- Anh Quân Phong, lát nữa cho em đi xem với có được không? Em cũng muốn học hỏi chút kinh nghiệm có lợi cho việc học của em.
Lục Hi Duyệt thầm khinh bỉ trong lòng. Cô gái này bộ nghĩ rằng đây là sân vui chơi của cô ta chắc. Lục Hi Duyệt biết tính Lâm Quân Phong trong quân doanh rất nghiêm khắc, chắc chắn anh sẽ từ chối, nhưng cô ta đã nghĩ sai rồi.
- Ừm, được rồi, lát nữa sẽ đưa em đi.
Lâm Quân Phong gật đầu, anh lại quay sang nói với Lục Hi Duyệt:
- Lát nữa tôi sẽ đến sân tập, không còn chuyện gì nữa thì cô về chuẩn bị đi.
Lục Hi Duyệt không nghĩ Lâm Quân Phong lại đồng ý với Triệu Đoan Mẫn nhanh như vậy. Cô ta nhìn Triệu Đoan Mẫn lại cảm thấy không vừa mắt.
Lục Hi Duyệt không cam lòng rời đi. Cửa vừa đóng lại Lâm Quân Phong đã kéo Triệu Đoan Mẫn vào lòng rồi hôn lên môi cô.
- Ưm …
Anh giống như người nghiện tìm được thuốc phiện, cô gái này lúc nào cũng làm anh thương nhớ. Triệu Đoan Mẫn cũng vòng tay lên cổ anh, cô hôn đáp lại anh, hai người hôn nhau đắm đuối, anh đưa lưỡi quấn quýt lấy môi lưỡi của cô. Bàn tay không an phận bắt đầu xoa nắn khắp nơi.
- Ưm … Quân Phong, không được … Ở đây.
Lâm Quân Phong cố nhịn cảm giác muốn Triệu Đoan Mẫn ngay tại đây. Anh tạm thời tha cho cô, đợi đến khi về nhà cô sẽ biết tay anh.
- Mẫn Mẫn, em nhớ anh nên đến tìm anh sao?
Anh phát hiện má cô có hơi sưng đỏ anh liền nhíu mày giọng nói đã có phần trầm xuống:
- Là ai đánh em?
Triệu Đoan Mẫn nhìn anh phụng phịu:
- Là em trai tốt của anh đó, em làm vỡ chiếc cốc Hoàng Vỹ Kỳ tặng cho anh ta, anh ta liền tát em một cái.Em cũng không cố ý, là do anh ta quát làm em giật mình lỡ tay, nhưng em cũng đã đánh lại anh ta rồi. Anh ta đuổi em đi, nói em hãy trở về miền quê nghèo hèn của em. Em tức quá nên đến đây tìm anh.
Lâm Quân Phong vô cùng đau lòng, bảo bối trong lòng anh lại bị em trai anh đánh thế này, anh đưa tay lên má Triệu Đoan Mẫn hỏi:
- Đau không?
- Lúc trước có đau mà giờ hết rồi.
- Lại đây anh thoa thuốc cho em.
Lâm Quân Phong lấy một tuýt thuốc ra thoa lên má Triệu Đoan Mẫn. Anh nhẹ nhàng nói:
- Đây là quân doanh, thân phận em ở lại đây không tiện, vừa hay anh được nghỉ phép một thời gian, lát xem huấn luyện xong anh đưa em về rồi ở nhà với em. Còn Quân Hạo, anh đã có cách trị nó, anh sẽ cho em một đáp án vừa lòng.
Anh đã từng cảnh cáo Lâm Quân Hạo rằng không được sỉ nhục Triệu Đoan Mẫn thêm một lần nào nữa, không ngờ em trai anh lại không những không nghe lời còn dám ra tay với bảo bối của anh, lần này anh quyết định sẽ không nương tay nữa.
Anh cưng nựng nhéo lên mũi của cô. Triệu Đoan Mẫn mỉm cười gật đầu. Hai người ôm nhau một lúc rồi cùng ra sân tập.
Sân tập rất rộng lớn, Lục Hi Duyệt lúc này đang huấn luyện cho các binh sĩ đánh đối kháng. Trên sân có hơn trăm chiến sĩ, chia thành nhiều tổ đội, mỗi tổ đội chia thành mười người đấu với các đội khác. Thấy Lâm Quân Phong cùng Triệu Đoan Mẫn đi đến, Lục Hi Duyệt không thèm nhìn Triệu Đoan Mẫn cô ta giơ tay lên chào Lâm Quân Phong rồi nói:
- Báo cáo, thưa thiếu tướng, các binh lính đang bắt đầu huấn luyện, đã bước vào vòng thi đấu đầu tiên.
Lâm Quân Phong gật đầu, nhìn các binh lính đang đánh đối kháng trên sân. Triệu Đoan Mẫn cũng quan sát họ, đúng là bộ đội chính quy có khác, cách đánh đâu ra đấy, không như sinh viên bọn cô đánh đấm lù tù mù.
- Em thấy sao? Có học hỏi được chút nào không? Với trình độ của em, anh nghĩ em không cần phải học nữa đâu.
Lâm Quân Phong nhìn Triệu Đoan Mẫn, anh đã từng xem cô đánh nhau hai lần với Hứa San San, không phải nói quá nhưng đúng là cũng thuộc hàng cao thủ. Đến lính đánh thuê như Hứa San San còn phải thua cô cơ mà.
- Ừm, những chiêu thức này thì em cũng biết rồi.
Nghe thấy hai người nói chuyện, có vẻ như Triệu Đoan Mẫn cũng biết võ nhỉ. Lục Hi Duyệt có chút khinh thường, cô ta quan sát Triệu Đoan Mẫn, cũng chỉ là một con bé sinh viên vắt mũi chưa sạch mà đã phách lối như vậy rồi sao?
- Cô Triệu, cô cũng biết võ hả?
Lục Hi Duyệt làm bộ hỏi Triệu Đoan Mẫn một câu.
- Ừm, tôi có biết tí chút võ mèo cào thôi mà.
Lục Hi Duyệt thầm nghĩ Triệu Đoan Mẫn này đột nhiên lại khiêm tốn như vậy, chắc sợ cô ta kêu Triệu Đoan Mẫn đánh nhau à. Vậy thì có lẽ hôm nay Lục Hi Duyệt cô phải cho Triệu Đoan Mẫn này biết chút mùi đời rồi.
- Vậy cô Triệu có muốn đánh vui một chút với tôi không? Ở đây có mình tôi phụ là nữ, muốn tìm một cô gái đánh nhau lại không có, nếu cô không ngại tôi xin được thỉnh giáo cô vài chiêu.
Lục Hi Duyệt cố tình tâng bốc Triệu Đoan Mẫn lên để lát nữa khi Triệu Đoan Mẫn thua, cô sẽ càng thê thảm.
Triệu Đoan Mẫn làm bằng bộ lưỡng lự, cô nhìn Lâm Quân Phong muốn hỏi ý lại thấy được ý cười trong mắt anh.
Cười cái gì mà cười, bộ có gì mắc cười lắm hay sao?
Như đọc hiểu suy nghĩ của cô,Lâm Quân Phong vỗ vai Triệu Đoan Mẫn.
- Em thích thì cứ đánh với trung úy Lục đi, thích đánh thế nào thì đánh thế ấy.