Mà nữ hài chật vật kia, tất nhiên chính là đích nữ Võ Bình hầu phủ —— Phương Thi Kỳ.
Ninh Ánh Hàn thở dài đỡ nàng ta dậy, kêu nha hoàn dẫn nàng ta đi rửa mặt chải đầu thay quần áo trước.Đợi Phương Thi Kỳ rời khỏi phòng, Tuyết Sắc hỏi: “Quận chúa, ngươi muốn giúp nàng ta?”
“Chỉ cần nàng ta muốn đến đây xin giúp đỡ, đã đủ cho ta xem trọng liếc mắt một cái.” Ninh Ánh Hàn than nhẹ: “Ai cũng nói lời phụ mẫu không thể trái, chỗ của ta đại khái là đường sống cuối cùng.”
Chỉ chốc lát sau, Phương Thi Kỳ đã thay xong mộ bộ y phục khác, theo nha hoàn dẫn đường bước vào.
Ninh Ánh Hàn kêu nàng ta ngồi xuống, lại sợ nàng ta không tiện mở miệng, nên để mọi người bao gồm Tuyết Sắc ra khỏi phòng.
“Biểu tỷ, trước kia là ta sai, ta không nên … với ngươi…”
Ninh Ánh Hàn giơ tay lên ngăn nàng ta lại: “Những thứ đã qua ta sẽ không so đo với ngươi, không cần nhắc lại nữa, quan trọng chính là chuyện trước mắt.”
Phương Thi Kỳ thấy nàng sảng khoái đi thẳng vào vấn đề như thế, vành mắt đỏ hồng: “Biểu tỷ, chuyện xảy ra trên người ta ngươi đã nghe rồi đúng không?”
“Đã nghe, ta cũng nói qua với mợ, ta có thể giúp bà ta trả thù Quảng Bình Bá, nhưng bà ta từ chối.”
Phương Thi Kỳ cắn chặt răng: “Bà ấy đương nhiên từ chối, bà sợ Quảng Bình Bá đổi ý không chịu cưới ta.”
“Ngươi…… Là trốn ra ngoài?” Ninh Ánh Hàn hỏi.
“Đúng vậy, là bà vú giúp ta trốn ra.” Phương Thi Kỳ oán hận nói: “Sau khi chuyện phát sinh, ta vẫn luôn luôn khóc, bà vú đã hỏi ta có cần uống thuốc tránh thai hay không. Ta lập tức luống cuống đi tìm mẫu thân, để bà ấy phái người đi giúp ta mua thuốc, kết quả đã nghe được màn đối thoại của bà ấy và phụ thân. Vì thế ta mới biết bọn họ muốn gả ta cho Quảng Bình Bá.”
“……”
“Ta nhất thời xúc động, vọt vào đối chất với bọn họ, cuối cùng ta bị lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, ai ngờ ngày hôm sau, ta phát hiện bản thân không ra khỏi phòng được.” Phương Thi Kỳ tự giễu cười một tiếng: “Cũng trách không được bà vú nhắc nhở ta uống thuốc tránh thai, đối với mẫu thân ruột thịt như thế, chắc còn ước gì ta có bầu, lấy từ chỗ Quảng Bình Bá nhiều thứ tốt hơn.”
“Bên phía ca ca ngươi nói như thế nào?”
Phương Thi Kỳ cười lạnh: “Tân tẩu tử Lục Hồng Hồng kia của ta liên tực nhảy nhót lung tung khuyến khích, giống như sợ gièm pha của ta liên lụy thanh danh nàng. Còn nhị ca làm như hết cách với nàng ta, khi dễ ta là đồ ngốc sao? Không có hắn ta bày mưu đặt kế, Lục Hồng Hồng nào dám nói như vậy? Lúc trước hai nhà nghị thân, mỗi ngày nàng ta đều ở phía sau ta xum xoe.”
Lục Hồng Hồng người này thật đúng là…… Trước sau như một……Ninh Ánh Hàn trầm mặc sau một lúc lâu, mở miệng nói: “Ta có thể giúp ngươi.” Phương Thi Kỳ đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.
Ninh Ánh Hàn lại tiếp tục nói: “Nhưng ngươi phải nghĩ kỹ, một khi ta ra tay, ngươi sẽ không đổi ý được nữa.”
“Ta nghĩ kỹ rồi.” Phương Thi Kỳ chém đinh chặt sắt: “Ta tuyệt đối không gả cho một tên đã mạnh bạo lợi dụng mình, phụ mẫu vẫn luôn nói ta đã mất đi trong trắng, sau này sẽ không có ai chịu cưới ta, vậy thì như thế nào? Chẳng sợ cả đời không có phu quân, cho dù là chết, ta cũng không thuận theo bọn họ.”
“Sau khi ngươi quyết định, sẽ hoàn toàn trở mặt với phụ mẫu huynh đệ đó.”
Phương Thi Kỳ nhắm mắt: “Ta biết, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác, bọn họ luôn mồm là vì tốt cho ta, thật ra chỉ nghĩ đến ích lợi mà thôi, muốn bức ta đến đường cùng.”
Ninh Ánh Hàn nhìn nàng một lúc lâu: “Được rồi, chuyện này ta giúp.”
Nước mắt Phương Thi Kỳ chảy xuống, nàng ta biết nàng ta đánh cuộc chính xác.
Thời điểm bà vú giúp nàng ta từ cửa hông chạy ra ngoài, nàng ta đã đứng ở đầu phố do dự thật lâu.
Nàng ta vốn định đi tìm cữu cữu hoặc là dì nhỏ luôn yêu thương mình, nhưng nghĩ đến lỡ như bọn họ có thái độ gì đó, nàng ta liền không rét mà run.
Cho dù luôn yêu thương lại như thế nào? Ngày thường phụ mẫu huynh trưởng không phải cũng yêu thương nàng ta sao?
Nhưng ở thời điểm mấu chốt đụng đến ích lợi cá nhân, một người cũng không dựa vào được.
Cữu cữu và dì nhỏ còn nương nhờ Hầu phủ, bọn họ sẽ vì nàng ta mà đi ngược lại mong muốn phụ mẫu nàng sao?
Nàng ta không muốn nghĩ đến đáp án.
Cuối cùng, đã lựa chọn đi tìm biểu tỷ luôn xích mích với nàng ta là Ninh Ánh Hàn.
Nàng ta đánh cuộc nhân phẩm của Ninh Ánh Hàn.
Cũng may, nàng ta đánh cuộc đúng rồi.
“Trước tiên ở lại nơi này đi.” Ninh Ánh Hàn nói: “Chuyện khác chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
“Được.”
Trước khi nàng ta rời phòng, Ninh Ánh Hàn lại gọi nàng ta: “Thi Kỳ, chuyện ngày hôm đó, không phải ngươi sai, mà là phụ mẫu ngươi và Quảng Bình Bá sai.”
Phương Thi Kỳ mước mắt tràn mi, từ khi xảy ra chuyện tới nay, phụ mẫu nàng ta không có nói rõ, nhưng nàng ta cũng nhìn ra bọn họ có vài phần chỉ trích. Giống như việc nàng ta mất đi trong sạch, đã không còn là hòn ngọc quý trên tay của bọn họ, mà là một con cờ vô dụng, chỉ còn lại chút giá trị để lợi dụng.
Cho dù nàng ta dựa vào sự tức giận phản kháng bọn họ, thì trong lòng cũng khó tránh khỏi bị quan điểm này ảnh hưởng, cảm thấy chính mình không xứng với sự yêu thương của phụ mẫu.
Từ khi phát sinh chuyện kia tới nay, Ninh Ánh Hàn lại là người duy nhất nói “Không phải ngươi sai”.
“Biểu tỷ, cảm ơn ngươi.” Ngữ khí Phương Thi Kỳ trịnh trọng.
Người trong Võ Bình hầu phủ cũng không ngốc đến khiến người tuyệt vọng, chẳng bao lâu đã phát hiện Phương Thi Kỳ ở chỗ Ninh Ánh Hàn.
Người tới đầu tiên đương nhiên là Lục Hồng Hồng, đại khái là muốn phái người tới thử thái độ của của Ninh Ánh Hàn, mà để Lục Hồng Hồng mới gả đến thành thám tử của bọn họ.
Lục Hồng Hồng vừa vào cửa liền kiêu căng ngạo mạn mệnh lệnh Ninh Ánh Hàn giao người ra đây.
“Lục Hồng Hồng, ngươi là đồ ngốc sao?” Ninh Ánh Hàn nghe nàng nói hai câu liền không có kiên nhẫn: “Vì một cái quan chức, phu quân của ngươi liền có thể đối với thân muội muội tần nhẫn như vậy. Nếu như ngày nào đó ngươi gây trở ngại đến ích lợi của hắn ta, ngươi cảm thấy hắn ta sẽ đối với ngươi như thế nào? Ngươi còn vì hắn ta đấu tranh anh dũng hay không? Tự mình ngẫm lại mình có phải gả nhầm người xấu hay không mới là đứng đắn.”
Lục Hồng Hồng bị dăm ba câu của Ninh Ánh Hàn đuổi đi rồi.
Nhưng lấy đẳng cấp của Lục Hồng Hồng, tám phần Hầu phỉ cũng không trông cậy nàng ta có thể mang Phương Thi Kỳ trở về.Đại khái thử được thái độ Ninh Ánh Hàn tương đối kiên quyết, người tới tiếp theo chính là Võ Bình hầu.
Nghe nói ông ta tới cửa, Ninh Ánh Hàn kêu Tuyết Sắc mời Phương Thi Kỳ đến tránh phía sau bình phong.
Lúc này đây, ngữ khí Võ Bình hầu rất khách khí, hẳn là tính toán tiên lễ hậu binh: “Ánh Hàn, cữu cữu biết ngươi lo lắng cho Thi Kỳ, nhưng Thi Kỳ là nữ nhi thân sinh của ta, chẳng lẽ ta sẽ hại nó sao?”
Ninh Ánh Hàn cười như không cười: “Vậy hành vi ngài đẩy nữ nhi vào hố lửa gọi là gì?”
“Ta biết ngươi cảm thấy Quảng Bình Bá không phải đối tượng tốt, nhưng tiểu cô nương tuổi nhỏ các ngươi không hiểu, chính vì Quảng Bình Bá cao tuổi, mới biết xót người.”
“Nếu tốt như vậy, tại sao ngươi không tự gả đi? Hoặc cho mợ tái giá.”
Thần sắc Võ Bình hầu vặn vẹo trong chớp mắt, làm bộ không nghe câu nói kia: “Thi Kỳ là nữ nhi của ta, tất nhiên do ta xử trí, vì sao ngươi phải một hai xen vào việc người khác?”
“Ta không cần biết, ngươi còn có thể làm gì?” Ninh Ánh Hàn nhướng mày, “Chuyện này ta muốn quản rồi, có thủ đoạn gì ngươi cứ việc dùng đi.”
Ngữ khí Võ Bình hầu âm trầm: “Ngươi cho rằng có được nhược điểm của ta, ta phải nơi chốn nhường ngươi sao?”
“Không sai, ta chính là cho rằng như vậy.”
Võ Bình hầu nghẹn một chút, giống như lý giải được vì sao thê tử luôn đầy bụng oán niệm đối với Ninh Ánh Hàn.
Danh Sách Chương: