• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Trịnh tướng quân bị Ninh Ánh Hàn hỏi liền giật mình.

Ninh Ánh Hàn cũng không trách thái độ của hắn, thử nghĩ một chút, cho dù là ai nghe nói người yêu cùng phụ mẫu quyết liệt, lại đến ở chung với một nữ tử thanh danh không tốt, đều khó tránh khỏi đối với người kia sinh ra nghi kỵ.

Huống chi, dựa vào cách sống của Võ Bình Hầu, Ninh Ánh Hàn dám khẳng định ông ta ở trước mặt tiểu Trịnh tướng quân đã thêm mắm thêm muối đổi trắng thay đen.

Tiểu Trịnh tướng quân chần chờ một chút mới mở miệng: “Hầu gia nói Quận Chúa khinh Thi Kỳ ngây thơ vô tri (không hiểu biết), dùng lời nói dụ nàng quyết liệt với phụ mẫu.”

Trên thực tế, tiểu Trịnh tướng quân đã dùng lời tương đối uyển chuyển, còn Võ Bình Hầu cơ bản có địch ý với Ninh Ánh Hàn sao có thể nói đơn giản như vậy, ông ta trực tiếp hình dung nàng thành một nử tử khẩu phật tâm xà, ác độc không tha cho ai.

“Ông ta còn biết tránh nặng tìm nhẹ đó.”

“Vậy xin hỏi Quận Chúa, đến tột cùng thì chân tướng là như thế nào?”

“Chân tướng như thế nào, ta nói tướng quân cũng chưa chắc sẽ tin.” Ninh Ánh Hàn than nhẹ: “Thi Kỳ đã ở sánh tiếp khách chờ ngươi.”

“Tạ Quận Chúa.” Tiểu Trịnh tướng quân chắp tay với Ninh Ánh Hàn, đi đến sảnh tiếp khách.

Có thể thấy được giáo dưỡng rất tốt, cho dù trong lòng đối với Ninh Ánh Hàn còn nghi vấn, cũng không mất lễ nghĩa.

Ninh Ánh Hàn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của hắn, chợt nhớ tới lời Phương Thi Kỳ nói mấy ngày trước

“Ta sẽ dựa trên sự thật báo lại với hắn, mặc kệ hắn quyết định làm sao, ta đều không trách hắn.”

Ninh Ánh Hàn hy vọng Phương Thi Kỳ có thể hạnh phúc, nhưng mặc dù thông tuệ như nàng, cũng không thể đánh động đến quyết định của tiểu Trịnh tướng quân.Đại khái sau thời gian nửa nén hương, tiểu Trịnh tướng quân liền nổi giận đùng đùng vọt ra từ sảnh tiếp khách.

Còn Phương Thi Kỳ đang ở phía sau gọi lên: “Trịnh Hoàn, chàng đi đâu?”

Ninh Ánh Hàn hiểu rõ: “Đi phủ Võ Bình Hầu? Hay là phủ Quảng Bình Bá?”

“Đều đi.” Trịnh Hoàn đáp một câu.

“Như thế nào? Muốn đánh bọn họ một trận?” Ninh Ánh Hàn nhướng mày.

“Quận Chúa muốn cản ta?” Sau khi biết Ninh Ánh Hàn có ân cứu giúp với Thi Kỳ, vì vậy nếu nàng muốn cản, vậy dù cho hắn đang nghĩ cách đánh hai người này như thế nào cũng phải cho nàng mặt mũi.

“Không phải, ta chỉ muốn nói, ta đã đánh Võ Bình Hầu rồi.” Ninh Ánh Hàn lại có chút ý không muốn cản: “Đương nhiên, nếu ngươi lại đánh một lần cũng không sao, càng nhiều càng tốt.”

Phương Thi Kỳ vội vàng la lên: “Hiện tại chàng đang chờ điều chức, đây là thời khắc mấu chốt, đừng vì ta đi gây chuyện.”

“Cũng đúng.” Ninh Ánh Hàn thuận miệng phụ họa: “Bản lĩnh khác Võ Bình Hầu không có, nhưng nói xấu sau lưng lại vô cùng thành thục.”

“Ta nếu vì chức vị của mình mà ngồi nhìn Thi Kỳ bị ủy khuất không màng, vậy còn tính là nam nhân sao?” Nhắc tới việc điều chức, trên mặt Trịnh Hoàn xẹt qua một tia cứng đờ, hiển nhiên đối với quyết định của Đế Vương có vài phần bất mãn.

“Vậy ngươi đi đi.” Ninh Ánh Hàn nổi lên một chút thưởng thức, không cản hắn nữa.

Bị nàng cắt ngang khiến Trịnh Hoàn bình tĩnh hơn nhiều, hắn hành lễ Ninh Ánh Hàn: “Đa tạ Quận Chúa ra tay trượng nghĩa, Trịnh Hoàn nguyện vì Quận Chúa lên núi đao xuống biển lửa, để báo đáp ân đức của Quận Chúa.”

“Không cần lên núi đao xuống biển lửa.” Ninh Ánh Hàn cười cười: “Chỉ là tương lai không xa ta sẽ có khả năng nhờ đến Trịnh tướng quân.”

Trịnh Hoàn không hiểu ý nàng lắm, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đến lúc đó ta chắc chắn nhớ rõ ân tình hôm nay của Quận Chúa.”

Ninh Ánh Hàn than nhẹ: “Nhưng ngược lại, tiểu Trịnh tướng quân, nếu thực sự có một ngày như vậy, ta hy vọng ngươi không cần bởi vì việc hôm nay mà ảnh hưởng phán đoán của chính mình.” Nàng có rất nhiều kế hoạch, cũng không muốn báo ân.

Lúc này Trịnh Hoàn không thể hiểu ý của Ninh Ánh Hàn, hắn chắp tay: “Được, vậy ta đi đánh người trước, khi trở về chúng ta lại nói.”

Hai nữ hài nhìn theo bóng lưng của hắn.

“Đúng thật là một người thống khoái, ta vô cùng thưởng thức.” Ninh Ánh Hàn tán thưởng một câu.

“……” Ngươi đương nhiên thưởng thức, dùng bạo lực giải quyết vấn đề hoàn toàn là phong cách của ngươi. Một bên Phương Thi Kỳ mới vừa rưng rưng nước mắt trước thái độ của tiểu Trịnh tướng quân, còn một bên nghe được Ninh Ánh Hàn nói mà vô lực nhìn nàng một cái, cố gắng nhịn xuống nội tâm kêu gào.———— ——————Bên kia, Võ Bình Hầu đang đắc ý dào dạt tiễn tiểu Trịnh tướng quân, chờ hắn đi tìm Ninh Ánh Hàn gây phiền toái.

Ai ngờ không bao lâu, tiểu Trịnh tướng quân mang theo vẻ mặt tức giận trở về, thậm chí Võ Bình Hầu còn không có tới kịp thấy rõ mặt hắn thì đã thấy rõ một nắm tay to.

Võ Bình Hầu hoàn toàn không phải đối thủ, lập tức bị đánh ngã xuống đất.

Bọn thị vệ đương nhiên muốn cản, nhưng ai cũng không ngăn được Trịnh Hoàn ở trên sa trường đã từng giết người.

Sau khi đánh Võ Bình Hầu trút giận, Trịnh Hoàn liền nghênh ngang mà đi.

Võ Bình Hầu nằm trên mặt đất, bị đánh ngốc nhất thời đầu óc quay ngàn ngôi sao.

Cho đến khi đại phu chạy tới xem vết thương cho ông ta, ông ta mới phản ứng lại, trong lòng thầm mắng một tiếng.

Lúc ông ta đổi trắng thay đen với tiểu Trịnh tướng quân, đương nhiên cho rằng Phương Thi Kỳ không dám đem việc bị cưỡng bách nói với người trong lòng, lại không nghĩ rằng……Ông ta xì một tiếng khinh miệt, nữ nhi bất hiếu Phương Thi Kỳ kia, ngay cả loại chuyện mất mặt này cũng dám nói ra, thật là ở chung với Ninh Ánh Hàn lâu rồi liền không cần mặt mũi.

Quản gia tới hỏi có cần báo Hình Bộ tróc nã Trịnh Hoàn hay không, Võ Bình Hầu hận không thể lập tức bắt Trịnh Hoàn, nhưng vẫn là lắc lắc đầu. Nói cho cùng thì ông ta cũng không dám làm lớn chuyện.———— ——————Trịnh Hoàn đến cũng mau mà trở lại cũng mau.

Hắn đã từng ở trên chiến trường chém giết qua, xử hai cái tên sống trong nhung lụa ở kinh thành đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.

Sau khi quay lại, Ninh Ánh Hàn cũng không quấy rầy hắn trò chuyện với Phương Thi Kỳ. Chỉ là chuẩn bị xong trà bánh chờ bọn họ nói xong.

Qua khoảng thời gian một nén nhang, hai người liền một trước một sau đi ra.

“Như thế nào, có quyết định rồi sao?” Ninh Ánh Hàn hỏi.

“Ta muốn cưới Thi Kỳ, mời Quận Chúa làm người chứng kiến.” Trịnh Hoàn chém đinh chặt sắt nói.

Phương Thi Kỳ có chút thẹn thùng hơi hơi cúi đầu, tuy nàng ta có chút chần chờ, nhưng cuối cùng sự kiên định của Trịnh Hoàn đã thuyết phục nàng ta.

“Được.” Ninh Ánh Hàn cũng cao hứng cho bọn họ: “Của hồi môn bên Thi Kỳ để biểu tỷ ta bỏ ra.”

“Biểu tỷ!” Phương Thi Kỳ tất nhiên cũng nghe nói Ninh Ánh Hàn từng khắp nơi đòi bạc, tuy rằng mấy ngày nay Ninh Ánh Hàn ăn uống tinh tế tỉ mỉ, thật sự không giống như thiếu tiền, nhưng dù sao của hồi môn cũng là số tiền rất lớn……

“Đừng khách khí với ta.” Ninh Ánh Hàn xua xua tay ngăn nàng ta lại.

Vành mắt Phương Thi Kỳ đỏ hồng, từ xảy ra chuyện tới nay, Ninh Ánh Hàn đối với nàng ta phảng phất giống như thần giáng thế, cứu nàng ta trong lúc nguy nan. Một Phương Thi Kỳ đang vì mất đi Hầu phủ hậu thuẫn mà hoang mang, cũng tìm được quý nhân, tâm tư dần dần yên ổn.

“Tiểu Trịnh tướng quân.” Ninh Ánh Hàn lại nhìn về phía Trịnh Hoàn: “Ta không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng bị triệu hồi kinh, tình thế biên quan như thế nào?”

Trịnh Hoàn có chút kinh ngạc nhìn nàng, hắn không nghĩ tới quý nữ trong kinh còn có người quan tâm đến chiến sự biên quan, nhắc tới việc này, biểu tình hắn lập tức ngưng trọng, đúng sự thật đáp: “Tình thế không lạc quan, lực lượng quân nhân bị suy yếu lần nữa, sớm muộn gì có một ngày không thể đối kháng Nam Địch.”

“Có người trình lên tình hình thực tế không?”

“Tất nhiên, bản thân ta cũng đã dâng ba cái tấu chương, cho đến khi ta nghe nói có tin đồn nhảm nhí trong triều nói ta muốn ở biên quan làm lãnh chúa, mới không chịu về kinh.” Trịnh Hoàn cười khổ: “Ta cũng buộc phải về.”

Phương Thi Kỳ có chút đau lòng nắm lấy tay hắn, Trịnh Hoàn cũng cười cười an ủi với nàng ta.

“Là thái sư thả ra lời đồn?” Ninh Ánh Hàn hỏi.

Trịnh Hoàn kinh ngạc, từ khi nghe Phương Thi Kỳ kể lại, khiến hắn đã có chút kính nể với Ninh Ánh Hàn, tình cảnh của nàng trong kinh thành hắn có thể nghe thấy. Một nữ tử không quyền không thế, lại có thể một mình đắc tội quyền quý như Võ Bình Hầu như vậy, đủ để làm người tán thưởng.

Nhưng hắn không nghĩ tới nàng cũng hiểu biết triều chính.

“Lệnh tôn có mâu thuẫn với thái sư, ta cũng nghe thấy.” nhìn ra kinh ngạc của hắn, Ninh Ánh Hàn giải thích: “Năm đó khi lệnh tôn xuất nhập cung, đã từng dạy ta bài binh bố trận sa bàn suy đoán, có một nửa ân nghĩa sư đồ với ta.”

Trịnh Hoàn đột nhiên nhớ tới cái gì: “Thì ra Quận Chúa chính là vị quý nữ rất có thiên phú quân sự trong miệng phụ thân ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK