• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Võ Bình hầu bị nghẹn một chút, nhưng nhớ tới mục đích mình đến chỗ này, cuối cùng vẫn chậm rãi nói: “Ánh Hàn, để Thi Kỳ trở về với ta, nếu nó không muốn cuộc hôn nhân này, chúng ta có thể thương lượng.”

“Thương lượng? Phương Thi Kỳ tin hay không đây.” Ninh Ánh Hàn nhướng mày: “Nhưng ta đoán nàng sẽ ngu ngốc tin lời ngươi nói sao? Lừa người trở về nhốt lại, sau đó gả hay không cũng phải gả.”

“Ánh Hàn, tại sao ngươi phỏng đoán cữu cữu như vậy? Ta đã nói có thể thương lượng.”

“Nếu thương lượng thì có thể bàn ở chỗ khác phải không? Vì sao phải hồi phủ thương lượng với ngươi?” Ninh Ánh Hàn quyết không nhường bước: “Chi bằng ngươi đi về trước, khi nào Thi Kỳ muốn thương lượng với ngươi, ta sẽ phái người đến báo.”

“Ngươi……” Võ Bình hầu tức giận: “Buồn cười! Ta là phụ thân của nó, lập tức kêu nó ra gặp ta!”

“Đừng kích động.” Ninh Ánh Hàn uy hiếp ông ta: “Nếu ngươi quá kích động dọa đến ta, ta liền không cẩn thận làm ầm chuyện Đồng học sĩ ra ngoài thì sao bây giờ?”

“Ngươi biết cái gì? Ngươi cho rằng chuyện này có thể uy hiếp ta?” Võ Bình hầu lộ ra biểu cảm khinh thường: “Một nữ nhi hèn mọn biết cái gì? Ngươi căn bản không biết nội tình bên trong.”

“Có cái gì không biết? Ngươi cho rằng bản thân đã bí mật lắm rồi?” Ninh Ánh Hàn lộ ra biểu tình so với đối phương còn khinh thường hơn: “Sở dĩ ngươi không sợ hãi, đơn giản là bởi vì lúc trước hãm hại Đồng học sĩ là mưu kế của đương kim thiên tử.”

Sắc mặt Võ Bình hầu đổi đổi: “Ngươi……”

“Nhưng ngươi có nghĩ tới không? Nếu chuyện này thật sự bị truyền ra, dựa vào tính tình của đương kim thiên tử, ngươi cảm thấy ông ta sẽ chủ động chịu tội, hay là dứt khoát đẩy tội danh lên trên người của ngươi?” Ninh Ánh Hàn nở nụ cười: “Cữu cữu, ngươi cảm thấy Hoàng Thượng sẽ bảo vệ ngươi?”

Thần sắc Võ Bình hầu hoàn toàn thay đổi, sau một lúc lâu mới mở miệng, nhưng đã yếu thế hơn: “Ánh Hàn, lúc trước cữu cữu cũng là bất đắc dĩ.”

Ninh Ánh Hàn cười như không cười nhìn ông ta, trong mắt hàm chứa châm chọc.

Võ Bình hầu bị ánh mắt này kích thích, liền muốn tức giận, nhưng lại mạnh mẽ nhịn xuống: “Lúc trước bởi vì có liên quan đến mẫu thân của ngươi, Thánh Thượng không có tín nhiệm Võ Bình hầu phủ, ta nghĩ nếu muốn được trọng dụng, nhất định phải làm cái gì khiến Thánh Thượng tín nhiệm ta.”

“Vậy hiện tại ngài được trọng dụng sao?” Ninh Ánh Hàn hỏi.

Một câu này giống một cây gai nhọn, đâm vào thân thể Võ Bình hầu, khiến ông ta trong nháy mắt mất hết khí lực.

Ninh Ánh Hàn cũng không tính toán buông tha ông ta, tiếp tục nói: “Thoạt nhìn đã chẳng có, bằng không, ngươi bán nữ cầu vinh làm gì.”

“Ngươi……” Môi răng Võ Bình hầu run rẩy: “Ta có thể làm khác sao? Thánh Thượng muốn Đồng học sĩ chết, ta cũng là bất đắc dĩ, ta cũng là bất đắc dĩ……”

Hắn lặp lại lời này hai lần, không biết là muốn thuyết phục đối phương hay là muốn thuyết phục chính mình.

Ninh Ánh Hàn dùng ánh mắt mang chút thương hại nhìn ông ta.

Võ Bình hầu phục hồi tinh thần lại: “Chuyện của Đồng gia, làm sao mà biết được rõ ràng như vậy?”

Ninh Ánh Hàn không đáp lại.

“Từ từ……” Võ Bình hầu nhớ tới cái gì: “Năm đó nữ nhi Đồng gia bị phạt nhập giáo phường tư(*), nhưng trong một đêm đã không có tung tích, chẳng lẽ là Tấn Vương?”(*) Là nơi thê nhi( nữ nhân ) của quan lại mắc tội bán rẻ nụ cười như con hát mua vui cho mọi người, còn phải bán thân, bị làm nhục như kỹ nữ.

“Cữu cữu đang nói cái gì? Ta không hiểu.” Loại chuyện này tất nhiên Ninh Ánh Hàn sẽ không thừa nhận, vô duyên vô cớ để lại nhược điểm.

“Sẽ không phải là…… Sẽ không phải là……” Võ Bình hầu chỉ vào phương hướng Tuyết Sắc tới rót trà rồi rời đi: “Nha hoàn bên cạnh ngươi chính là nữ nhi Đồng gia?”

Tuy đối tượng là Ninh Ánh Hàn, nhưng nhất thời cũng trí tưởng tượng của Võ Bình hầu làm cho dở khóc dở cười: “Đương nhiên không phải.”

Nữ nhi của Đồng học sĩ đã sớm được Tấn Vương sắp xếp sửa tên đổi họ rời xa kinh thành. Tự nhiên không phải là Tuyết Sắc.

Võ Bình hầu thoạt nhìn nửa tin nửa ngờ, chuyện của Đồng gia đã qua mấy năm, ông ta không nhớ rõ tiểu nữ nhi Đồng gia trông như thế nào nữa.

Bị chuyện này gián đoạn, Võ Bình hầu cũng không còn kiên trì muốn gặp Phương Thi Kỳ, mà là vội vàng rời đi.

Sau khi ông ta rời đi, Phương Thi Kỳ từ bình phong bước ra, thần sắc so với hai ngày trước tiến đến cầu Ninh Ánh Hàn còn kém hơn vài phần.

“Cho nên, Đồng học sĩ không có tội, hắn là bị phụ thân ta hãm hại?”

Ninh Ánh Hàn vốn tưởng rằng nàng ta đang khổ sở phụ thân trăm phương nghìn kế muốn lừa nàng ta trở về, không nghĩ tới câu đầu tiên cư nhiên là cái này.

“Đúng vậy.”Ánh mắt Phương Thi Kỳ có chút trống rỗng: “Phụ thân thật sự bất đắc dĩ sao?”

“Lấy đâu ra bất đắc dĩ?” Ninh Ánh Hàn không có trả lời trực tiếp, nhưng Phương Thi Kỳ đã biết đáp án.

Hốc mắt nàng ta đỏ au: “Đồng học sĩ là bằng hữu của phụ thân, nghe nói lúc trước thời gian hoài thai của Đồng phu nhân cùng mẫu thân không sai biệt lắm, hai nhà còn muốn đính thân cho bọn trẻ. Chẳng qua khi sinh ra ta là nữ hài, A Đào cũng là nữ hài mới từ bỏ.”

“Nhưng ta và A Đào là thật sự bằng hữu tốt.” Phương Thi Kỳ lại tiếp tục nói, “Ngày A Đào bị phán nhập giáo phường tư, ta đã khóc lóc cầu phụ thân lấy bạc đi chuộc nàng ấy, nhưng phụ thân không chịu, còn phát hỏa cho ta một bạt tai, đó là lần đầu tiên phụ thân động thủ với ta.”

Ninh Ánh Hàn thở dài.

“Ít nhất hiện tại ta biết vì sao.” Phương Thi Kỳ trào phúng cười cười: “Ta hận ông ta, cho dù lúc biết ông ta muốn gả ta cho Quảng Bình bá, ta cũng chưa hận như bây giờ.”

Ninh Ánh Hàn đau khổ suy tư trong lòng: “Là thời điểm ngươi nên trưởng thành.”

Mỗi người đều phải bị bắt trưởng thành.

Tuy rằng cái giá của sự trưởng thành quá lớn.

Nếu không có chuyện này, Phương Thi Kỳ đã có thể thiên chân cả đời, vui vẻ gả cho rể hiền phụ mẫu chọn lựa. Con rể nhất định phải mang ích lợi đến cho Hầu phủ, nhưng Phương Thi Kỳ sẽ không biết. Nàng ta có thể vui sướng cả đời, vĩnh viễn không biết phụ thân ti tiện, cũng không biết trong mắt phụ mẫu, ích lợi lớn hơn hữu nghị, càng lớn hơn thân tình.

Một đời vô lo nhưng chẳng biết gì, hay vì biết mà ưu sầu.Đến tột cùng cái nào tốt hơn?

Nếu được chọn, sợ là không ai sẽ chọn cái sau.

Nhưng Phương Thi Kỳ không được chọn.

Cũng như năm đó Ninh Ánh Hàn không được chọn, phụ thân bị biếm U Châu, đệ muội bị triệu nhập kinh, khiến nàng không thể không nhanh chóng trưởng thành.Đối với Ninh Ánh Hàn những lời này, Phương Thi Kỳ thượng có chút ngây thơ, nàng hỏi: “A Đào, chính là nữ nhi của Đồng học sĩ, nàng có khỏe không?”

“Áo cơm không lo.” Ninh Ánh Hàn chỉ có thể trả lời như vậy, bất luận ăn, mặc, ở, đi lại đều không tồi. Nhưng mỗi ngày ở trong lòng có bị cừu hận thấu xương tra tấn hay không, có ai sẽ biết chưa ?

Phương Thi Kỳ nghe được ngụ ý của nàng, hốc mắt lại đỏ hồng.

“Đồng học sĩ sẽ có cơ hội sửa lại án sao?” Phương Thi Kỳ nhẹ giọng hỏi, nhưng thật ra đến một người không biết chính sự như nàng, cũng hiểu hy vọng cực độ xa vời.

“Sẽ.” Ninh Ánh Hàn cho nàng ta một đáp án không tưởng: “Nhất định sẽ.”

Ninh Ánh Hàn lẳng lặng đứng phía trước cửa sổ, nhìn về hướng hoàng cung.

Yến Phong Linh đã rời kinh thành.

Một mũi tên không quay đầu đã bắn, thời điểm triều đại Đại Khải biến động bắt đầu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK