• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngươi cảm thấy Tô Tuấn Chi còn có cơ hội thăng chức nhanh chóng sao?”

“Ngươi…… Ngươi có ý gì?” Lý Giai Giai mờ mịt chốc lát mới phản ứng lại: “Ngươi đối phó Tô Lang? Vì cái gì?”

“Hai ta đều xem qua quyển sách kia, ngươi sẽ không quên, việc Tô Tuấn Chi thăng chức nhanh chóng, là do đạp lên xương cốt của ai chứ?”

“Là, là……” Tuy vụng về như Lý Giai Giai cũng nói không nên lời khiến Ninh Ánh Hàn đóng vai nói tiếp về Tấn Vương,:

“Là, ngươi chỉ cần ấn theo con đường của ta đi, có một vị trí nhỏ trong lòng của Tô Tuấn Chi, có lẽ hắn sẽ không đối phó Tấn vương.”

“Có lẽ? Vì sao muốn để mạng sống phụ thân ta ở hai chữ ‘ có lẽ ’?” Lý Giai Giai ngây thơ khiến Ninh Ánh Hàn trào phúng cười một tiếng, “Hơn nữa dựa vào độ bạc tình của Tô Tuấn Chi, ngươi cho rằng hắn ta sẽ vì một nữ nhân mà từ bỏ cơ hội bò lên?”

“Tô Lang…… Hắn, hắn không phải, hắn……” Lý Giai Giai cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ là theo bản năng phản bác.

“Ngươi cũng xem qua quyển sách kia.” Ninh Ánh Hàn đột nhiên thở dài, “Ngươi biết nhiều như vậy, thậm chí còn có thể thay đổi tương lai triều đại Đại Khải, nhưng ngươi chỉ để ý một nam nhân, còn muốn đánh cuộc một thân vinh nhục vào tên nam nhân không đáng giá tin tưởng……”

Hơn nữa còn không thu phục được nam nhân này.

Ninh Ánh Hàn còn chưa nói hết, chỉ là cười một tiếng rồi im lặng, nhưng Lý Giai Giai đã cảm nhận được sự trào phúng trong đó.

Lý Giai Giai ngập ngừng biện giải cho mình: “Ngươi nói thì nhẹ nhàng lắm, nếu đến phiên ngươi, chưa chắc ngươi làm tốt hơn ta đâu!”

“Ta làm như thế nào, tương lai sẽ biết.” Ninh Ánh Hàn tới gần nàng ta: “Nếu ngươi còn có cơ hội trở về.”

“Ngươi muốn làm gì?” Lý Giai Giai hoảng sợ mà lui về phía sau hai bước: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám giết ta, Tạ Vũ Vi cũng sẽ chết.”

“Hoá ra là như thế này.” Ninh Ánh Hàn như đang suy tư nhẹ giọng nói.

“Người đâu, người đâu!” Lý Giai Giai vội vàng kêu người.

“Đừng nóng vội.” Ninh Ánh Hàn nhẹ nhàng đè ta lại, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy: “Ta chỉ muốn xem thử bùa xua đuổi này có dùng được hay không thôi.”

Trước khi Ninh Ánh Hàn tới đây, nàng đã tới tiệm bạc Đỉnh Thái một chuyến, lấy một tờ phù xua đuổi đã gửi ở nơi đó đi, rồi mới đến Tạ phủ gặp mặt.

Lý Giai Giai nhìn thấy bùa xua đuổi liền trừng lớn hai mắt, nội tâm kêu gọi hệ thống: “Ninh Ánh Hàn cũng có thể dùng phù xua đuổi sao?”

“Thật đáng tiếc, bùa xua đuổi ở trong tay người xuyên không hay bất kỳ người nào đều có hiệu quả như nhau.” Lời hệ thống còn chưa dứt, Ninh Ánh Hàn đã dán phù xua đuổi lên trán Lý Giai Giai.

“Hệ thống rác rưởi……” Khi thanh âm tức giận của Lý Giai Giai vang lên, một đạo bạch quang liền giáng xuống phát huy tác dụng của phù xua đuổi.

Ninh Ánh Hàn ôm tâm lý phải thử một lần mới dán xuống, quả nhiên thân thể Tạ Vũ Vi liền mềm nhũn ngã ra.

Ninh Ánh Hàn vội vàng đỡ người, dìu đến trên giường nằm.Đang định đi gọi người, liền thấy người trên giường đã từ từ tỉnh dậy.

“Trường Ninh quận chúa?”

“Tạ Ngũ tiểu thư.”

“Sao Quận Chúa lại ở chỗ này?” Tạ Vũ Vi giống như có chút choáng váng, nhưng vẫn kiên trì muốn đứng dậy chào hỏi.

Ninh Ánh Hàn ngăn cản nàng: “Tạ Ngũ tiểu thư, còn nhớ rõ mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tạ Vũ Vi mờ mịt suy tư.

Ninh Ánh Hàn mỉm cười, cuối cùng phù xua đuổi kia cũng có hiệu quả, tiễn người xuyên không kia đi.

Cuộc sống của Tạ Vi Vũ sẽ không bị huỷ hoại giống như nàng.———— ———— ——Ninh Ánh Hàn xoay người gọi lớn, không bao lâu, mẫu thân Tạ Vũ Vi liền vội vàng lại đây.

Ninh Ánh Hàn thấy Tạ Vũ Vi, lấy cớ với mẫu thân nàng mình tới để nói: “Tô Tuấn Chi không phải là phu quân tốt”.

Tạ mẫu nửa tin nửa ngờ, nhưng đối mặt với nữ nhi đột nhiên bướng bỉnh, cũng không có cách nào, liền đồng ý để Ninh Ánh Hàn thử một lần.

Bà ấy đã sớm ở ngoài viện chờ đợi, lòng nóng như lửa đốt, lúc này thấy được nữ nhi, lập tức hỏi: “Vũ Vi, ngươi còn muốn gả cho Tô Tuấn Chi sao?”

Tạ Vũ Vi mờ mịt lắc đầu: “Nữ nhi tất nhiên không muốn, tại sao mẫu thân hỏi lời này?”

Tạ mẫu ôm chặt nữ nhi: “Không muốn thì tốt, không muốn thì tốt. Trong khoản thời gian này nguoie la hét ầm ĩ một hai phải gả cho hắn, phụ thân ngươi thiếu chút nữa bị ngươi chọc tức chết. Không phải phụ thân ngươi thích giàu khinh nghèo, chỉ là Tô Tuấn Chi kia không xứng với ngươi.”

Trước mặt Ninh Ánh Hàn nàng không tiện nói tỉ mỉ, nhưng chuyện của Tô Tuấn Chi và Lưu Vân, còn có gút mắt với Ninh Ánh Hàn, khiến Tạ thái phó vô cùng nghi ngờ nhân phẩm của Tô Tuấn Chi.

Nhưng bà ấy không nói, Ninh Ánh Hàn cũng đại khái đoán được, Tạ thái phó không phải nữ nhi trẻ tuổi lòng tràn đầy tình yêu, sẽ vì Tô Tuấn Chi đối với Lưu Vân thâm tình mà cảm động. Người cổ hủ như Tạ thái phó sẽ cảm thấy hắn dây dưa với hai nữ nhân để cả thành đều biết thật sự rất mất mặt.

Tạ Vũ Vi hiếm khi nhìn thấy mẫu thân kích động như vậy, vì thế tuy không biết bà ấy đang nói cái gì, vẫn không hỏi ra miệng, chỉ là nói: “Mẫu thân, ta còn muốn nói với Trường Ninh quận chúa mấy câu.”

Hiện tại Tạ mẫu đột nhiên thấy Ninh Ánh Hàn rất thuận mắt, lập tức đáp ứng: “Được, mẫu thân lập tức phân phó phòng bếp làm vài món mang lên, chờ lát nữa mời Quận Chúa ở lại dùng bữa.”

“Quận Chúa, chuyện này rốt cuộc là sao? Tô Tuấn Chi là ai? Mẫu thân đang nói cái gì?” Tạ Vũ Vi cảm thấy người trước mắt tất nhiên biết chân tướng.

“Tạ Ngũ tiểu thư, ngươi còn nhớ rõ lần cuối cùng tỉnh táo là đang làm cái gì không?” Ninh Ánh Hàn hỏi.

“Ta…… Ta đang ngắm hoa.” Tạ Vũ Vi hoảng sợ trừng lớn đôi mắt: “Nhưng ta không nhớ rõ bản thân làm sao trở về.”

“Tạ Ngũ tiểu thư, trong khoảng thời gian này tính tình ngươi thay đổi rất lớn, đối với Tô Tuấn Chi hỏi han ân cần, còn ồn ào phải gả cho hắn.” Ninh Ánh Hàn lời ít ý nhiều.

“Sao có thể? Ta không hề quen biết hắn.”

“Thân thể của ngươi bị một cái, ta không nói được cái kia là cái gì, tạm thời xưng là một linh hồn chiểm thân thể.”

Tạ Ngũ tiểu thư xưa nay cũng không tin quỷ thần, nhưng nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của mẫu thân…… Cũng không thể nói là mẫu thân và Ninh Ánh Hàn hợp lại chơi mình đi?

Nàng nhìn về phía Ninh Ánh Hàn, trong lòng đã tin bảy phần.

“Nhưng vì sao là Tô Tuấn Chi? Hắn có cái gì đắc biệt?”

“Bởi vì linh hồn chiếm thân thể của ngươi, yêu thích Tô Tuấn Chi.” Ninh Ánh Hàn đơn giản giải thích, không hề đề cập nhiệm vụ công lược.

Gương mặt Tạ Ngũ tiểu thư giận đến tái đi: “Vậy thì tự mình đi gả chứ, sao lại dùng thân thể người khác? Nàng làm như vậy chẳng phải là huỷ hoại thanh danh của ta sao?”

“Cũng may phát hiện kịp thời.” Ninh Ánh Hàn an ủi nói.

Rốt cuộc Tạ Vũ Vi đã thông suốt, rất nhanh đã nghĩ tới cái gì: “Từ từ, tên Tô Tuấn Chi này……Tính tình Trường Ninh Quận Chúa thây đổi lớn, bỏ Tần thế tử, làm ngoại thât cho thư sinh Tô Tuấn Chi, không màng người này đã có tình yêu, quấn quýt si mê…… Quận chúa, chẳng lẽ ngươi cũng bị……”

Nàng không có hỏi tiếp nữa, bởi vì biểu tình trên mặt của Ninh Ánh Hàn đã chứng minh tất cả.

Tạ Vũ Vi không còn oán giận linh hồn kia xém chút hoàn toàn huỷ hoại thanh danh của nàng, bởi vì nàng ý thức được, người trước mắt này hầu như đã bị linh hồn kia hủy diệt mọi thứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK