Phủ thái phó.
Nhận được thiệp mời của Ninh Ánh Hàn, Lý Giai Giai giật mình: “Tại sao nàng lại tìm tới tới? Nàng đoán được ta là ai?”
Hệ thống rất muốn châm học, ngươi dùng thân thể Tạ Vũ Vi hỏi han ân cần Tô Tuấn Chi, người nhà Tạ Vũ Vi còn hoài nghi ngươi có vấn đề, Ninh Ánh Hàn đoán được không phải dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng phía trước lời nhắc nhở cần điệu thấp bị làm lơ, hệ thống cũng lười nhắc nhở nữa, chỉ là nói: “Vừa lúc nhân cơ hội này, thử nàng một chút có nhìn đến quyển sách kia cùng bùa xua đuổi hay không.”
“Cũng được, dựa vào tình cảnh nghèo túng hiện tại của Ninh Ánh Hàn, không có gì phải sợ cả.” Lý Giai Giai tự mình cổ vũ: “Ta thân là đích nữ của Tạ thái phó, muốn há mồm muốn đồ vật, nàng còn không ngoan ngoãn dâng lên?”
Hơn nữa, tính luôn ba năm bị chiếm cứ thân thể, Ninh Ánh Hàn cũng mới mười chín tuổi, nếu ở hiện đại chính là tuổi tác vừa vào Đại học. Bản thân tốt xấu gì cũng ở trong xã hội lăn lê bò lết mấy năm, kinh nghiệm phong phú hơn so với nàng đi?
Hệ thống cực lực nhịn xuống không mở miệng.
“Chẳng qua hệ thống các ngươi thật là thiếu thông minh, ném đạo cụ còn muốn ta nghĩ cách thu về.” Lý Giai Giai lại oán giận nói.
Hệ thống hoàn toàn trầm mặc.
Lý Giai Giai cũng chỉ oán giận vài câu, không trông cậy nó đáp lại. Rồi kêu một nha hoàn lại đây, nhờ nàng ta truyền lời nhắn đồng ý cho Ninh Ánh Hàn.
Nha hoàn lĩnh mệnh lui ra, Lý Giai Giai lại nghĩ trước đó nghe được những chuyện Ninh Ánh Hàn đã làm khi nàng ta rời khỏi thân thể đó.
“Ninh Ánh Hàn kia cũng thật ngu xuẩn, cư nhiên quyết liệt với Tô Tuấn Chi.” Lý Giai Giai vui sướng khi người gặp họa nói: “Đợi phụ thân Vương gia rơi đài, Tô Lang cũng sẽ không che chở nàng ta.”
“……”
Lý Giai Giai cũng không thèm để ý hệ thống giả điếc, tiếp tục nói: “Chẳng qua nàng làm có chút không tồi, đã đem tiện nhân Lưu Vân kia bên người Tô Lang đi rồi, dọn dạch chướng ngại để ta tiếp tục công lược Tô Lang. Vốn dĩ lần này ta muốn đổi thân phận cao quý liền thu thập Lưu Vân một trận, nhưng nếu nàng ta đã bị Công Chúa nhận trở về, vậy còn phải suy xét kỹ càng hơn.”
Hệ thống nhắc nhở: “Mời chuyên tâm vào nhiệm vụ.”
“Được rồi được rồi.” Lý Giai Giai không kiên nhẫn xua xua tay, còn nói thêm: “Nhưng mà, Ninh Ánh Hàn đã đem Lưu Vân bên người Tô Lang đi rồi, Tô Lang tám phần hận thấu Ninh Ánh Hàn, ha ha, Ninh Ánh Hàn quá ngu xuẩn.”———— ———— ——Ngày hôm sau, Lý Giai Giai liền nhìn thấy Ninh Ánh Hàn ngu xuẩn trong mắt nàng ta.
Khiến nàng ta sinh ra một chút khó chịu chính là, Ninh Ánh Hàn trước mắt tinh thần no đủ, ăn mặc đẹp đẽ quý giá, không nhìn ra chút bộ dáng nghèo túng nào.
Lúc nàng ta đánh giá Ninh Ánh Hàn, Ninh Ánh Hàn cũng đang quan sát đến nàng ta.
Một cái đối mặt, trong lòng Ninh Ánh Hàn liền nắm chắc ba phần.
Luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi Tạ Vũ Vi sẽ không mất lịch sự đánh giá người khác.
Nếu là nữ hài thế gia có giáo dưỡng, khi quan sát người đều rất nội liễm, tuyệt đối sẽ không để đối phương phát hiện.
Ninh Ánh Hàn bất động thanh sắc, Lý Giai Giai trước mở miệng: “Ninh Ánh Hàn?”
Ninh Ánh Hàn híp lại hai mắt: “Tạ Ngũ tiểu thư? Hay là ngươi càng thích xưng hô khác?”
“Kêu ta Tạ Ngũ tiểu thư đi, hiện tại ta dùng thân phận này.” Thấy nàng đoán được, Lý Giai Giai dứt khoát thừa nhận.
Theo nàng ta nghĩ, cũng không cần phủ nhận, dù sao thì việc ly kỳ như vậy, cho dù Ninh Ánh Hàn nói với người khác cũng không có ai tin.
Người trước mắt, hình như không có tâm cơ gì, Ninh Ánh Hàn phán đoán: “Cô nương làm tu hú chiếm tổ như vậy, giống như không tốt lắm?”
“Liên quan gì ngươi.” Lý Giai Giai không để bụng: “Ngươi muốn gặp ta chỉ muốn nói cái này?”
“Không.” người trước mắt xuất thân cũng không cao, trong lòng Ninh Ánh Hàn lại phán đoán: “Ta đến xem một chút, người chiếm thân thể ta khiến cuộc sống trở nên hỏng bét ngu xuẩn, rốt cuộc có bộ dáng gì.”
“Ngươi mới là ngu xuẩn.” Lý Giai Giai bị nàng kích thích lập tức dậm chân, “Rõ ràng ta đều đã lót thảm đỏ cho ngươi, chỉ cần ngươi theo lộ tuyến của ta tiếp tục, sau khi Tô Tuấn Chi thăng chức nhanh chóng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ngươi, là ngươi huỷ hoại nỗ lực củ ta.”
“Nỗ lực của ngươi?” Ninh Ánh Hàn trào phúng: ” lấy thân phận đường đường là một Quận Chúa, đi làm ngoại thất cho một thư sinh, nhưng vẫn không đạt được yêu thương gì, đây là nỗ lực của ngươi?”
“Chẳng lẽ ngươi có thể làm tốt hơn?” Lý Giai Giai giận dữ nói: “Tô Lang thích dáng vẻ của Lưu Vân, ta có cách nào khác sao? Là do diện mạo của ngươi quá diễm lệ, hắn không thích, trách được ta?”
“Ngươi đại khái không biết, sau khi ngươi rời đi, Tô Tuấn Chi đã chủ động đi tìm ta không chỉ một lần, hy vọng có thể cùng ta ở bên nhau, còn muốn cưới ta, nhưng bị ta đuổi đi rồi.” Ninh Ánh Hàn cười ngâm ngâm mà nàng ta: “Hình như không phải vấn đề diện mạo đâu.”
“Không thể nào, không thể nào!” Cảm xúc Lý Giai Giai kích động: “Ngươi gạt người!”
“Sợ ta lừa ngươi, ngươi trở lại thân thể ta lần nữa đi, tự mình hỏi một chút Tô Lang củ ngươi, không phải liền biết sao?”
“Đừng nói lung tung, nếu ta có thể trở về thân thể của ngươi thì ta cần gì phải đổi thân phận?!” Lý Giai Giai buột miệng thốt ra.
Nàng ta không thể sử dụng thân thể của mình nữa, trên mặt Ninh Ánh Hàn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Trước mắt Lý Giai Giai đã nổi trận lôi đình, lại không có sử dụng thủ đoạn công kích gì, xem ra nàng ta có thể chiếm cứ thân thể người ngác, những nơi còn lại đều giống người thường.
Lúc trước ngay cả người gác cổng cũng khi dễ nàng, Ninh Ánh Hàn liền có suy đoán, lúc này xem như chứng thực phán đoán của mình.
Nếu không có năng lực đặc biệt gì, vậy không cần phải cố kỵ. Người trước mắt không có tâm cơ, độ khó sẽ không quá lớn.
Trong lòng Ninh Ánh Hàn hơi trùng xuống.
Hệ thống thờ ơ lạnh nhạt, trước kia nó chỉ thấy Lý Giai Giai phiên bản Ninh Ánh Hàn, cho dù bề ngoài hoàn toàn giống nhau, nhưng Ninh Ánh Hàn chân chính thật sự hoàn toàn bất đồng.
Khí chất cử chỉ, lễ nghi cách nói năng, nếu hai phiên bản Ninh Ánh Hàn đứng chung một chỗ, người thường liếc mắt một cái liền phân ra cao thấp.
Càng quan trọng, là trí tuệ chênh lệch.
Nhìn thấy Lý Giai Giai bị Ninh Ánh Hàn nói dăm ba câu lộ ra tin tức quan trọng, hệ thống nhịn không được thở dài, tư chất người xuyên không này thật sự quá vô dụng.
Nếu lúc trước nó trói định chính là Ninh Ánh Hàn, lúc này đã sớm kết thúc rồi đi? Hệ thống nhịn không được ảo tưởng một chút.
“Sau khi tự mình tỉnh lại, ta suy nghĩ rất nhiều lần, nếu có cơ hội nhìn thấy ngươi, ta phải đối với ngươi nói cái gì? Ít nhất cũng muốn hỏi một câu vì sao ngươi phải hủy diệt cuộc đời của ta.” Ninh Ánh Hàn mở miệng: “Nhưng lúc nhìn thấy ngươi, ta lại cảm thấy không cần hỏi nữa, lãng phí miệng lưỡi với ngươi làm chi?”
“Ngươi có ý gì? Ta hủy diệt cuộc đời của ngươi?” Lý Giai Giai lại tức giận đến dậm chân: “Làm ơn đi, ta làm như vậy vì tương lai về sau Tô Tuấn Chi phát đạt, khẳng định sẽ niệm tình che chở ta, hiện tại được rồi, ngươi quyết liệt với hắn, là tự ngươi hủy diệt mọi thứ mới đúng!”
“Cuộc đời của ta, cần người khác giúp sao?”
“Vịt chết mỏ còn cứng.” Lý Giai Giai khinh thường: “Tương lai khi hắn thăng chức nhanh chóng, ngươi sẽ hối hận!”
“Ta đã biết tất cả mọi chuyện.” Ninh Ánh Hàn nhướng mày, dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi: “Ngươi cảm thấy Tô Tuấn Chi còn có cơ hội thăng chức nhanh chóng sao?”
Danh Sách Chương: