Trong lòng Võ Bình Hầu ngạnh lên: “Vậy ngươi liền Đến chỗ đó nói, ngươi có thể với ai? Thái Hậu nương nương? Hay là những bằng hữu quý nữ đã sớm bỏ qua ngươi? Ai sẽ quan tâm ngươi? Ai sẽ tin ngươi?!”
“Như vậy không thú vị.” Cho dù Ninh Ánh Hàn bận nhưng vẫn ung dung móc ra vài tờ giấy để trong ngực ra, đưa cho Võ Bình Hầu: “Cữu cữu nhìn cái này trước đã.”Đáy lòng Bình Hầu khinh miệt, chịu đựng tức giận cúi đầu xem, vừa nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người, nhanh chóng xem xong từng tờ một, cho Đến khi xem xong gần mười trang giấy Tuyên Thành toàn là chữ viết.
“Ninh Ánh Hàn.” Võ Bình Hầu nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi cư nhiên viết chuyện này thành thoại bản?!”
“Đúng vậy, là ta cố ý tìm nhân sĩ chuyên nghiệp viết, câu chuyện và tình tiết đều rất thú vị”. Ninh Ánh Hàn cười nói: “Chẳng qua hiện tại chỉ có vài tờ như vậy, chờ Đến khi viết xong, cữu cữu nhớ Đến thư cục mua một quyển ủng hộ nha”.
Trước kia phái Tuyết Sắc đi hỏi thăm, tác giả viết thoại bản tình yêu của mấy người Tô Tuấn Chi, Lưu Vân, Ninh Ánh Hàn Đến triền miên lâm li bi đát, rốt cuộc cũng phát huy công dụng rồi.
Ngày Phương Thi Kỳ vừa tới xin giúp đỡ, Ninh Ánh Hàn đã dự đoán được Võ Bình Hầu không chịu buông tha, ngay hôm đó liền kêu người nọ bắt đầu viết. Bất quá thời gian khẩn cấp, chỉ mới viết xong có vài tờ.
Quả nhiên, đã có tác dụng.Đương nhiên, trong thoại bản không có nhắc tới đương kim thiên tử, việc hãm hại Đồng học sĩ tất cả đều đổ lên đầu một mình Võ Bình Hầu.
Võ Bình Hầu vô cùng luống cuống, tuy rằng chỉ nhìn phần mở đầu, nhưng ông ta cũng nhìn ra sách này rất thú vị, tình tiết chặt chẽ, khiến người đọc muốn ngừng mà không được. Nếu thật sự phát hành, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người tranh nhau mua, Đến lúc đó chuyện này có thể nói là cả thiên hạ đều biết.Đồng học sĩ làm quan thanh liêm, năm đó trong triều hoài nghi Đồng học sĩ bị án oan không phải số ít, thậm chí hai năm trước còn có người đề nghị phúc thẩm, nhưng bị Hoàng Thượng lấy lý do không có chứng cứ áp xuống.
Có một số người nhìn Đến, sẽ nghe theo tình tiết trong sách mà khả nghi.
Cho dù trong thoại bản đều là lời nói đùa tới qua loa lấy lệ, sợ là trong triều cũng sẽ có người kiên trì phúc thẩm.Đến lúc đó, nếu thiên tử không áp được lời nói quan lại, không thể không đồng ý phúc thẩm, ông ta sẽ làm như thế nào chứ?
Hoàng Đế đương nhiên sẽ không muốn tra xét, để tránh khi tra, tra được thứ không nên tra.
Sợ là ông ta sẽ dứt khoát định tội Võ Bình Hầu.Đến lúc đó, chẳng lẽ Võ Bình Hầu có thể giải thích với Hình Bộ và Đại Lý Tự chuyện này vốn do đương kim thiên tử bày mưu đặt kế sao?
Hắn không thể.
Sắc mặt Võ Bình Hầu thay đổi, hắn nhìn về phía Phương Thi Kỳ: “Thi Kỳ, ngươi có biết nếu sách này bị người ngoài thấy, phụ thân sẽ như thế nào sao? Ngươi có thể vì một nô tài mà nhẫn tâm dùng mấy thứ này tới uy hiếp phụ thân? Nếu ta rơi đài, thân là nữ nhi như ngươi sẽ có trái cây ngon mà ăn sao?”
Sắc mặt Phương Thi Kỳ lạnh nhạt, ngữ khí so với thần sắc càng lạnh nhạt: “Giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa”.
“Được, được, được”. Võ Bình Hầu cắn răng nói: “Ta thật là phí công nuôi dưỡng nữ nhi như ngươi”.
Ninh Ánh Hàn gõ gõ mặt bàn: “Không cần nói sang chuyện khác, trong nửa nén hương ta muốn thấy khế bán thân một nhà bà vú của Thi Kỳ.”
Võ Bình Hầu nhất thời nổi lên ác ý: “Ánh Hàn, khi ngươi tới mang theo bao nhiêu thị vệ?”
“Không có, chỉ có hai người chúng ta.” Ninh Ánh Hàn cười ngâm ngâm trả lời, giống như hoàn toàn không hiểu dụng ý của hắn khi hỏi cái này.
Phương Thi Kỳ sợ hãi nhìn phụ thân liếc mắt một cái: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa,” Võ Bình Hầu bảo tâm phúc đóng cửa, “Ninh Ánh Hàn, ngươi cho rằng bản thân rất thông minh sao? Ta nói cho ngươi, ngươi chính là một người ngu xuẩn. Hôm nay ngươi chui đầu vô lưới, cũng đừng nghĩ có thể đi ra của Võ Bình Hầu phủ.”
Tâm phúc cũng không xem những người trong phòng liếc mắt một cái, khuôn mặt than rời khỏi phòng đóng cửa lại, xua tan gã sai vặt ngoài cửa, tự mình ở ngoài phòng gác.
Phòng trong chỉ còn lại ba người.
Phương Thi Kỳ không thể tin được, cho dù đã biết phụ thân là người ti tiện, nhưng nàng ta tuyệt đối không nghĩ tới, phụ thân tính toán muốn giết người.
Nhưng tình thế trước mắt khiến nàng ta không thể không tin, thanh âm nàng ta: “Phụ thân, ngươi muốn giết chúng ta sao?”
“Đương nhiên sẽ không, ngươi còn phải gả cho Quảng Bình Bá.” Võ Bình Hầu nhìn nàng ta một cái, trong ánh mắt không có tình cảm gì: “Nhưng ta muốn ngươi ở tại đây nhìn, về sau nếu muốn cãi lời ta thì nhớ hồi tưởng một chút giờ phút này.”
Phương Thi Kỳ lùi lại một bước, nàng ta cảm thấy tất cả đều không chân thật. Đã nhiều ngày nay hình tượng phụ thân ở trong lòng nàng ta lần nữa sụp đổ, cho đến giờ phút này, nàng ta không thể biện hộ cho ông ta nữa.
Nàng ta không khỏi hối hận, sớm biết như vậy sẽ không cùng biểu tỷ tranh vũng nước đục này, vô duyên vô cớ lại hại một tánh mạng vô tội.
Võ Bình Hầu từng bước một tới gần Ninh Ánh Hàn, nhưng người kia không hoảng loạn chút nào, trên mặt vẫn mang theo vài phần ý cười thong dong.
Phương Thi Kỳ chạy nhanh đến chắn trước người Ninh Ánh Hàn, Võ Bình Hầu vừa định đẩy nữ nhi không hiểu chuyện kia ra, liền nghe Ninh Ánh Hàn nói: “Không có việc gì, Thi Kỳ, ngươi tránh ra.”
“Đã chết đến nơi cũng mạnh miệng được.” Võ Bình Hầu trào phúng nàng.
“Nói thật, ta thật sự không nghĩ tới ngươi sẽ làm một bước này, ngươi vừa ngu vừa ác đã vượt ngoài tưởng tượng của ta.” Ninh Ánh Hàn sắn ống tay áo, đứng lên, đối diện Võ Bình Hầu: “Ngươi lấy đâu ra tự tin, chỉ bằng ngươi giết mà được ta?”
Võ Bình Hầu còn chưa phản ứng kịp đã xảy ra cái gì, liền nghe loảng xoảng một tiếng vang lớn, đầu đã bị Ninh Ánh Hàn ấn tiếp xúc thân mật với mặt bàn.Đây là Ninh Ánh Hàn động thủ trước?
Võ Bình Hầu kinh ngạc, ông ta cư nhiên bị người đánh, người đánh lại là nữ tử yếu đuối trong mắt ông ta.Ông ta theo bản năng phản kháng, tuy rằng không phải võ tướng, nhưng trong lục nghệ của quân tử, tốt xấu gì cũng học qua cưỡi ngựa bắn cung, thể lực cũng hơn nữ tử bình thường.
Nhưng Ninh Ánh Hàn hiển nhiên không phải nữ tử bình thường, sau một nén hương, Võ Bình Hầu liệt trên mặt đất, rốt cuộc ý thức được điểm này.Ông ta chỉ cảm thấy cả người đang đau đớn, ngay cả bò cũng bò không được, chỉ có thể ngước nhìn tư thế trợn mắt há hốc mồm của Phương Thi Kỳ và Ninh Ánh Hàn lông tóc vô thương.(không tổn hại gì)Âm thanh trong phòng cũng không khiến tâm phúc ngoài cửa hoài nghi, tiếng đánh đương nhiên là bọn họ hoàn toàn nghe được, nhưng lại tưởng là Hầu gia đang đánh người.
Thật ra Võ Bình Hầu rất muốn gọi người, nhưng trong lúc đánh nhau, Ninh Ánh Hàn đã gian trá ưu tiên dọng vào yết hầu của ông ta một quyền, khiến ông ta không thể lớn tiếng cầu cứu.
Võ Bình Hầu không còn sức lực tự hỏi làm sao Ninh Ánh Hàn biết được kỹ xảo ẩu đả, ông ta bị đánh đến mức sao bay đầy đầu, nhưng vẫn luôn cố gắng mắng Ninh Ánh Hàn một lần lại một lần.
“Ngươi cho rằng ta ngu ngốc giống ngươi hả? Nếu ta dám một mình đến đây, tất nhiên sẽ có đường lui.” Ninh Ánh Hàn trầm ngâm cười ngồi xổm xuống, từ trong lòng ngực lấy ra một tiểu đao phe phẩy gần cổ của ông ta: “Cữu cữu, hiện tại ngươi ngoan ngoãn đi lấy khế bán thân một nhà bà vú của Thi Kỳ rồi để chúng ta ra ngoài, vẫn là muốn ta bắt cóc ngươi phá vây ra ngoài?”
Tác giả có lời muốn nói:
Phương Thi Kỳ: Đã nói là muốn cho ta triển lãm sức mạnh ngôn ngữ mà?
Ninh Ánh Hàn: Ai nói ngôn ngữ cơ thể không phải ngôn ngữ?
Danh Sách Chương: