• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xương Bình hầu phủ.

“Quận Chúa, không phải chúng ta cố tình kéo dài thời gian, chỉ là hôm nay nhi tử không ở trong phủ.” Xương Bình hầu nói: “Bản hầu đã phái người đi tìm hắn, cũng không dám để Quận Chúa đợi lâu, hay là ngày khác Quận Chúa lại đến?”

Xương Bình hầu tính toán dùng kế xử kín, trước tiên khuyên Ninh Ánh Hàn quay về, rồi bắt đầu các loại lời nói để Ninh Niệm Noãn đánh mất tư tưởng ly hôn.

“Yên tâm, lúc Bản quận chúa đến đây đã nghĩ đến vấn đề này.” Ninh Ánh Hàn liếc mắt ám hiệu cho Tuyết Sắc, Tuyết Sắc liền lĩnh mệnh hành sự, không bao lâu, một nam tử hơn hai mươi tuổi bị thị vệ trái phải áp giải về.

“Viễn Nhi?!” Hầu phủ phu nhân ngồi không yên: “Quận chúa đây là có ý gì?”

“Bổn quận chúa đã suy xét đến khả năng Tam công tử không ở trong phủ rồi, liền phái thị vệ đi xóm thanh lâu một chuyến, cuối cùng tìm được Tam công tử ở Mãn Hương lâu.” Ninh Ánh Hàn cười nói: “Sự thật chứng minh, Bổn quận chúa băn khoăn không phải không có lý.”

“Quận Chúa nhìn xa trông rộng.” Tuyết Sắc đúng lúc vỗ mông ngựa.

Hầu phủ phu nhân trừng mắt nhìn nha hoàn phiền toái kia một cái, lại tức giận nói: “Vậy cũng không cần phải trói hắn!”

“Thất lễ, thật sự là lúc ấy Tam công tử phản kháng tương đối kịch liệt.” Nhưng biểu cảm trên mặt Ninh Ánh Hàn không ý xin lỗi nào: “Mau cởi trói cho Tam công tử.”

Hai thị vệ nghe vậy liền một bên cởi trói, một bên lấy khăn vải trong miệng Tam công tử ra ngoài.

“Rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì?!” Được khôi phục tự do, Tam công tử lập tức quát.

“Ngươi là đồ nghiệt tử!” Lúc này Xương Bình hầu đột nhiên giận dữ, lập tức tiến lên cho Tam công tử một cái tát, đánh đến nỗi Tam công tử vắt giò lên cổ chạy.

Hầu phủ phu nhân vội vàng can ngăn: “Viễn Nhi mới vừa bị đối xử như vậy, sao Hầu gia lại nhẫn tâm đánh hắn chứ?”

“Tên này phải đánh!” Xương Bình hầu đuổi theo Tam công tử: “Đêm ở thanh lâu, sáng sớm bị người trói trở về, còn ra thể thống gì?! Ngươi không để ý đến cảm nhận của thê tử sao?”

Hầu phủ phu nhân quyết định tiến lên chắn, ba người loạn thành một đoàn.

Hầu phủ phu nhân có thể xem không rõ, nhưng Ninh Ánh Hàn sao có thể không hiểu.

Xương Bình hầu đánh người, là đánh cho Ninh Ánh Hàn xem.

Quả nhiên, Xương Bình hầu một bên truy đánh nhi tử, một bên nhìn trộm Ninh Ánh Hàn, nghĩ chờ nàng mở miệng ngăn lại liền thuận thế bỏ qua chuyện này.

Nhưng Ninh Ánh Hàn hiển nhiên không có ý muốn cản, yên lặng đứng xem hết buổi, cũng không biết móc hạt dưa từ nơi nào cắn lên.

Mà chẳng biết vì sao, ngay cả động tác cắn hạt dưa đều có thể ưu nhã như vậy.

Xương Bình hầu bất đắc dĩ, lại nhìn trộm Ninh Niệm Noãn, thì nàng đang bị tỷ tỷ nhét vào tay một nắm hạt dưa, sau khi xoắn xuýt một chút cũng ngồi xuống cắn lên.

Xương Bình hầu cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, đành phải đợi phu nhân lại một lần một lần cản, mới thuận thế buông tha nhi tử.

Khiến hầu phủ phu nhân cảm thấy rất kỳ quái, vì sao ông ta đang nổi tiếng sấm to đột nhiên biến thành mưa nhỏ giọt.

“Khuyển tử để Quận Chúa chê cười rồi.” Xương Bình hầu thanh thanh giọng nói, quở trách: “Nghiệt tử, còn không mau xin lỗi phu nhân của ngươi, bảo đảm về sau tuyệt không tái phạm!”

Ninh Ánh Hàn sao có thể bị ngôn ngữ của hắn ta bẫy vào trong chứ: “Xin lỗi cũng được, nhưng về sau như thế nào, đã không còn quan hệ đến Niệm Noãn, công tử lưu trữ lại bảo đảm với đời phu nhân kế tiếp đi.”Đầu tiên là tự nhiên bị trói, lại đánh một trận khiến Tam công tử rốt cuộc hiểu rõ bọn họ đang làm cái gì: “Đây là muốn hòa li với ta?”

Ninh Niệm Noãn gật đầu: “Không sai.”

“Thật là, sớm nói một chút, buổi sáng đột nhiên ào tới trói ta làm ta sợ gần chết, còn tưởng rằng kẻ thù tới trả đũa nữa kìa.” Tam công tử gãi gãi đầu nói: “Phụ thân ngài cũng là, vừa thấy liền nhào tới đánh ta, ngài sớm nói là bởi vì chuyện này đi.”

Xương Bình hầu tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.

Lúc này Tam công tử ngược lại không hoảng hốt, ôm cánh tay nói: “Hòa li hay không thì chút nữa nói tiếp, vừa rồi các ngươi trói ta lâu như vậy, không nói lời xin lỗi gì sao?”

“Xin lỗi thì không thể.” Ninh Ánh Hàn nói.

“Quận Chúa, hiện tại là các ngươi cầu ta.” Tam công tử cười: “Chỉ cần khiến ta vui vẻ, chúng ta mới ngồi xuống nói chuyện được.”

“Ta xin lỗi, ngươi liền chịu ngoan ngoãn ấn dấu tay vào thư ly hôn?” Ninh Ánh Hàn hỏi lại.

“Cái này khó mà nói.” Tam công tử làm bộ làm tịch: “Chẳng qua nếu nói lời xin lỗi cũng không chịu, vậy vì cái gì muốn ta đồng ý ly hôn?”

“Ta lập tức cho ngươi một lý do đồng ý.” Ninh Ánh Hàn hạ lệnh, “Thương Sơn, Phụ Tuyết, đè hắn ta lại.”

Hai thị vệ vừa rồi đã theo Ninh Niệm Noãn tới đây, lúc này nghe Ninh Ánh Hàn hạ lệnh, liền không màng người khác ngăn cản, dứt khoát tiến lên đè hắn lại.Động tác của hai người cũng không mềm nhẹ, Tam công tử lập tức đau kêu hai tiếng.

“Mau buông tay, ta ấn dấu tay còn không được sao?”

Hắn đầu hàng rất nhanh, nhưng Thương Sơn, Phụ Tuyết cũng không dao động, nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của Ninh Ánh Hàn.

Xương Bình hầu cũng không nghĩ tới, ở trong Hầu phủ này ngoại trừ ông ta còn có người khác dám động thủ với nhi tử.

“Quận chúa, chúng ta không thể ngồi xuống nói chuyện sao?” Xương Bình hầu ý muốn nói đạo lý một chút, “Bạo lực không thể giải quyết bất kỳ vấn đề gì.”

Ninh Ánh Hàn nhìn Tam công tử bên kia, Phụ Tuyết liền cầm ngón tay hắn ấn vào mực đóng dấu màu đỏ.

Nàng buông tay: “Ta cảm thấy giải quyết đến khá tốt mà.”

Xương Bình hầu nhìn qua, mắt thấy bên kia đã tiến hành đến bước ấn dấu tay, cũng vội vàng hô bọn thị vệ trong phủ lại đây.

“Vô dụng thôi.” Ninh Ánh Hàn cũng kêu thị vệ, dùng hành động thực tế khuyên hắn đừng làm hành vi không có ý nghĩa, “Ai sẽ không có thị vệ chứ?”

Xương Bình hầu giận dứ nói: “Một lá thư hòa li bị ép buộc ký xuống sẽ không được luật pháp thừa nhận!”

“Thì tính sao?” Ninh Ánh Hàn nói lại: “Các ngươi có thể đi báo quan.”

Xương Bình hầu trầm tư, đương nhiên hắn sẽ không đi báo quan, hắn đấu không lại người này.Đường đường là con của phu nhân Hầu phủ bị bắt ra ngoài, còn một đường áp giải về trong nhà, bắt ký thư hòa li.

Nếu truyền ra ngoài, thể diện Hầu phủ để ở đâu?

Xương Bình hầu nhìn trường hợp gà bay chó sủa trước mắt, cuối cùng thở dài: “Thôi, ta mặc kệ.”

Nói xong liền dứt khoát phất tay áo bỏ đi, nhắm mắt làm ngơ.

Ninh Ánh Hàn nhìn về phía phu nhân đang có ý đồ cản lại: “Phu nhân, ta muốn để bọn thị vệ giúp Niệm Noãn thu dọn một ít hành lý, ngươi sẽ không để ý chứ?”

Ta rất rất để ý, nhưng ta để ý, ngươi sẽ dừng lại sao? Hầu phủ phu nhân oán hận trừng mắt nhìn Ninh Ánh Hàn một cái.

“Quận Chúa, đã xong.” Phụ Tuyết đưa thư hòa li đã ấn dấu tay qua, Niệm Noãn cũng ấn thêm một dấu trên đó.

Ninh Ánh Hàn móc ra tờ còn lại: “Thư ly hôn hai bức chia hai, các ngươi nhớ giữ gìn thật tốt.”

Tam công tử không màng cánh tay còn ẩn ẩn đâu, lập tức xé nát tờ giấy kia tại chỗ để biểu hiện sự bất mãn.

Nhưng mục đích của Ninh Ánh Hàn đã đạt thành, nàng chỉ cười ngâm ngâm, toàn không để ý đến thái độ của hắn.

Hầu phủ phu nhân tức đến dậm chân: “Ninh Ánh Hàn, ngươi…… Ngươi, có người nào hành sự giống như ngươi hả? Ngươi tốt xấu gì cũng là Quận Chúa, sao lại phẳng phất giống giang hồ đầu đường xó chợ vậy?!”

Ninh Ánh Hàn cũng rất vô tội: “Ta cũng không muốn, là do các ngươi ép ta.”

Hầu phủ phu nhân thấy được biểu cảm kia, thật sự vô cùng muốn đi lên xé nát mặt nàng.Đáng tiếc nàng và phu nhân Võ Bình hầu Trương thị không thân, nếu có hai người sẽ cùng nói chung một đề tài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK