• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người hàn huyên trong chốc lát, xa xa đã thấy nữ quan Phương Tư phủ Công Chúa đi tới phía các nàng, mời nàng đi theo mình đến một bên nghỉ chân.

Ninh Ánh Hàn gật đầu, đi theo Phương Tư đến đình hóng gió ngồi dưới mái hiên.

Người trong đình chờ nàng, không phải Huệ Bình huyện chủ, mà là Trưởng Công Chúa.

Trong lòng Ninh Ánh Hàn hiểu rõ, Trưởng Công Chúa mời mình tới quả nhiên là có việc muốn nói: “Thật là một nơi tốt để nói chuyện.”Đại Trưởng Công Chúa cười cười: “Trường Ninh, mau ngồi.”

Ninh Ánh Hàn ngồi xuống, Trưởng Công Chúa liền cho tất cả lui ra, chỉ còn lại tâm phúc là Phương Tư.

“Thánh Thượng biết lai lịch của Tử Nhạn.” Đại Trưởng Công Chúa đi thẳng vào vấn đề.

Ninh Ánh Hàn nhíu mày: “Ông ta nói như thế nào?”

“Ông ta hỏi ta vì sao nhất định phải gióng trống khua chiêng nhận lại nữ nhi này.” Trưởng Công Chúa hừ lạnh một tiếng: “Ông ta nói rất uyển chuyển, nhưng lời trong ý ngoài đều muốn chỉ trích nữ nhi của ta khiến hoàng thất hổ thẹn.”

Cũng không ngoài dự liệu, Ninh Ánh Hàn không nói, chỉ là rót tiếp chung trà cho Trưởng Công Chúa.

“Tình thương mà kim bệ hạ đối với ta chỉ là mặt ngoài thôi.” Trưởng Công Chúa thở dài: “Bổn cung có đôi khi nhịn không được nghĩ, nếu lúc trước phụ vương của ngươi……”

“Điện hạ cẩn thận ngôn từ.” Phương Tư đánh gãy lời bà ấy nói.

Bị nữ quan đánh gãy, Trưởng Công Chúa cũng không giận, chỉ là cười cười: “Ngươi đó, chính là quá cẩn thận, nhưng cũng may mấy năm nay có ngươi bên người giúp ta kiểm soát.”

Trưởng Công Chúa lại nói với Ninh Ánh Hàn: “Trường Ninh, lần này mời ngươi tới, là muốn nói cho ngươi, Thánh Thượng đã biết chuyện bổn cung nhận lại nữ nhi có một có chút can hệ tới ngươi.”

Ninh Ánh Hàn cũng không bất ngờ lắm: “Nếu bệ hạ đã biết huyện chủ chính là Lưu Vân, vậy can hệ tới ta vốn là không thể gạt được.”

“Không sai, cho nên khi bệ hạ hỏi, ta thừa nhận.” Trưởng Công Chúa nói: “Bổn cung nói với ông ta đều là trùng hợp, ngươi chỉ nhìn thấy Tử Nhạn, cảm thấy nàng có chút giống bổn cung, cho nên tới cửa thử một lần. Nhưng Thánh Thượng lại hỏi ta ‘ ngươi cảm thấy nàng vì sao phải làm như vậy ’.”

Biểu cảm Ninh Ánh Hàn và Trưởng Công Chúa đồng bộ trong chớp mắt , đều không thể tưởng tượng Hoàng Thượng có thể hỏi ra những lời này.

Có cơ hội trợ giúp mẫu tử thất lạc đoàn tụ bên nhau, không phải đại bộ phận người sẽ làm như vậy sao?

Trưởng Công Chúa tiếp tục nói: “Ta đoán ông ta cảm thấy ngươi tính sau khi ta nhận ra nữ nhi, sẽ đem chuyện của Lưu Vân ồn ào ra ngoài, khiến cho hoàng thất hổ thẹn.”

“…… Tô Tuấn Chi cũng chưa xuẩn đến mức đó.” Ninh Ánh Hàn bình luận, dựa vào quyền thế của Trưởng Công Chúa, muốn tra được nguồn gốc lời đồn đãi không khó.

Dựa vào lòng dạ hẹp hòi của Tô Tuấn Chi, đến nay cũng không vạch trần thân phận Huệ Bình huyện chủ Lộ Tử Nhạn, đủ biết tám phần là cố kỵ khi bị truy tra.

Trưởng Công Chúa bị nàng chọc cười: “Ta trả lời bệ hạ, ngươi hướng ta muốn mười vạn lượng bạc, hẳn là vì tiền thôi. Nhìn dáng vẻ của ông ta, đại khái là tin rồi.”

“Tạ điện hạ.” Ninh Ánh Hàn không nghĩ tới Trưởng Công Chúa sẽ giúp mình che lấp ở trước mặt Hoàng Đế.

“Cho nên, mười vạn lượng ngân phiếu này, ngươi cầm đi đi.” Theo lời nói của Trưởng Công Chúa, Phương Tư liền lấy từ trong tay áo ra mười tờ ngân phiếu một vạn lượng.

“Điện hạ……”

“Đừng chối từ.” Trưởng Công Chúa vỗ vỗ tay nàng: “Lời của bổn cung đã nói ra, thì nhất định phải làm được.”

“Tạ điện hạ.” Ninh Ánh Hàn cũng không ngần ngại nữa.

“Nếu là ngươi, vấn đề kia sẽ trả lời như thế nào?” Trưởng Công Chúa đột nhiên tò mò hỏi.

“Ta sẽ trả lời, bản thân rất yêu Tô Tuấn Chi, cho nên muốn đẩy Lưu Vân từ bên người hắn ta đi, khiến hắn ta trèo cao không được.”

Trưởng Công Chúa cười cười, rồi từ từ thu liễm: “Trường Ninh, ông ta nghi kỵ ngươi như vậy, chắc chắn cuộc sống ở kinh thành sẽ không quá dễ dàng. Có cơ hội liền nghĩ cách trở về U Châu đi, nghe nói lúc trước ngươi vốn là tự nguyện vào kinh, hơn nữa dựa vào tình huống hiện tại, nếu mượn danh nghĩa trở về thăm người thân thì có lẽ hắn sẽ không ngăn ngươi.”

Lời này đã tính là đào tim đào phổi, Ninh Ánh Hàn ghi nhớ tình cảm của Trưởng Công Chúa.

“Nếu ta muốn trở về, tỷ lệ bệ hạ gật đầu có khoảng tám phần.” Trong lòng Ninh Ánh Hàn đã sớm có suy tính, trải qua ba năm người xuyên không xằng bậy, bệ hạ kỳ thật cũng không phòng bị nàng: “Nhưng ta không thể trở về, Niệm Noãn bọn họ còn cần ta.”

Trưởng Công Chúa thở dài: “Nếu ngươi gặp được chuyện gì khó xử, nhất định phải tới tìm bổn cung, chỉ cần bổn cung có thể giúp, nhất định sẽ giúp ngươi.”

“Tạ điện hạ.” Ninh Ánh Hàn rời đi trước, lại quay đầu bổ sung thêm một câu, “Điện hạ, xin chú ý phò mã.”

Trưởng Công Chúa có chút kinh ngạc, nhưng cũng không truy vấn, chỉ là gật đầu nói: “Được.”———— ——————Ninh Ánh Hàn trở lại trong yến hội, không cần chờ lâu, Tạ Vũ Vi liền chạy lại đây: “Quận Chúa, nữ tử y phục vàng đang cầm hoa thược dược bên tay phải ngươi giống như có chút không đúng, nàng nhìn lén hướng này rất nhiều lần. Hả, đợi chút, nàng ta đang lại đây.”

“Quận Chúa, Tạ Ngũ tiểu thư.” Nữ tử y phục vàng cười khanh khách đi về phía hai người chào hỏi.

“Vị cô nương này là?”

“Vị này chính là nữ nhỉ của Ngô tham nghị Ngô Tuyết Liên Ngô cô nương.”

Ninh Ánh Hàn giới thiệu nói.

“Cũng là biểu muội của Tần quốc công.” Ngô Tuyết Liên bổ sung thêm.

“Ngô cô nương.” Duỗi tay không thể đánh gương mặt người đang cười, dù cho Tạ Vũ Vi có hoài nghi, cũng phải lễ nghĩa hỏi thăm trước.

“Quan hệ của Tạ Ngũ tiểu thư cùng Quận Chúa khi nào tốt như vậy?” Ngô Tuyết Liên cười hỏi.

“Bổn Quận Chúa người gặp người thích, hiếm lạ lắm sao?” Ninh Ánh Hàn hỏi lại.Đáng chết Ninh Ánh Hàn, vẫn không biết xấu hổ như vậy. Ngô Tuyết Liên nhìn về phía Tạ Vũ Vi, muốn nhìn một chút khi nàng thấy Ninh Ánh Hàn thốt ra lời vô sỉ kia sẽ phản ứng như thế nào.

Tạ Vũ Vi lại cười: “Quận Chúa nói rất đúng.”

Cơ hội quen biết của các nàng, tất nhiên không thể nói cho người ngoài nghe.

Nụ cười của Ngô Tuyết Liên có chút cứng đờ, nàng ước gì nhìn đến tất cả quý nữ đều cô lập Ninh Ánh Hàn, nhưng thấy một quý nữ như Tạ Vũ Vi có thân phận địa vị cùng Ninh Ánh Hàn thân cận liền tâm sinh tức tối, cố ý lại đây châm ngòi vài câu.

“Tạ Ngũ tiểu thư hẳn là không biết, Quận Chúa thiếu chút nữa liền làm biểu tẩu của ta đó.” Ngô Tuyết Liên giống như khờ dại nói.

Tạ Vũ Vi cảm thấy không thích hợp, người ngoài đều nói nữ nhi thiếu phụ nhà Tạ gia, đều là người cổ hủ.

Nhưng cổ hủ cũng không đại biểu Tạ Vũ Vi không biết thủ đoạn nhỏ này của Ngô Tuyết Liên.

Lúc trước chuyện của Ninh Ánh Hàn và Tần Tuyên nháo đến ồn ào huyên náo, Tạ Vũ Vi sao có thể không biết? Lời Ngô Tuyết Liên vừa nói rõ ràng là đang nhắc nhở gièm pha của Ninh Ánh Hàn, muốn nàng xa cách Ninh Ánh Hàn.

Tạ Vũ Vi luôn phản cảm với người ở trước mặt mình chơi tiểu tâm cơ, ấn tượng về Ngô Tuyết Liên lập tức xuống đáy cốc.Đồng thời trong lòng lại dâng lên vài phần đồng tình với Ninh Ánh Hàn, đều do linh hồn không biết đến từ nơi nào tạo nghiệt đây mà.

Nghĩ đến đây, Tạ Vũ Vi an ủi nói: “Quận Chúa không cần khổ sở, đều nói nhân duyên trời định, một nữ tử vừa đẹp lại thông minh như Quận Chúa, trời cao nhất định sẽ an bài cho ngươi đoạn nhân duyên tốt.”

Ngô Tuyết Liên quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình, Tạ Vũ Vi bị Ninh Ánh Hàn hạ cái gì dược gì sao? Đây là do Ninh Ánh Hàn làm ra gièm pha, Tạ Vũ Vi chưa lộ ra thần sắc khinh thường thì thôi, vì cái gì còn muốn an ủi nàng?

Còn an ủi chân thành đến như vậy……Ngô Tuyết Liên cố gắng mỉm cười: “Đúng vậy, ngay cả biểu ca của ta đều chướng mắt, nhất định có nhân duyên tốt hơn đang chờ nàng.”

“Ngươi không cần xem ta là tình địch.” Ninh Ánh Hàn đột nhiên nói: “Cho dù có ta hay không, Tần Tuyên cũng sẽ không cưới ngươi.”

Ngô Tuyết Liên bị một câu này kích thích đến sắc mặt biến dổi: “Ngươi nói bậy gì đó?”

“Ba năm.” Ngữ khí Ninh Ánh Hàn thực bình tĩnh, chỉ là đang nói lên một sự thật: “Chúng ta quyết liệt ba năm, trong ba năm này, hắn có biểu lộ ra một chút tình ý với ngươi sao?”

Rốt cuộc Ngô Tuyết Liên cũng buông tươi cười, oán hận liếc mắt nhìn Ninh Ánh Hàn một cái xoay người chạy.

Tạ Vũ Vi ở một bên đỡ trán, Quận Chúa thật sự quá thẳng thắn, nàng đại khái đã biết Ninh Ánh Hàn làm sao gây thù chuốc oán vô số.

“Kỳ thật nói thẳng cũng là tốt cho Ngô cô nương, khiến nàng không cần chấp nhất với mục tiêu xa vời nữa.” Tạ Vũ Vi chống cằm nhìn Ninh Ánh Hàn, “Chẳng qua nhìn biểu hiện của nàng, Quận Chúa đang trào phúng nàng phải không?”

“Vậy cũng không sai.” Ninh Ánh Hàn cười: “Ta xác thật là đang trào phúng nàng ta.”

Tạ Vũ Vi cũng nở nụ cười, quả nhiên phán đoán của mình không sai, vị Trường Ninh quận chúa này đúng là người đáng giá giao du.

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Ánh Hàn: Tạ cô nương thiếu chút nữa cho rằng linh hồn kia dùng thân thể Ngô Tuyết Liên đó.

Tuyết Sắc: Vậy không xong, chỉ số thông minh của Ngô Tuyết Liên cùng linh hồn kia không phân cao thấp, chúng ta phân chia thế nào bây giờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK