• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Võ Bình Hầu vừa đầu hàng, Ninh Ánh Hàn cùng Phương Thi Kỳ liền mang khế ước bán thân một nhà bà vú đi, còn đóng gói một ít đồ dùng quần áo hằng ngày của Phương Thi Kỳ.

Ngược lại cả người Võ Bình Hầu đã đau đến kêu cha gọi mẹ, còn chịu tra tấn tinh thần.

“Lại là một ngày có thu hoạch lớn.” Ninh Ánh Hàn tổng kết.

Phương Thi Kỳ biết rốt cuộc bản thân không về được nữa, đang đầy bụng u sầu nhìn nơi từ nhỏ lớn lên, thì bị lời nói của Ninh Ánh Hàn chọc cười.

Vì sao trước kia mình không thích Ninh Ánh Hàn nhỉ?Đại khái là từ nhỏ đã bắt đầu, phụ mẫu đối với biểu tỷ hết sức ân cần, hầu như so với nữ nhi ruột thịt còn tốt hơn. Bởi vậy mới sinh ra ghen ghét, nhưng bây giờ ngẫm lại thật sự rất châm chọc, bọn họ thích biểu tỷ? Bọn họ chỉ thích quyền lực chí cao vô thượng của Tấn Vương phía sau biểu tỷ mà thôi.Đến khi Tấn Vương không thể đăng cơ, liền nhanh chóng trở mặt, điểm này có thể thấy được một chút.

Tấn Vương bị đày đến U Châu, Ninh Ánh Hàn lập tức biến mất trong vòng quý nữ ở kinh thành.

Phương Thi Kỳ cũng gần như quên hết, cho đến bốn năm trước Ninh Ánh Hàn trở về kinh thành.

Lúc ấy trong vòng quý nữ nghị luận người này không ngớt, một số còn nhớ rõ bộ dáng kiêu ngạo của Ninh Ánh Hàn. Hứng khởi suy đoán lần này nàng trở về sợ là phải tém tém lại.

Nhưng không có, Ninh Ánh Hàn trở về kinh thành vẫn cứ hiếu động, khiến cho một số người cắn nát răng cửa cũng không thể làm gì, còn có rất nhiều thành phần nịnh hót tồn tại.

Lúc ấy Phương Thi Kỳ hết sức khó hiểu, Tấn Vương đã bị biếm U Châu, vì sao người này lại được Thái Hậu nương nương yêu thích, ở kinh thành như cá gặp nước?

Nàng ta không phục, thử vài lần đi gây phiền toái Ninh Ánh Hàn, cuối cùng trở thành một đội viên trong nhóm “Cắn nát răng cửa cũng không thể làm gì”.

Kế tiếp, chính là chuyện của Tô Tuấn Chi.

Lúc ấy đã có không ít quý nữ nghị luận chuyện này hết sức phấn khích, mặc kệ có thù với Ninh Ánh Hàn hay không.

Phương Thi Kỳ cũng rất sảng khoái, giống như một người ưu tú cái gì cũng tốt hơn mình đột nhiên ngã xuống bụi bặm, tự nhiên sinh ra cảm xúc thoải mãn vậy.

Nhưng khoảng thời gian tới, Ninh Ánh Hàn đã dây dưa với Tô Tuấn Chi hết ba năm, vô cùng quấn quýt si mê, không biết khiến mọi người chê cười bao nhiêu lần.

Không danh không phận làm ngoại thất của một thư sinh, lúc nào cũng bắt chước cách trang điểm của nữ tử thanh lâu, lại giống ăn xin đi đòi bạc khắp nơi…… Mỗi một chuyện, đều là đề tài mọi người trong kinh nên quen thuộc, vì thế khi có dịp quý nữ tụ hội liền nói chuyện say sưa.

Trong ba năm, Ninh Ánh Hàn chưa bao giờ xuất hiện ở nơi có nhiều quý nữ.

Nhiều người không thể giáp mặt châm chọc, đều có chút tiếc nuối.

Cho đến kho trước, Ninh Ánh Hàn xuất hiện trong yến tiệc nhận thân của Trưởng Công Chúa.Ánh mắt của nhiều người sáng ngời lên, nghĩ rằng đã thấy được cơ hội đánh con cún hèn mọn này xuống nước.

Nhưng Ninh Ánh Hàn giống như trời sinh đã không hiểu cái gì kêu “Tém tém lại”, vẫn cứ kiêu ngạo, vẫn cứ mỹ lệ.

Vừa đặt chân xuống liền lấn át toàn bộ hoa thơm cỏ lạ, người khiêu khích bị nàng dăm ba câu làm cho nghẹn họng.

Phương Thi Kỳ nhìn xa xăm, hừ, vẫn là Ninh Ánh Hàn quen thuộc kia.

Mặc kệ người ngoài đối với nàng như thế nào, nàng đều giữa cái tôi như ngày xưa.

“Suy nghĩ cái gì?” Ninh Ánh Hàn đánh gãy tâm hồn bay xa của nàng ta.

“Không có gì.” Phương Thi Kỳ cười cười với nàng, nhìn thoáng qua Hầu phủ lần cuối, rồi hoàn toàn cáo biệt.

Không bao lâu, chuyện Ninh Ánh Hàn xúi giục đích nữ Võ Bình Hầu phủ quyết liệt với phụ mẫu đã truyền khắp đầu đường cuối ngõ.

Võ Bình Hầu ra mặt, nói thẳng về sau Hầu phủ không có nữ nhi là Phương Thi Kỳ bất hiếu này.

Mọi người sôi nổi suy đoán Ninh Ánh Hàn đã rót cho Phương Thi Kỳ canh mê hồn gì, mà khiến Phương Thi Kỳ bất chấp quyết liệt với phụ mẫu đi ở chung với biểu tỷ thanh danh không tốt kia.

Mặc kệ bên ngoài ồn ào huyên náo, bên này Ninh Ánh Hàn lại vô cùng yên bình.

Ngoại trừ nhận được lời nhắn của Tần Tuyên, nói Giang Nam đột phát lũ lụt, Thánh Thượng đã phái hắn đi xử lý, không thể không lập tức rời kinh, chờ hắn trở về gặp lại ở ngoài, không có cái gì bất thường cả.

Võ Bình Hầu im hơi lặng tiếng, Tô Tuấn Chi cũng không tới cửa nữa.

Tuyết Sắc ác độc suy đoán hành tung của Tô Tuấn Chi: “Người này biến mất lâu như vậy, tuyệt đối là nghẹn ra ý nghĩ xấu chuẩn bị làm một trận lớn”.

Ninh Ánh Hàn nghe vậy cười cười, mặc kệ Tô Tuấn Chi có tính toán gì không, nàng gặp chiêu nào phá giải chiêu đó là được.

Trưởng Công Chúa cũng nghe chuyện của Ninh Ánh Hàn và Phương Thi Kỳ, khó tránh khỏi cảm thán Ninh Ánh Hàn là kỳ nhân gì? Đến kinh thành đã bốn năm, cứ cách một đoạn thời gian liền có đề tài để nói.

Mấy năm này đề tài thịnh hành nhất trong kinh thành nhất lưu hành hầu như đều có liên quan đến nàng, thật sự sống thập phần tinh phong huyết vũ.

Nhưng cảm thán thì cảm thán, Trưởng Công chúa vẫn phái Phương Tư đến một chuyến hỏi thử có cần mình hỗ trợ hay không.

Ninh Ánh Hàn cảm tạ ý tốt của bà ấy: “Ta còn ứng phó được, nếu thực sự có việc phải phiền toái điện hạ, ta sẽ mở miệng.”———— ———— ——————Sau một thời gian ở chung, Phương Thi Kỳ phát hiện ra mặt khác của biểu tỷ ngoài dáng vẻ toả sáng thường thấy.

Thật ra Ánh Hàn là kiểu người rất ôn nhu, sợ nàng ta tâm tình buồn bực, liền thường xuyên kiếm nàng ta nói chuyện, mang nàng ta đi ra ngoài chơi.

Phương Thi Kỳ rất cảm kích nàng, đồng thời cũng vì tiền đồ của mình mà phát sầu, nàng ta cũng không thể cả đời ăn vạ trong phủ Ninh Ánh Hàn ăn của biểu tỷ dùng của biểu tỷ được.

Nhưng Ninh Ánh Hàn vẫn kêu nàng ta an tâm ở lại, chờ nàng ta thoát khỏi bóng ma chuyện cũ, mọi thứ đã có sắp xếp.

Một nhà bà vú cũng cũng chỗ Ninh Ánh Hàn bắt đầu công tác, tân chủ nhân người đẹp còn hào phóng, không giống chủ nhân cũ hay làm khó, mọi người đều thập phần vừa lòng sinh hoạt ở nơi này.

Tất cả đều từng bước tiến hành.———— ———— ——————Ngay lúc này, bỗng nhiên có một tin đồn giật gân nổi lên, nháy mắt dời lực chú ý từ trên người Phương Thi Kỳ sang cái khác.Đích nữ của Tạ thái phó, Tạ Ngũ tiểu thư, ồn ào phải gả cho tân khoa tiến sĩ Tô Tuấn Chi.

Tạ thị luôn luôn tuân thủ lễ nghi sách vở, từ nhỏ các nữ hài trong nhà đã bị quy củ buộc vô cùng gắt gao, nhất cử nhất động đều cực kỳ đoan chính, hợp lễ nghi.

Trong ấn tượng của mọi người, nữ nhi Tạ gia cưới gả đều là phụng lệnh lời người mai mối của phụ mẫu. Lùi lại một bước, cho dù thật sự có người thích, cũng nên thông báo cho phụ mẫu, để cha mẹ ra mặt cầu hôn. Nào có đạo lý trực tiếp ồn ào ra ngoài như vậy?

Bởi vậy hành vi lớn mật của đích ngũ tiểu thư Tạ Vũ Vi này khiến người nghe đều rất kinh ngạc, một só ít biết đến nàng còn nghi nghì nàng bị oan.

Hơn nữa cái tên Tô Tuấn Chi hết sức quen thuộc với mọi người trong kinh thành. Còn không phải vị thư sinh mà Trường Ninh quận chúa Ninh Ánh Hàn quấn quýt si mê ba năm sao?

Rốt cuộc Tô Tuấn Chi có mị lực gì? Khiến một người lại một người quý nữ đối với hắn ta xua như xua vịt?

Lúc Ninh Ánh Hàn nghe nói cũng có chút kinh ngạc.

Trong quyển sách 《 nhà nghèo nghịch tập —— cả triều quý nữ đều yêu ta 》, cả triều quý nữ, danh như ý nghĩa, là thu toàn bộ quý nữ trong triều vào hậu cung.

Nhưng chỉ là một cách dùng khoa trương, đại bộ phận nữ nhi quan viên đều không có mặt.

Chẳng hạn như, đích nữ của Tạ thái phó Tạ Vũ Vi.

Theo nội dung sách, nàng không có bất kỳ liên quan gì đến Tô Tuấn Chi.

Ninh Ánh Hàn hơi hơi nhíu mày, đang tự hỏi chuyện này.

Còn một bên Tuyết Sắc cảm thán: “Hiện tại người trong kinh thành đều bận suy đoán, rốt cuộc Tô Tuấn Chi có cái mị lực gì, khiến một Tạ Vũ Vi tuân thủ lễ nghi biến đổi tính tình.”

“Biến dổi tính tình?” Ninh Ánh Hàn ngẩng đầu, thần sắc ngưng trọng: “Tuyết Sắc, giúp ta đưa thiệp mời, ta muốn gặp vị Tạ cô nương này một lần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK