Bây giờ Cẩm Dung cũng đường đường chính chính mang nó được rồi.
Cẩm Tú từ đâu đó xông vào, cô ấy hậm hực nhìn hai người năm tay nắm chân. Cô nhìn chị, thấy Cẩm Tú như thế thì thấy nực cười, hôm nay cô lại không muốn dây dưa với Cẩm Tú mà thấy buồn cười ra mặt, cô cười khinh khỉnh. Cẩm Tú như bị ma nhập mà trợn mắt hỏi:
“Hai người làm gì vậy?”
Thật sự Cẩm Tú thương Bách Hoàng đến điên rồi, sắp tới hai người sẽ về nhà mẹ chồng cứ cái đà này thì không yên với Cẩm Tú mất. Cô cau mày đứng dậy, Cẩm Dung không giận lắm, cô truy hỏi:
“Chị à. Em đã làm gì đâu, chỉ là nắm tay chồng em thôi mà?”
Cẩm Tú nghe cô gọi Bách Hoàng là chồng thì còn hung hăng hơn nữa, cô thấy lạ lắm, mấy dạo này chị cứ thoái hóa lên chẳng giống như lúc trước, ngày trước cô còn sợ Cẩm Tú mà nhường bước vài phần, mặc cô ấy muốn làm gì thì làm.
“Em…em với cậu thật sự thương nhau rồi?”
Đến lúc này cô bật cười thành tiếng, cô thật sự không hiểu nổi Cẩm Tú suy nghĩ cái gì nữa. Nhìn Cẩm Tú thương cậu đến thân tàn ma dại thế kia cô cũng chẳng vui gì, sự thật là rất khó chịu nhưng cái ngưỡng muốn dùng chung chồng của em gái thì Cẩm Dung không đồng ý, nhất quyết không đồng ý.
“Tôi với mợ ấy là vợ chồng, không thương thì thương ai hả chị?”
Lúc này Bách Hoàng đã lên tiếng, anh nói chuyện trong thanh giọng bình bình không chút giao động. Cẩm Tú hừ hừ, cô ấy thở hổn hểnh như tức giận:
“Sao tôi thương cậu mà cậu lại không chấp nhận tôi? Rõ ràng con nhóc này nó chỉ vì cái nhà này mới chịu gả cho cậu, nó không thương cậu cậu có biết không? Nó chỉ là lợi dụng tiền đồ của cậu thôi!”
Cẩm Tú hét lên từng khắc, tiếng hét chói tai làm cô xao nhãng. Bách Hoàng thở hì hục, cậu hình như lại tức giận lên rồi:
“Tôi đã nói là đừng có nhắc chuyện đó với tôi, chị nghe không hiểu hả? Tôi có thương ai hay ai thương tôi thì mặc tôi, chị là chị vợ mà có thể thốt ra mấy từ đó à?”
Nghe cậu nói, Cẩm Tú chưng hửng nhìn. Nước mắt sau đó lại rơi lã chã khi nghe cậu mắng chửi, cứ như hai người khác nhau vậy… Cô nhìn Cẩm Tú khóc mà đau lòng, chị em với nhau, sống cả gần hai mươi năm mà sao cô không sót cho được, cô cũng muốn khóc theo. Ngày nhỏ ai cũng nói hai chị em có mối liên kết dù sinh cách năm, cứ hễ chị khóc thì em cũng khóc, chị bệnh thì em cũng bệnh, nhưng giờ đây nó rất kỳ quặc.
Bách Hoàng nhìn Cẩm Tú lại không cảm xúc, nhưng khi thấy cô mếu máo thì lo lắng nhanh lại hỏi thăm:
“Sao mợ khóc? Tôi hung giữ quá làm mợ sợ rồi à?”
Cô cúi mặt lắc đầu: “Không có, chị khóc…tôi buồn.”
Cẩm Tú, ánh mắt tràn hai hàng nước mắt, nói thật thì người con gái yêu rồi thì dứt sao được, cô cũng như thế thôi, cô cũng chẳng trách Cẩm Tú là bao, dù nói thì nói thế thôi chứ cô thương chị gái chán.
Cẩm Dung sụt xịt mũi, nhìn Cẩm Tú vẫn là đang tức giận vừa giận vừa khóc, chị nhìn cô đầy câm hận, tay Cẩm Tú báu chặt lại giống như chỉ cần một cắt không có người Cẩm Tú sẽ xé nát cô ngay.
“Cẩm Tú!”
“Mẹ?” Cẩm Dung giật thót, tim đập thình thịch gọi mẹ là bà Thục.
Bà Thục đang rất tức giận, đứng bên ngoài cửa, trên bay bổng thằng cu Minh. Ai nấy hết thảy đều giật mình, cứ ngỡ là đến chiều bà mới về vì hôm nay bà nói đi thăm bạn.
Xong rồi, tất cả mọi chuyện hình như bà ấy nghe hết rồi, bà ấy sẽ trách phạt Cẩm Tú mất. Cẩm Tú mấp máy nói:
“Mẹ…mẹ…sao mẹ về sớm vậy?”
Cẩm Tú vừa nói trên cái nét mặt đầm đìa lệ rơi, bà Thục tức giận lắm, cô thấy bà run bần bật lên, môi giật giật vì giận. Bà thả thằng cu Minh đi sang chỗ khác rồi vào nhà:
“Ai dạy con cái thói đó hả Tú? Ai dạy con?”
Cẩm Tú cứng người, mắt cô ấy đờ đẫn ra cuối cùng lại ngã quỵ xuống đất, quỳ gối nắm lấy tà áo bà Thục nỉ non:
“Mẹ à…con không có. Con…con thương Bách Hoàng thật lòng mẹ ơi, con bỏ không được…thật sự không được.”
Bà thở nặng, không nói gì mà thẳng tay tát Cẩm Tú một cái mạnh, đến mức cô giật mình thét lên một tiếng “mẹ”.
Cẩm Tú khóc đớn lòng, cô ấy dùng tay ôm ngực, vỗ vỗ vào lòng ngực bản thân vài cái, nỉ non đau đớn:
“Chỗ này của con…nó muốn vụn ra rồi mẹ ơi! Chàng là người từ nhỏ con đã định sẽ cưới làm tấm chồng…nếu như lúc trước con đồng ý thì chàng là chồng con. Tại sao mẹ lại không hiểu con?”
Bà Thục nổi da gà với câu nói của Cẩm Tú, thật sự bà không thể tin nổi Cẩm Tú hiền thục hằng ngày lại thành ra con người này chỉ vì tình yêu.
Cẩm Dung không đánh giá thấp tình yêu của Cẩm Tú giành cho Bách Hoàng nữa rồi, chị gái cô gọi chồng cô là “chàng” từ ngữ thân mật thế kia.
“Mày…tại sao vậy con? Mẹ mong con thành người này hả Tú? Sao không phải người khác mà là thằng Bách Hoàng hả? Nếu như hôm nay mẹ không chứng kiến thì mấy đứa định giấu mẹ đến khi nào nữa?”
Bách Hoàng cũng không nói gì, cậu ngồi xuống thở dài. Cẩm Dung thì cũng câm nín chứ chẳng biết nói gì giờ, bà Thục vẫn còn tức giận lắm, giờ mà bà đánh cô thêm thì không được, từ mặt thì bà không dám.
“Mẹ cho con một cơ hội, Tú! Con có từ bỏ cái ý định đó không hả?”
Cẩm Tú ngước nhìn bà, giọng nài van: “Con…con.”
“Có không?”
Bà Thục quát lớn, không những Cẩm Tú mà đến cô còn bị giật mình thêm lần nữa, thấy Cẩm Tú vẫn khóc mà không nói gì bà hạ kế sách cuối.
“Con rời khỏi nhà. Từ nay con không phải con gái nhà này, không phải mang họ Đỗ nữa, đi mau!”