“Thế à? Ra là thế mới không thấy bà ấy đến đây, chắc là thông tin về cậu dạo này cũng bị bà ấy yểm luôn rồi.”
Cậu cười khổ, cúi gầm mặt xuống, hóa ra lúc đó cậu cứu cô cũng chỉ là muốn bảo vệ cô mà thôi, còn chuyện lúc đó hai người đó mờ mờ ám ám là vì chuyện này.
Thật sự cô nghe mà thương cho Bách Hoàng, Cẩm Dung cũng buồn theo, tay thì giúp cậu rửa vết thương, cô bắt đầu băng bó lại.
Tính ra Bách Hoàng cũng là một thanh niên cường tráng, cơ bắp không thua gì ai, lại còn săn chắc làm cô có chút ngại ngùng, tay run run quấn khăn cho lẹ. Bách Hoàng cười thầm.
“Mợ run đấy à? Tôi tưởng mợ không sợ trời, không sợ đất chứ, lại ngại vì chuyện này.”
Ơ rõ ràng cậu lúc nãy cũng sợ ra mặt, giờ thì lại trêu chọc cô nữa. Cẩm Dung trả đũa, đẩy một cái “nhẹ” ở lưng, Bách Hoàng ôm người la oai oái, cô nhìn dáng vẻ đau đớn biết mình đã đùa quá lố, bắt đầu kiểm tra.
“Ơ cậu đau à? Tôi xin lỗi tôi không cố ý, có sao không cậu?” Cẩm Dung cuống cuồn cả lên, còn Bách Hoàng thì ôm một cục cúi xuống chẳng cho cô kịp coi.
“Nào, cậu không ngồi thẳng sao tôi coi được. Trời ơi cậu làm vậy tôi lo lắm, đưa tôi coi có bị nặng không.”
Cô giằng co với Bách Hoàng, lúc này ai mà nghĩ người đang bị đau mà lại có sức thế kia, cô dùng cả hai tay lôi vai cậu lên còn không xi nhê một chút nào. Giật một cái tay cô trượt theo quáng tính bổ nhào vào cạnh tủ một cái “bụp” đau điến.
“Ui da.” Cẩm Dung đau đớn ôm cái lưng bị va trúng bàn, Bách Hoàng thấy thế thì hoảng lắm, cậu quay lại ôm cái eo cô rồi lo lắng hỏi.
“Mợ có sao không? Đập trúng chỗ nào rồi?”
Tự dưng cô thấy cậu hình như đâu có bị đau ở chỗ nào đâu? Biết mình bị lừa nên cô hậm hực cau mày phát cáu, dỗi. Giật tay Bách Hoàng ra cô quay sang chỗ khác, ôm cái lưng bị đau mà như gần sắp mếu khóc đến nơi.
Lạ lùng sao, từ lúc tỉnh dậy cô hay dễ mủi lòng rồi hay dễ khóc lắm, ai chịu được thì chịu, không thì thôi.
Bách Hoàng giật mình, cậu liếc nhẹ sang chỗ mặt cô bị khuất, càng nhìn cô càng né giờ cậu mới biết mình giỡn cũng quá trớn, chẳng thua ai. Ai ngờ Bách Hoàng dùng hai bàn tay đang đặt trên eo cô, nhấn tay kéo giật vòng eo be bé của Cẩm Dung nhào đến người cậu.
Cẩm Dung giật nảy bị té vào người Bách Hoàng, lòng vẫn còn giận nên muốn né ra mà bị cậu ghì chặt, cô hét vào mặt cậu: “Bỏ cái tay ra!”
Bách Hoàng lì mặt không chịu bỏ ra, tự dưng cô ấm ức khóc thầm, cái môi mếu thấy dễ thương, cậu an ủi: “Thôi tôi đùa, mờ đừng khóc nữa. Còn đau không?”
Nói rồi Bách Hoàng lấy tay xoa xoa cái lưng của cô, bàn tay to gấp mấy lần tay cô, nói trắng ra là một bàn tay cậu có thể nắm luôn cả một mặt eo cô rồi. Cô dụi nước mắt, con người cô tự dưng dễ khóc đến lạ, chẳng biết có phải hôm nay bị cậu chiều hư rồi nên mới thế không.
Cẩm Dung quay phất mặt đi nói hầm hổ: “Tôi không có khóc.”
Bách Hoàng phì cười, coi bộ nụ cười này còn khổ hơn lúc nãy. Cái da thịt trần trụi của cậu bị cô tựa vào cũng làm cô có chút ngại ngùng, mà lúc này cô cũng giận không kém nên không biểu hiện gì. Bách Hoàng có chút giận, rõ ràng là đang khóc mà lại tỏ ra mạnh mẽ thế kia:
“Không khóc mà mắt đỏ hết rồi, mợ là trẻ con biết nói dối à?”
Cẩm Dung nhìn Bách Hoàng đâm chiêu, liếc ngang liếc dọc:
“Cậu mắng tôi à? Huhu, mẹ ơi cái tên điên này mắng con.” Cẩm Dung nhõng nhẽo khóc nấc lên mách mẹ.
Cậu ngớ người, không ngờ cô lại phản ứng mạnh như thế kia, giờ mới biết cô là một người dễ bị tổn thương bởi lời nói. mắt Bách Hoàng híp lại, không nở lớn tiếng nữa.
“Thôi tôi xin lỗi, mợ mà la lớn là mọi người vào thật đấy. Tôi lỡ lời thôi, nín đi nào. Mợ.”
Cô tự dưng thấy nực cười, cứ như cậu đang dỗ dành con nít vậy. Khịt mũi vài cái cô cũng chịu nín khóc, dù sao cô chỉ mới 19 tuổi, nhõng nhẽo là chuyện thường.
Bách Hoàng thấy cô dần nín lại kéo cô ngồi lên đùi cậu, dùng vòng tay ôm chặt cô, tự dưng cô thấy nó lạ lắm, rõ ràng lúc trước cậu né cô như né tà vậy mà hôm nay ôm cô tận hai lần.
“Cậu, thay đổi rồi.” Cô cuối gầm mặt vào trong lòng ngực của Bách Hoàng, người Cẩm Dung có tí tẹo nên nhìn cứ như cha đang ôm con gái lúc vài tuổi ấy.
Trên đỉnh đầu rung lại giọng nói trầm ấm: “Thay đổi về cái gì?”
“Thì… Tự dưng tôi thấy cậu cưng chiều tôi hẳn. Nếu như là lúc trước thì cậu mặc cho tôi té chỏng vó rồi, lúc bà cụ ăn xin đụng trúng tôi ấy!”
Bách Hoàng cười cười, gãi đầu vài phát: “Thì, lúc đó tôi còn giả ngốc mà.”
“Không phải. Nó lạ lắm à nha, tự dưng sau chuyện này tôi thấy cậu khác lắm luôn, có phải là do tôi bị hành hạ quá nên mới thấy vậy không?”
Cẩm Dung ngước đầu nhìn cậu cả, cái khuôn khổ và góc cạnh khuôn mặt đều lan tỏa nét trưởng thành và uy vũ, cứ như có thể che lấp cả bầu trời vậy.
“Không biết nữa, có lẽ là vì nhận ra vài điều.”
“Là điều gì?”
“…”
Thấy Bách Hoàng lưỡng lự, cô đành xua tay: “Thôi vậy, không muốn nói thì thôi. Cậu chuẩn bị sớm đi rồi ngủ, giờ này cũng trễ rồi.”
Cẩm Dung ngồi dậy, tự dưng cậu lại siết cô chặt hơn: “Ơ? Sao vậy?”
Bách Hoàng có vẽ trầm mặt, cậu hỏi: “Mợ có xem tôi là chồng không?”
Câu hỏi này…thật sự làm Cẩm Dung ngượng chín mặt. Cô ấp a ấp úng, lúng túng như gà mắc mưa: “Sao…sao cậu lại hỏi như thế?”
Bách Hoàng im thin thít, đang suy nghĩ gì đó sâu xa, Cẩm Dung không nỡ để cậu như vậy lại nói thẳng thừng: “Ờ thì, cậu bị ngốc à? Tôi là vợ cậu không xem cậu là chồng chứ chẳng lẽ xem cậu là người dưng à? Tôi mà bỏ cậu thì chẳng ma nào dám lấy tôi lại lần hai đâu nên cậu yên tâm ha.”