Niệm Noãn cứ như vậy mà hòa li.
Tuy rằng Xương Bình Hầu phủ không muốn làm lớn chuyện, nhưng Ninh Ánh Hàn mang theo bọn thị vệ tới cửa Hầu phủ lọt vào mắt rất nhiều bá tánh, ngay sau đó liền truyền ra tin tức Ninh Niệm Noãn hòa li, tất nhiên đã gây nên một trận suy đoán sôi nổi.
Chuyện Ninh Niệm Noãn hòa li rất nhanh đã trở thành đề tài nóng hổi đầu đường cuối ngõ.
Nhưng trọng điểm dư luận phần lớn đều tập trung trên người Ninh Ánh Hàn, có người kết hợp chuyện lúc trước Ninh Ánh Hàn thường xuyên đến Hầu phủ đòi bạc, đoán rằng là do Xương Bình Hầu phủ không thể thỏa mãn cuộc sống của nàng, nên dứt khoát đón muội muội trở về, sau đó gả muội muội cho người có thể cung cấp tiền cho nàng.
Suy đoán này vừa ra liền có rất nhiều người đồng ý, đặc biệt là người có thù oán với Ninh Ánh Hàn, cũng sôi nổi lót dép hóng.
Chuyện vừa truyền tới tai Trưởng Công Chúa và Tạ Vũ Vi, các nàng liền một bên vì Ninh Ánh Hàn xúc động phẫn nộ, một bên cảm thán, cuộc sống của Trường Ninh Quận Chúa thật sự là tinh phong huyết vũ.
Mặc cho bên ngoài nghiền ngẫm như thế nào, Ninh Ánh Hàn lại sống rất thanh thản.
Muội muội gả tới Xương Bình Hầu phủ là chuyện đầu tiên nàng để ý sau khi đoạt lại thân thể.
Lúc này thành công đón người trở về, khiến cả người nàng nhẹ nhàng không ít.
Niệm Noãn tạm thời dọn đến chỗ ở của Ninh Ánh Hàn, hai tỷ muội sớm chiều ở chung, rất nhanh đã xoá tan khoảng cách trong ba năm kia.
Tuyết Sắc và Khổ Hạ nhìn ở trong mắt, đều thay đôi tỷ muội này cao hứng.
Còn có Thi Kỳ, tuy tính tình Niệm Noãn với nàng ta hoàn toàn bất đồng, nhưng lại ở chung vô cùng hòa hợp, hôm nay hai người còn đang ở hoa viên nói chuyện phiếm.
“Việc ta do dự lâu như vậy, không ngờ lúc làm thật ra lại rất đơn giản.” Niệm Noãn cảm thán sự kiện hòa li vừa rồi.
“Đúng vậy, cho dù là chuyện lớn gì, nếu đã tới trong tay biểu tỷ liền bỗng nhiên cực kỳ nhẹ nhàng.” Phương Thi Kỳ nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Nếu là người khác, sao có thể dễ dàng kéo người từ Hầu phủ ra ngoài?”
Niệm Noãn cười: “Lại có mấy người dám dùng võ lực uy hiếp Xương Bình Hầu chứ?”
“Cũng không phải lần đầu tiên nàng sử dụng vũ lực uy hiếp.” Phương Thi Kỳ nghĩ đến đây lại có chút lo lắng: “Biểu tỷ đã đắc tội phụ thân cùng Xương Bình Hầu, còn có Quảng Bình Bá, kinh thành có bốn Hầu hai Bá, nàng đã đắc tội một nửa, về sau nàng ở trong kinh sợ là sẽ càng thêm gian nan.”
Niệm Noãn muốn nói lại thôi.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Phương Thi Kỳ tò mò.
“Thật ra…… Không chỉ có bọn họ.” Niệm Noãn chần chờ, cuói cun vẫn là đúng sự thật bẩm báo.
“……” Sau khi Phương Thi Kỳ trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói, “Nhưng trình độ đắc tội hẳn là không nghiêm trọng như mấy vị này đi?”
Niệm Noãn dùng từ tương đối uyển chuyển: “Không đúng lắm.”
“…… Nàng từ U Châu vào kinh không phải mới bốn năm?”
Phương Thi Kỳ tự nhận từ nhỏ hơi có chút kiêu ngạo tùy hứng, nhưng ở trong kinh thành sinh trưởng mười mấy năm, cũng không đắc tội ai nặng đến như vậy.
Người đắc tội cũng không nhiều bằng Ninh Ánh Hàn, trình độ cũng kém Ninh Ánh Hàn rất xa, địa vị cũng chẳng cao như Ninh Ánh Hàn.
Phương Thi Kỳ tức khắc cảm thấy tự nhận mình kiêu ngạo đúng là tuổi trẻ chưa hiểu sự đời, nhìn Ninh Ánh Hàn người ta đi, đó mới gọi là kiêu ngạo.
Càng khỏi phải nói, phần lớn thì nàng ta chỉ dám kiêu ngạo với người có cấp bậc thấp hơn, không giống Ninh Ánh Hàn ai cũng dám cương.
“Nhưng phần lớn không phải nàng sai.” Niệm Noãn giải thích.
Biểu tình Phương Thi Kỳ phức tạp nhìn nàng ấy một cái, ở chung một đoạn thời gian nàng ta đã phát hiện ra, nhị tiểu thư phủ Tấn Vương trước mắt này, quả thực là người hâm mộ kiên định của tỷ tỷ.
“Là thật đó.” Niệm Noãn chú ý tới ánh mắt của Phương Thi Kỳ, dở khóc dở cười mà giải thích: “Giống như lúc mới vừa vào kinh thành, nàng nói cho chúng ta biết cần thận trọng từng lời nói đến việc làm, nhưng khi bắt gặp cường đoạt dân nữ, nàng vẫn không nhịn được đánh bọn họ một trận. Nếu đối phương kêu gào phụ thân là trọng thần nào đó trong triều, nàng sẽ đánh ác hơn.”
“Phong cách rất độc đáo.” Phương Thi Kỳ nhịn không được cười: “Hành động của biểu tỷ đều bị người trong kinh thành lên án, nhưng bản thân nàng mạnh hơn họ quá nhiều.”
Nói xong, Phương Thi Kỳ hoảng sợ, chính mình vừa rồi còn trêu chọc Ninh Niệm Noãn là người ủng hộ kiên định của tỷ tỷ, vì sao hiện tại mình cũng lạc trôi rồi?
“Đúng vậy.” Niệm Noãn nhớ lại: “Vào ban đêm, phụ thân người nọ liền tìm tới cửa náo loạn.”
“Lúc các ngươi vừa vào kinh tình cảnh tương đối gian nan phải không?” Phương Thi Kỳ hỏi.
“Đúng vậy, nhưng mà tỷ tỷ đã dám làm thì đã tính tới thu dọn.” Niệm Noãn nói: “Lúc ấy cũng không biết tỷ tỷ xử lý như thế nào, dăm ba câu liền đuổi người trở về, quan viên kia cũng không dám nói với bất luận kẻ nào nhi tử của mình bị Trường Ninh Quận Chúa đánh. Chuyện không truyền ra ngoài, vì thế chẳng ai biết Trường Ninh Quận Chúa có vũ lực như vậy.”
“Đúng vậy, biểu tỷ thoạt nhìn giống như quý nữ tiêu chuẩn của Đại Khải, thông hiểu thi thư lễ nghi, tay trói gà không chặt.” Phương Thi Kỳ nói: “Trước khi ta chính mắt nhìn thấy, ta cũng không dám tin tưởng.”
“Đang nói cái gì vậy?” Vừa lúc Ninh Ánh Hàn trở về đi qua hoa viên, gia nhập nói chuyện với các nàng.
Hai người nói lại những lo lắng vừa nãy, Ninh Ánh Hàn nghe xong lo lắng của Phương Thi Kỳ, không để ý xua xua tay: “Đắc tội mấy người này tính cái gì, có thể sánh bằng đương kim Hoang Đế sao?”
Phương Thi Kỳ hít ngược một hơi khí lạnh, hoàn toàn ngậm miệng.
Mấy người đang hàn huyên vài câu, Tuyết Sắc lại mang theo hai phần ý cười đến thông báo: “Quận Chúa, Tần Quốc Công phái người nhắn cho ngài.”
Tần Quốc Công? Niệm Noãn cùng Phương Thi Kỳ một bên lộ ra tò mò vểnh lỗ tai, một bên xuất phát từ lễ nghĩa chuẩn bị lảng tránh.
Ninh Ánh Hàn bị bộ dáng các nàng chọc cười: “Không cần lảng tránh, chẳng có gì bí mật cả.”
“Tần Quốc Công chuyển cáo Quận Chúa, nếu ngày mai giờ Dậu Quận Chúa rảnh, mời gặp mặt ở Phi Hồng lâu.” Tuyết Sắc nói.
“Quốc công đã hồi kinh?” Trong lòng Ninh Ánh Hàn hơi kinh ngạc.
Tần Tuyên rời kinh đi xử lý lũ lụt ở Giang Nam, nếu tính ngày, vậy là thời gian vừa đến Giang Nam không lâu lại trở về.
Trận lũ lụt gì có thể xử lý nhanh như vậy? Ninh Ánh Hàn nhíu mày, Giang Nam bên kia sợ xảy ra vấn đề.
“Tuyết Sắc, nhờ người bên Phong Linh giúp ta hỏi thăm hướng đi của bọn họ.” Ninh Ánh Hàn trầm ngâm một lát rồi phân phó, chậm rãi đọc ra mấy cái tên.
Thần sắc của hai người còn lại thì khác nhau.
Nghe được Tần Quốc Công mời Ninh Ánh Hàn gặp mặt, trong lòng hai người đều có chút chờ đợi tình huống gương vỡ lại lành.
Kết quả Ninh Ánh Hàn nghe xong không thẹn thùng chút nào, ngược lại còn nghiêm túc, muốn hỏi thăm hướng đi mấy quan to trong triều.
Phương Thi Kỳ mờ mịt hỏi: “Biểu tỷ đây là ý gì?”
“Lúc trước Quốc Công đi Giang Nam xử lý lũ lụt, nhưng hắn trở về quá nhanh, sợ là có chút vấn đề.” Ninh Ánh Hàn giải thích.
Phương Thi Kỳ tiếp tục mờ mịt: “Có lẽ Tần Quốc Công vội vã muốn gặp ngươi, cho nên trở về nhanh chút?”
Ninh Ánh Hàn cười lắc đầu: “Hắn tuyệt đối không phải là người vì việc tư mà bỏ mặc bá tánh đang gặp nạn. Hắn vội vã hồi kinh, chứng tỏ chuyện này hồi kinh mới có thể giải quyết. Như vậy rất có khả năng, lũ lụt ở Giang Nam, là người gây hoạ không phải thiên nhiên. Ta vừa mới để Tuyết Sắc đi hỏi thăm, đều là nhưng quan chức có liên hệ tới Giang Nam. Nếu biết hướng đi của bọn họ, đại khái có thể xác định suy đoán của ta.”
Phương Thi Kỳ hoang mang: “Ngươi dựa vào thời gian Quốc Công rời kinh rồi trở về liền phán đoán ra?”
Niệm Noãn nhìn Ninh Ánh Hàn không tiếng động thở dài. Có sự mẫn cảm chính sự như vậy, khó trách năm đó tổ phụ thường thường cảm thán trong tất cả tiểu bối, chỉ có Ninh Ánh Hàn giống ông ấy nhất.
Danh Sách Chương: