• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc hôn lễ kết thúc, Ninh Ánh Hàn liền rời đi trước ánh mắt ăn thịt người của Trương thị, tất nhiên không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.

Cho đến ngày hôm sau, Trương thị hùng hổ tìm tới cửa hưng sư vấn tội.

Ninh Ánh Hàn mới biết, nữ nhi Trương thị, đích tiểu thư Phương Thi Kỳ của phủ Võ Bình Hầu đã xảy ra chuyện.

Hoá ra Phương Thi Kỳ đã sớm nghe phụ mẫu nói muốn nhân tiệc cưới tác hợp Ninh Ánh Hàn và Quảng Bình Bá, bởi vậy khi ở tiệc cưới nhìn thấy người trước người sau rời đi liền háo hức chạy qua xem.

Nàng ta không biết kế hoạch chân chính của phụ mẫu, loại chuyện xấu xa này, tất nhiên hai người sẽ không nói tỉ mỉ cho nữ nhi khuê các của mình.

Bởi vậy, Phương Thi Kỳ chỉ cho rằng Ninh Ánh Hàn gặp lén Quảng Bình Bá mà thôi, vì vậy tính nhân cơ hội nhục nhã biểu tỷ đáng ghét kia.

Không nghĩ tới trên đường thấy Quảng Bình Bá đang nói chuyện với Tần Quốc Công, nàng ta liền trốn một chút, chờ hai người tách ra, mới lặng lẽ đuổi theo Quảng Bình Bá.

Khi đến trước tiểu lâu hẻo lánh nhìn Quảng Bình Bá móc ra chìa khóa mở cửa, trong lòng Phương Thi Kỳ hỏi thầm, chuyện này là sao, vì cái gì Quảng Bình Bá lại có chìa khoá của Hầu phủ bọn họ.

Sau khi tò mò qua lại bên ngoài tiểu lâu một lúc, cũng không nghe bên trong truyền đến động tĩnh gì, lại phát hiện một cái cửa sổ bị phá hư.

Phương Thi Kỳ nhất thời hiếu kỳ, liền treo từ cửa sổ đi vào, một đường đi đến lầu hai, đột nhiên có một đôi cánh tay nam nhân vươn tới ôm eo nàng ta, kéo nàng ta vào trong phòng.

Nàng ta liều mạng phản kháng, nhưng sức phản kháng của một tiểu thư mềm yếu sao sánh bằng sức lực to lớn của Quảng Bình Bá. Nàng ta lớn tiếng kêu người, nhưng hạ nhân xung quanh tiểu lâu đã sớm bị Trương thị tản ra.

Cuối cùng Phương Thi Kỳ bị Quảng Bình Bá làm bẩn.

Thật ra lúc Quảng Bình Bá đến tiểu lâu, liền gấp không chờ nổi ăn thuốc trợ hứng.

Sau khi uống thuốc, hưng phấn liền dâng lên, nhưng không thấy Ninh Hán Ánh phu thê Võ Bình hầu bảo đảm sẽ ở chỗ này chờ ông ta đâu.

Nghe được phía cửa có tiếng bước chân, tưởng là Ninh Ánh Hàn tới, liền đem người kéo vào lột sạch quần áo mới phát hiện sai người.

Nhưng dưới tác dụng của thuốc, thật sự ngăn không được.

Phương Thi Kỳ tất nhiên đẹp không bằng Ninh Ánh Hàn, nhưng được cái tuổi trẻ mềm mại. Có dược lực trợ hứng tăng khoái cảm, ông ta dứt khoát đâm lao phải theo lao.

Nghe Trương thị nói xong, Ninh Ánh Hàn hơi hơi nhắm mắt, trong lúc nhất thời nỗi lòng phức tạp.

“Sớm biết như vậy ta đã ở lại chỗ đó chờ.” Nếu Quảng Bình Bá thật sự muốn dùng sức mạnh, nàng nên có mặt hung hăng đập ông ta một trận.

Thân là đích nữ Võ Bình hầu phủ, từ nhỏ Phương Thi Kỳ bị dưỡng đến kiêu ngạo. Lúc trước Ninh Ánh Hàn mới vừa vào kinh, phát sinh không ít xung đột với nàng ta.

Ninh Ánh Hàn cùng biểu muội không hợp, cũng hoàn toàn không thích biểu muội, nhưng nàng không bao giờ dùng thủ đoạn bỉ ổi kia hãm hại nữ hài.

Cũng chẳng vì việc phu thê Võ Bình hầu muốn tác hợp nàng và Quảng Bình Bá, cho dù Ninh Ánh Hàn tính toán trả thù Võ Bình hầu phủ, cũng tuyệt đối không dùng phương thức kia.

Cho nên nàng mở miệng nói: “Nếu ngươi muốn tìm Quảng Bình Bá phiền toái, ta có thể giúp ngươi.”

“Tìm Quảng Bình Bá phiền toái?” Trương thị hỏi lại: “Ta vì sao muốn làm như vậy? Nếu ta tìm ông ta phiền toái, thì về sau Thi Kỳ gả qua còn có trái ngọt ăn sao?”

Lúc trước mỗi lần gặp mặt, đều là Ninh Ánh Hàn hành động khiến Trương thị nghẹn họng nhìn trân trối.

Khó được lần này ngược lại, Ninh Ánh Hàn bị lời nói của Trương thị doạ trợn mắt há hốc mồm.

“Gả qua đó?!” Ninh Ánh Hàn không thể tin: “Ông ta cường bạo nữ nhi của ngươi, ngươi còn muốn gả nữ nhi cho ổng?”

“Ngươi đừng đứng nói chuyện không đau không ngứa.” Trương thị tức giận, “Trong sạch Thi Kỳ đã bị hủy, cũng may Quảng Bình Bá đồng ý phụ trách. Thi Kỳ không gả cho ông ta thì còn có thể gả cho ai?”

“Thuận tiện có thể đổi chức quan cho ca ca nàng ta đúng không?” Ninh Ánh Hàn châm chọc Trương thị.

“Ngươi có ý gì?” Trương thị thẹn quá thành giận: “Thi Kỳ là nữ nhi của ta, chẳng lẽ ta không đau lòng? Nếu không phải ngươi, chuyện này vốn dĩ không nên xảy ra!”

“Theo ý của ngươi, người bị cường bạo vốn nên là ta mới đúng?” Ninh Ánh Hàn đương nhiên sẽ không để ý bà ta: “Hôm nay ngươi tới cửa là vì chỉ trích ta? Trương Như, ngươi ngẫm lại đi, chẳng lẽ không phải do tâm tư dơ bẩn của phu thê các ngươi, báo lên đầu nữ nhi sao?”

“……”

“Ta không hiểu, ngươi lấy tư cách gì đến đây hưng sư vấn tội?” Ninh Ánh Hàn bước đến gần Trương thị, người kia liền bị nàng bức lui về phía sau một bước, “Nếu lúc ấy ta không rời đi, nếu như ta thật sự là nữ tử mềm yếu như tưởng tượng của ngươi, vậy người hiện tại bị Quảng Bình Bá cưỡng bách chính là ta. Ta chưa trả thù các ngươi thì thôi, ngươi còn dám tới chỉ trích ta? Có phải vài lần trước ta chỉ chơi đùa một chút, khiến ngươi hiểu lầm ta chỉ có chút thủ đoạn kia?”

Sắc mặt Trưởng thị lúc xanh lúc đỏ, bà ta chỉ cảm thấy là Ninh Ánh Hàn hại nữ nhi, nhất thời tức giận liền chạy tới.

Nhưng bị Ninh Ánh Hàn nói như vậy, mới phản ứng lại, chuyện này vốn là bẫy bọn họ thiết kế cho Ninh Ánh Hàn, chẳng qua do nàng thoát được thôi. Lúc này tới đây chất vấn, thật sự rất vô lý.

“Mợ, chỉ cần ta muốn, liền có thể huỷ diệt toàn bộ Võ Bình hầu phủ.” Ninh Ánh Hàn lại tới gần một bước, Trương thị đã không thể lui: “Quan chức của cữu cữu, cũng không sạch sẽ lắm đâu.”

Trương thị không dám tin tưởng nhìn nàng: “Ngươi…… Ngươi……”

“Nếu ngươi không tin, có thể trở về hỏi cữu cữu một chút, có phải hắn cho rằng, chuyện năm đó của Đồng học sĩ không ai biết?” Ánh mắt Ninh Ánh Hàn lạnh nhạt, ngữ khí bình tĩnh: “Trước kia là ta thủ hạ lưu tình, nhưng về sau sẽ không, đừng có đến chọc ta, cũng đừng xuất hiện ở trước mặt ta nữa, các ngươi khiến ta ghê tởm.”

Trương thị thật sự bị nàng dọa tới rồi, vài lần giao tranh trước kia, cho dù Ninh Ánh Hàn sai thị vệ ném chính mình ra ngoài, tuy Trương thị tức đến dậm chân, nhưng cũng cũng không có chân chính bị doạ sợ.

Nhưng lần này, Trương thị lại bị thái độ Ninh Ánh Hàn bình tĩnh nói mấy câu dọa sợ, bà ta chưa từng thấy ánh mắt Ninh Ánh Hàn lạnh nhạt như vậy.

Khiến người khác cảm thấy nàng đang nói nghiêm túc.

Trương thị lập tức chạy trối chết.

Sau khi bà ta rời đi, Tuyết Sắc thở dài: “Bọn họ thật là tự làm tự chịu, tưởng tính kế Quận Chúa, ai ngờ lại tính vào nữ nhi. Chẳng qua hai người này thật đúng là nhẫn tâm, đối với nữ nhi thân sinh cũng bỏ được, hôm qua Phương Thi Kỳ mới xảy ra chuyện, hôm nay bọn họ đã quyết định gả người.”

“Cho dù đau lòng, Phương Thi Kỳ cũng chỉ là con cờ vô dụng đối với họ, không bằng khiến nàng phát huy tác dụng cuối cùng, đổi quan chức cho ca ca, có lẽ sau khi trở thành phu nhân của Quảng Bình Bá, còn thì thầm dìu dắt Võ Bình hầu phủ được.” Ninh Ánh Hàn cười lạnh.

“Bọn họ không xứng làm phụ mẫu.” Tuyết Sắc nói.

Ninh Ánh Hàn nhận đồng: “Nếu chuyện này phát sinh ở trên người ta,chỉ sợ lúc này phụ vương cùng mẫu phi đã chặt đứt đầu Quảng Bình Bá.”

Nghĩ đến phụ mẫu ở U Châu xa xôi, ánh mắt Ninh Ánh Hàn liền nhu hòa xuống.

Bốn năm trước từ biệt, cũng chẳng biết đời này còn gặp lại hay không.

“Hừ hừ hừ, Quận Chúa đừng trù ẻo mình như vậy,” Tuyết Sắc nghĩ nghĩ, còn nói thêm, “Cũng không biết Phương Thi Kỳ nghĩ như thế nào.”

Rất nhanh các nàng sẽ biết đáp án vấn đề này.

Mấy ngày sau, một nữ tử hai mắt sưng đỏ chật vật tới chơi, vừa thấy Ninh Ánh Hàn liền quyết đoán quỳ gối trước mặt nàng: “Biểu tỷ, cầu xin ngươi cứu ta, ta không muốn gả cho Quảng Bình Bá.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK