh ngủ sô pha đi, tôi ngủ trên giường.

Nói rồi, Triệu Đoan Mẫn cũng ngồi luôn lên giường, cô che miệng ngáp một cái. Cô thực sự mệt chết rồi, chỉ muốn đi ngủ thôi.

- Cô nói cái gì vậy hả? Đây là phòng của tôi, tôi có quyền. Đêm nay cô ngủ sô pha đi, còn tôi sẽ ngủ trên giường.

Lâm Quân Hạo cũng không muốn ngủ sô pha, tại sao anh ta phải nhường chiếc giường êm ái của anh ta cho cô chứ?

- Này,anh có phải đàn ông không vậy? Chẳng ga lăng chút nào hết, à tôi quên mất, anh đâu phải đàn ông nhỉ?

Triệu Đoan Mẫn cũng chống nạnh, cô lại đưa tay lên che miệng ngáp cái nữa.

- Tôi chỉ ga lăng với người tôi yêu, còn với cô tôi thấy không cần thiết.

Lâm Quân Hạo cũng không chịu thua, anh vẫn là không muốn nhường giường cho cô gái này.

- À, thế thì để tôi xuống hỏi mẹ xem anh ngủ giường,tôi ngủ sô pha có được không?

Triệu Đoan Mẫn đứng lên làm bộ muốn ra mở cửa đi xuống lầu, thấy vậy Lâm Quân Hạo liền nhảy dựng lên. Anh ta chính là sợ cô gái say này sẽ xuống bẩm báo với "ma ma chuê " của anh ta thật thì toi.

- Thôi, thôi quay lại, được rồi,cô ngủ giường, tôi ngủ sô pha là được chứ gì?

Lâm Quân Hạo không cam lòng nhưng vẫn mang chăn gối ra sô pha nằm xuống.

Cộc... Cộc...

Tiếng gõ cửa vang lên, hai người trong phòng đều nhìn ra cửa.

- Cô đi ra mở cửa đi.

- Anh đi mà mở, đây có phải là phòng tôi đâu.

- Cô...

Lâm Quân Hạo tức đến xì khói. Cô gái này chỉ được cái xinh đẹp thôi, tính cách đúng là thối không chịu được. Mẹ anh bị sao vậy, lại đi cưới cho anh một cô vợ khó ưa thế này.

Tiếng gõ cửa vẫn vang lên đều đều, Lâm Quân Hạo đành phải đứng lên đi ra mở cửa.

- Anh cả, anh đến tìm em có chuyện gì sao?

Triệu Đoan Mẫn đang chuẩn bị nằm xuống đi ngủ, liền dỏng tai lên nghe. Cực phẩm này đêm tân hôn của em trai lại đến phòng em trai làm gì vậy? Câu trả lời của người ngoài cửa khiến cho Triệu Đoan Mẫn nghẹn nước bọt suýt chết.

- Tối nay anh ngủ ở đây được không?

- Hả?

Lâm Quân Hạo nghệt mặt nhìn anh trai, anh ấy bảo muốn ngủ lại đây ư? Ba người thì biết ngủ thế nào chứ?

Lâm Quân Hạo còn chưa hết hoang mang, Lâm Quân Phong đã đẩy Lâm Quân Hạo ra, đi vào phòng.

- Ồ, em dâu cũng ở đây sao?

Triệu Đoan Mẫn thấy Lâm Quân Phong đi vào phòng liền điểm danh mình, cô liền đứng dậy trả lời:

- Anh Quân Phong, mẹ bảo em tối nay ngủ tạm ở đây, từ ngày mai thì ai ở phòng lấy ạ.

Triệu Đoan Mẫn nói vậy cô nghĩ chắc Lâm Quân Phong cũng hiểu được dụng ý của mẹ anh.

Lâm Quân Phong nhìn lướt qua căn phòng một lượt, cô gái này ngồi trên giường vừa đứng dậy, vậy chủ nhân của đống chăn lù lù trên sô pha chắc chắn là của em trai anh rồi.

- Ừm, em về phòng mình đi.

- Dạ, sao cơ ạ?

Triệu Đoan Mẫn nghi hoặc hỏi lại, cho cô về phòng ư? May quá cô còn chưa có tắm đây này, ở đây cô cũng chả dám đi tắm.

- Em cứ về phòng nghỉ ngơi đi, về phía mẹ, anh sẽ nói với mẹ sau.

- Anh cả, cảm ơn anh.

Triệu Đoan Mẫn mỉm cười tươi rói, bàn chân như được bôi dầu lập tức chạy biến.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK