• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Haha, mợ không ôm thì tôi cũng thương mợ…đến chết tôi cũng chỉ thương mỗi mình mợ…” Cậu cười nhưng ánh mắt cậu ươn ướt, hình như có gì đó khiến cậu cười khổ.

Một cái ôm ấm áp, cô chịu ngã vào lòng cậu ngay lúc này. Bách Hoàng bất ngờ rồi thôi, cậu nhắm mắt hưởng thụ lại cái ôm của cô hết thảy, cậu siết hai tay giữ cô trong lòng mình, vợ cậu chỉ bằng một nữa thôi, ôm Cẩm Dung cậu có cảm giác đã che chở được cho cô nhiều điều.

“Mợ biết không, ngày đó tôi tỉnh…dậy, hình như cũng có mối liên kết với mợ.”

Ngày tỉnh dậy? Cô nghe không hiểu, ngờ ngợ hình như cậu đang nói về cái ngày cậu sống dậy. Nhưng mà hôm đó hình như người cứu cô lúc mơ màng chính là Bách Hoàng…kí ức ùa về cái đầu cô đau đáu, khuôn mặt cậu hiện rõ mồn một hôm đó.

Cô nhớ khuôn mặt cậu lúc đó lạ lẫm nhưng rất lo lắng cho cô, Cẩm Dung ngước mắt:

“Chuyện đó? Là cậu cứu tôi thật à?”

Bách Hoàng thở dài, khuôn mặt khắc khổ, cô thấy cậu nghĩ xa xăm:

“Hình như là vậy, cha tôi ông ấy đã thuật lại cho tôi ngày hôm ấy… Ông nói ngày đó ông ra tay cứu tôi, tùy thuộc vào khả năng sống sót và ý chí của tôi. Ngày hôm đó ông ấy nghĩ rằng tôi đã tận mạng, nhưng mợ đã đến, lúc mợ gặp nguy hiểm đã khơi dậy mạng sống của tôi. Nghe ông nói, lúc đó tôi như quỷ nhập, bất chấp ma quỷ lộng hành mà cứu vớt mạng sống của mợ…”

“…Vậy…còn mấy cái thứ ma quỷ kia không phải bắt tôi cho cậu à?” Cẩm Dung thắc mắc.

“Cha tôi nói…bọn chúng tất thảy đều là lính trong nhà đi theo Minh Quang, vì Minh Quang mới chính là cậu của nhà họ Trần. Hôm đó bọn chúng cũng biết và nghe lời để bắt mợ xuống làm vợ cho em trai tôi… Dù tôi không nhớ gì ngày hôm đó, nhưng tôi chỉ biết là tôi không thể sống thiếu mợ…”

Cẩm Dung nghe cậu nói không bỏ sót một từ nào, mắt cô cay mà đau quá, nước mắt giàn giụa tự bao giờ.

Cô lau nước mắt, nếu như lúc đó hai người đều bị quỷ bắt đi, thì có lẽ sẽ không bao giờ cô được nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông tỏ ra yêu thương cô như lúc này nữa.

Cậu tựa như ánh sáng giữa màn đêm vậy, lóe lên và mang lại hy vọng cho cô.

“Bởi vì thế, mợ đừng nói tôi thương ai khác ngoài mợ…oan cho tôi lắm. Kiếp này không thương hết thì kiếp sau bù, tôi bù cho mợ đủ hết tình yêu mà thôi.”

Cẩm Dung phì cười, khổ cho Bách Hoàng bị cô nói oan. Cô mím môi, như muốn hỏi cậu:

“Cậu à, nếu mà kiếp sau tôi không nhớ cậu nữa thì sao nhỉ?”

Chẳng biết sao cô lại hỏi thế nữa, chắc là cô muốn ở bên cậu lâu hơn một kiếp, đôi môi Bách Hoàng ẩm ướt, cậu véo mặt cô rồi nói:

“Thì tôi sẽ làm oan hồn, tìm mợ rồi làm cho mợ nhớ tôi thì tôi.”

“Cứ nói bậy, có sang kiếp sau thì tôi chỉ muốn cậu sống với tôi tư cách là con người…không nhớ nhau cũng được, chỉ cần bên nhau là được rồi.”

“Được được, tôi không nói bậy nữa, mợ của tôi.”

Cô bĩu môi, vòng tay siết chặt eo cậu mím môi suy nghĩ gì đó, sau cùng cô nhanh chóng giật dậy, đặt một nụ hôn vào má Bách Hoàng. Cô quay ngoắc đi, cậu ngạc nhiên lắm, cứ nhìn cô chìm đắm vào cô. Cẩm Dung nhìn Bách Hoàng dường như cô đang mong chờ gì đó:

“Cậu à, tôi hôn cậu và…tôi cho phép cậu hôn tôi. Hôm nay…tôi muốn được làm tròn bổn phận của một người vợ.”

Dáng vẻ này của Cẩm Dung, nói thật không quyến rũ không phải là cô, thân hình mượt mà cộng với khuôn mặt mỹ miều.

Cô vô tình quyến rũ Bách Hoàng, mặc dù không làm gì cả. Bách Hoàng ngớ người, sau đó rũ mắt nhìn xuống dưới, khóe môi cong lên, màu da môi đỏ mọng của chàng làm cô xao xuyến con tim.

Khuôn mặt cô hồng hồng nhưng nhìn lại cậu thì điềm tĩnh đến lạ, tưởng chừng như cậu không cần, cô chẳng giận, bình tâm ngồi dậy để tắt nến đi ngủ.

Đang đứng dậy thì bị cái gì đó giật lại, té nhào ra sau, cô tưởng té gặp ông bà rồi ai ngờ lại ngã vào lòng Bách Hoàng thêm một lần nữa, cái cơ bụng và ngực săn chắc, gợn lên làm cô có chút cứng người. Cẩm Dung thích thú, nhướng cái mày luyên tha luyên thuyên:

“Ấy, không ngờ cậu như thế mà săn chắc phết.”

Bách Hoàng cười khổ, cái tay vòng qua cái eo be bé của Cẩm Dung, chẳng biết từ lúc nào, cậu học được ở đâu. Bách Hoàng cúi xuống, đưa khuôn mặt luồng qua mái tóc áp sát vào cổ và má phải của cô, cảm giác này khiến Cẩm Dung cảm thấy lạ lẫm thật.

Cẩm Dung run run, nó vừa sung sướng vừa sợ một chút. Cảm thấy cô vẫn chưa hiểu quá nhiều về tính cách của Bách Hoàng, Cẩm Dung đưa tay lên sờ vào khuôn mặt góc cạnh của cậu, mặt cậu âm ấm làm cô rất dễ chịu. Bách Hoàng thì thầm, thở phà hơi nóng vào cổ và vành tai cô:

“Mợ chỉ biết dụ dỗ tôi, mợ như thế này tôi sẽ đi quá mất.”

Cô hiểu rồi, cậu đang sợ sẽ quá bước với cô. Nhưng rõ ràng cô lúc nãy đã cho phép cậu rồi, nhưng Bách Hoàng hình như vẫn chưa hiểu ý nghĩa của nó. Cô cười khanh khách, tay vẫn mân mê làn da đẹp đẽ của cậu:

“Thế nếu như tôi cho phép cậu…”

Cẩm Dung liếc nhìn Bách Hoàng, khuôn mặt ngớ ra của cậu làm cô bật cười hạnh phúc. Cô rất thích dáng vẻ của cậu lúc này, như một con sói hoang bị thuần hóa vậy, phải có chấp thuận mới được thực hiện. Cậu nghe cô nói, tự dưng im lặng và ngưng mọi hành động lại một lúc rất lâu, cô tưởng cậu bị gì nên quay người lại.

“Cậu sao vậy? Đau ở đâu à?”

“Không.”

“Chứ cậu sao đấy? Sao im lặng lâu thế kia?”

Bách Hoàng nhoẻn môi, đưa mặt tới, tay Bách Hoàng vịn sau đầu Cẩm Dung. Tay kia luồng qua eo kéo Ưởng người cô tới, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi nhỏ nhắn một cái hôn nhẹ nhàng.

Cô lấy đà vịn vào bờ ngực săn chắc của Bách Hoàng, cậu hôn nhẹ sau nhả môi cô ra, biểu cảm Bách Hoàng lúc này cô nhìn ra cậu rất vui và hạnh phúc, nó bộc lộ ra cái cảm giác cô chưa thấy từ cậu.

Mắt cô ươn ướt, tay nắm chặt áo cậu, túm thành một cục:

“Cậu à. Hình như…tôi thương cậu mất rồi.”

Cô vào thế chủ động, ôm cậu hôn lại, Bách Hoàng theo cô cũng chấp nhận “yêu thương” cô cho trót, cậu cắn vào cánh môi mịn màng của Cẩm Dung, dùng môi nút cánh môi dưới của vợ một cái thật sâu. có vẻ…đêm nay nhiệt độ sẽ khiến cho hai người họ nóng bức.

___________________

Sáng sớm, Cẩm Dung bưng một rổ rau tàn ô ra trước nhà. Thấy cậu ngồi trước cô lại đặt rổ rau xuống bàn vừa lặt vừa nhìn cậu cười tủm tỉm, sau đêm hôm đó cô rất thoải mái với cậu, lúc nào trong mắt cũng chỉ có mỗi mình cậu, mẹ cô thì khỏi nói bà vui hết nấc, mấy hôm liền bà cười không khép được miệng.

Còn Cẩm Tú…cô cũng khó xử lắm, chẳng biết làm sao mà Cẩm Tú lại ham muốn Bách Hoàng thế kia, ngày càng quá hơn. Thật sự cô không nghĩ chị mình lại muốn giành giật chồng của em gái nhiều đến thế.

Bách Hoàng ngồi nhâm nhi trà, lát sau mới để ý cô cứ ngồi nhìn cậu, đặt tách trà xuống, đưa cao chân mày hỏi:

“Bộ…mặt tôi dính gì à?”

Cô lắc đầu: “Không có.”

“Sao mợ lại nhìn tôi hoài thế? Hình như nhìn khá lâu rồi.”

Cô lặt một nhành rau, bĩu môi quay sang nơi khác:

“Vâng, tôi thấy cậu hôm nào cũng rất đẹp trai nên tôi nhìn. Cậu khiến tôi muốn cắn một phát cho đỡ ghiền, eo ôi lấy làm vinh hạnh khi cưới người đẹp trai như cậu làm chồng đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK