• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quận Chúa nghe nói tính tình ta thay đổi lớn, liền đoán được ta và ngươi đã xảy ra chuyện giống nhau.” Tạ Vũ Vi rũ mắt che giấu sự khiếp sợ.

“Chỉ là hoài nghi mà thôi, gặp mặt mới xác định, cũng may linh hồn kia không am hiểu nguỵ trang.”

“Vũ Vi cảm tạ Quận Chúa.” Tạ Ngũ tiểu thư hành lễ đoan chính với Ninh Ánh Hàn. Nàng hiểu được, nếu không có Ninh Ánh Hàn kịp thời phát hiện, trên người nàng sẽ phát sinh chuyện không hay.

Ninh Ánh Hàn bị hội quý nữ chê cười bao nhiêu lần không đếm xuể. Thậm chí ma ma dạy dỗ lễ nghi, cũng sẽ lấy Ninh Ánh Hàn làm ví dụ để các nữ hài trẻ tuổi cảnh giới.

Nàng chỉ vừa nghe nói kia linh hồn kia dùng thân thể của mình hỏi han ân cần Tô Tuấn Chi đã cảm thấy ủy khuất, nếu không có người ngoài ở đây, nàng sẽ khóc luôn rồi. Nhưng Ninh Ánh Hàn thì sao? Nàng không thể tưởng tượng trong lòng Ninh Ánh Hàn có bao nhiêu ủy khuất, có bao nhiêu hận.

“Quận Chúa là khi nào……” Tạ Vũ Vi do dự hỏi: “Đã bao lâu?”

“Ba năm.”

Tạ Vũ Vi hít một ngụm khí lạnh.

Ba năm…… Một giấc mộng ba năm, đến lúc tỉnh lại, cuộc sống hầu như đều bị huỷ hoại.

Thậm chí nỗi oan trong lòng cũng không có chỗ để nói.

Muốn giải thích ba năm hoang đường này đều do một linh hồn khác làm?

Ai sẽ tin?

Nếu không phải Tạ Vũ Vi vừa mới trải qua, nàng cũng tuyệt đối không tin.

“Quận Chúa……” Nàng há mồm muốn an ủi Ninh Ánh Hàn, nhưng thật sự không biết lựa lời như thế nào.

Ninh Ánh Hàn nhìn ra ý đồ của nàng, cười cười: “Ta không có việc gì.”

“Quận chúa rộng rãi phóng khoáng, thật sự khó có người sánh bằng.” Tạ Vũ Vi thiệt tình tán thưởng một câu.

Ninh Ánh Hàn cười cười không nói chuyện.

“Quận chúa nếu có bất luận chuyện gì muốn ta hỗ trợ, Vũ Vi tất nhiên làm hết sức mình.”

“Ta thật sự có một chuyện yêu cầu Tạ Ngũ tiểu thư giúp đỡ lưu ý.”

“Quận chúa kêu ta Vũ Vi đi.” Tạ Ngũ tiểu thư hỏi: “Chuyện gì?”

“Nếu như lại nghe nói có nữ tử tuổi trẻ tính tình thay đổi lớn, đối với Tô Tuấn Chi hỏi han ân cần, xin nói cho ta biết trước.”

Nếu phù xua đuổi có ba tờ, thì cơ hội của người xuyên không kia cũng có ba lần, như vậy rất có thể nàng sẽ còn trở về.

Thần sắc Tạ Vũ Vi ngưng trọng: “Quận chúa đang lo lắng, linh hồn kia lại chiếm thân thể những người khác?”

“Không sai.” Ninh Ánh Hàn gật đầu: “Nhưng trải qua chuyện này, linh hồn kia đã ăn giáo huấn, có thể hành sự sẽ điệu thấp một chút, cho nên, mời Vũ Vi lưu ý chi tiết nhiều hơn.”

“Được.” Tạ Vũ Vi nổi lên cảm xúc cùng chung kẻ địch: “Tất nhiên không thể để nó lại hại những người khác.”———— ————————Người xuyên không tạm thời bị giải quyết.

Bởi vì thời gian Lý Giai Giai ở lại ít hơn trước, chuyện cũng chưa đến nỗi nào, cuộc sống cua Tạ Vũ Vi không có ảnh hưởng quá lớn. Nhân thân bằng hữu chỉ nghĩ nàng nhất thời bị mê hoặc, vì thế rất vui vẻ khi nàng lạc đường biết quay đầu lại. Người ngoài nghị luận một thời gian ngắn, cũng dần dần không nói nữa.Ảnh hưởng của chuyện này dần dần nhạt xuống, chỉ có Tô Tuấn Chi tức giận đến mức muốn cào tường.

Lúc nữ nhi thái phó tìm tới cửa thể hiện tình yêu, Tô Tuấn Chi đã mừng như điên.

Bỏ qua Lưu Vân cùng Ninh Ánh Hàn, cư nhiên còn có đích nữ của Tạ thái phó.

Tạ gia là thư hương thế gia, Tạ thái phó là thanh quan trong triều, tài danh bên ngoài, dưới ngòi bút văn chương luôn luôn được người viết tôn sùng.

Nếu cưới được nữ nhi của ông ấy, còn phải sầu vì con đường làm quan sao?

Không cần tự hỏi quá nhiều, trong lúc mừng như điên, hắn ta lập tức quyết định muốn cưới Tạ Vũ Vi.

Hắn ta thậm chí còn ảo tưởng một chút đến lúc đó nên đi khoe Ninh Ánh Hàn như thế nào.

Ai ngờ còn chưa được cao hứng mấy ngày, Tạ Vũ Vi đã thay đổi.

Cả người Tô Tuấn Chi đều ngây ra, thay đổi cũng quá nhanh rồi, nhân vật này có phải người thường không?

Hắn ta không cam lòng đi hỏi thăm một chút, nghe nói sau khi Ninh Ánh Hàn tự mình tới cửa, Tạ Vũ Vi liền sửa lại chủ ý.

Tô Tuấn Chi rơi lệ đầy mặt, Ninh Ánh Hàn? Vì cái gì lại là Ninh Ánh Hàn?

Người khác có thể không đoán được Ninh Ánh Hàn tới cửa hơi thăm cùng việc Tạ Vũ Vi lạc đường biết quay lại có quan hệ gì, nhưng Tô Tuấn Chi vừa nghe liền đoán được, tất nhiên là Ninh Ánh Hàn đã dùng thủ đoạn.

Hắn ta bên này hận Ninh Ánh Hàn đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Ninh Ánh Hàn cũng không bị ảnh hưởng.

Nàng đang ở thưởng thức một tấm thiệp, đó là thiệp mời tham gia tiệc ngắm hoa.

Hơn ba năm trước, yến hội của quý nữ lớn lớn bé bé vô số, loại thiệp mời này có thể để đầy bàn của nàng.

Nhưng ba năm sau, lại khó được thu được một tấm thiệp như vậy, do nữ quan Phương Tư bên phía Trưởng Công Chúa đích thân đưa tới.

“Quận chúa tính toán đồng ý?” Tuyết Sắc châm trà cho Ninh Ánh Hàn.

“Không sai, điện hạ cố ý phái Phương Tư nhắn cho ta, nói Huệ Bình huyện chủ muốn gặp ta, vậy chắc là có việc muốn nói với ta.” Ninh Ánh HànNàng lại về phía Phương Thi Kỳ: “Thi Kỳ, muốn cùng đi giải sầu hay không?”

“Không được, chỉ cần tưởng tượng sẽ có người trong yến hội chỉ chỉ trỏ trỏ, nói đến chuyện, Phương Thi Kỳ quyết liệt với phụ mẫu, ta liền muốn trốn tránh.” Phương Thi Kỳ lắc đầu, lộ ra nụ cười tự giễu: “Ta không biết biểu tỷ như thế nào làm được, nhưng ta thật sự không muốn chịu đựng ánh mắt soi mói của các nàng.”

“Một ngày nào đó ngươi cũng có thể.” Ninh Ánh Hàn cũng không miễn cưỡng nàng ta, loại sự tình này phải tự mình nghĩ cách đi ra, người ngoài lại nói nhiều đạo lý lớn cũng vô dụng.

Ngày mở tiệc ngắm hoa, Ninh Ánh Hàn đúng giờ đến dự.

Nàng người mặc chiếc váy lụa màu thiên thanh, khoác một chiếc áo ngoài màu sáng, liền tăng thêm vài phần khí chất thanh nhã, hoà hợp với vẻ đẹp sắc sảo của nàng vô cùng tốt.

Giống như thường lệ, nàng vừa bước xuống xe ngựa, lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người.

Tạ Vũ Vi cũng ở trong tiệc ngắm hoa này, nhìn thấy Ninh Ánh Hàn đến, ánh mắt liền sáng ngời, thân mật chạy lại đây, khiến một đám người kinh ngạc muốn rớt cằm.

Nữ nhi Tạ thị, từ trước đến nay luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, ngoại trừ khoảng thời gian trước lời nói việc làm khác người chút, nhưng còn lại vẫn luôn không thể bắt bẻ.

Người như vậy nên chướng mắt Ninh Ánh Hàn mới đúng, vì sao lại nhiệt tình với nàng như thế? Mọi người sôi nổi suy đoán.

“Như thế nào? Không sợ bị thanh danh của ta liên lụy?” Ninh Ánh Hàn hỏi.

“Nào có khoa trương thế?” Tạ Vũ Vi biết nàng đang nói giỡn, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Huống chi, Quận Chúa có ân với ta, nếu ta cố kỵ thanh danh, ngay cả ân nhân vũng giả như không biết, vậy thì học hành uổng công rồi.”

Ninh Ánh Hàn cười cười với nàng.

Tạ thái phó tuy rằng cổ hủ, nhưng thật sự là chính nhân quân tử, gia phong Tạ gia liêm chính, con cái đều được giáo dưỡng vô cùng chính trực.

Ninh Ánh Hàn nghĩ, cũng may phát hiện kịp thời, không có khiến Tạ gia bị người xuyên không và Tô Tuấn Chi tai họa.

“Quận Chua, tiệc ngắm hoa cho ta một ít linh cảm.” Tạ Vũ Vi nhẹ giọng nói, “Bởi vì chuyện lúc trước, linh hồn kia tất nhiên sẽ hận Quận Chúa. Nghe ngụ ý của Quận Chúa, linh hồn kia hẳn cũng che dấu không tốt, loại yến hội này có thể tụ tập các quý nữ trẻ tuổi lại đây, nếu ai đối với Quận Chúa lộ ra sắc mặt khác thường, chúng ta có thể quan sát ra được. Một lần không thành liền làm vài lần, dù sao yến hội lớn lớn bé bé trong kinh có rất nhiều.”

“Đúng là ý kiến hay.” Ninh Ánh Hàn nhướng mày, nhưng thấy ánh mắt các nữ hài bên kia, lại thở dài: “Đáng tiếc, người có thù với ta cũng không ít.”

“……” Tạ Vũ Vi nhất thời cạn lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK