Thân thể trẻ con này, đối với động tác như vậy, vẫn là dễ dàng lạ thường. Conan trong lòng bất đắc dĩ, lúc muốn giãy dụa, Gin cũng đã tung người lên, từ cửa sổ cuối hành lang nhảy ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, thanh âm thuỷ tinh vỡ vụn, tiếng thét chói tai, tiếng súng, hỗn tạp cùng một chỗ.
“Conan!” Ran Mori bị Vodka chế trụ không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Conan biến mất, cô thậm chí còn chưa kịp hỏi, cậu đến cùng có phải, có phải là… Shinichi hay không?
Akai Shuichi bắn một phát súng về phía cửa sổ Gin vừa nhảy qua, nhưng ngoại trừ tiếng gió cũng không nghe thấy được tiếng đạn bắn trúng người, cắn răng, liền muốn đuổi theo.
“Bang.”
Một phát súng, là Vodka bắn, trao đổi ánh mắt với Gin, hắn cũng không để ý việc Gin lúc này bỏ đi, hoặc là nói trong tổ chức tất nhiên có quy tắc, bọn chúng không từ thủ đoạn để bảo hộ người cấp cao hơn cùng với người hữu dụng. Mà Gin cũng là một trong số những người tổ chức coi trọng, chẳng sợ phải bỏ mạng.
Vodka có con tin trong tay, một chút cũng không cần lo lắng sẽ bị bắt… Bởi vì…
“Bang.”
Lại một phát súng.
Ran Mori lộ ra ánh mắt tan vỡ, trước mắt của cô, Eric trúng hai viên đạn, một phát trúng xương bả vai, một phát trúng đầu gối chân phải.
Lúc này Eric bởi vì đau đớn, cả gương mặt đều vặn vẹo, quỳ gối trên đất, máu tươi trên vai và đầu gối chảy ra hoà lại với nhau…
“Akai Shuichi, thằng nhãi FBI, mày cho rằng mày sẽ thắng sao?” Đối với Akai đã dừng bước lại, Vodka nhe răng nói.
Còi xe cảnh sát ngày càng gần, Vodka cũng không ngần ngại kéo người vào một phòng khác.
Ran Mori không phải không muốn phản kháng, nhưng mà, lực của tên đàn ông này vô cùng kinh người, cô có thể lường trước được chỉ cần cô động cánh tay một chút, thì sẽ hoàn toàn bị chế ngự. Cô muốn bình tĩnh, nhưng mà Conan bị bắt cóc, Eric bị thương, dưới loại tình huống này, cô làm thế nào có thể bình tĩnh được?
Akai Shuichi cau mày, giữa trán tạo nên một chữ xuyên (川) sâu hoẵm, lại phảng phất vốn dĩ nó đã như vậy.
“Mày đến cùng muốn thế nào?” Nếu vừa rồi anh không vội vã đuổi theo Gin, có thể bình tĩnh phân tích tình trạng của mình, hiện tại sẽ không như thế này, ít nhất đối với khả năng bắn súng của mình, giải quyết Vodka mà không làm bị thương con tin, anh có đủ tự tin. Nhưng mà giờ phút này, có bức tường cách trở, anh không thể xác định…
Là vì hiếm khi thấy Gin chật vật, khiến anh buông lỏng cảnh giác, hoặc là vừa rồi trong một khắc, anh thật sự có cảm tưởng rằng, lúc này mình đã thắng… Có được Gin, chắc chắn sẽ bắt được một “con cá lớn” khác.
“Tao muốn thế nào?” Vodka nhếch miệng cười lặp lại, hai mắt liếc về phía cửa sổ một cái, tựa hồ tính toán cái gì… Rồi sau đó, trong sự kinh ngạc của Ran Mori, Vodka thế nhưng đột nhiên buông tay, sau đó ném súng, giơ hai tay lên trời đi ra khỏi phòng…
Thời gian tính toán vừa vặn, lúc hắn rời khỏi phòng, cảnh sát Thuỵ Sĩ ập vào lâu đài…
Dưới tình trạng này, Akai không thể không thu hồi súng, thân là FBI, nếu anh nhập cảnh vào Thuỵ Sĩ mà không thông báo trước, quả thật có thể tạo nên tranh chấp quốc tế, nhất là đối với một quốc gia trung lập như Thuỵ Sĩ, ảnh hưởng có thể không nhỏ.
Cắn chặt răng, Akai sao lại không hiểu được, Vodka làm mọi chuyện cốt để kéo dài thời gian, mà lúc đầu anh gọi cho cảnh sát Thuỵ Sĩ có thể là chu toàn, nhưng xem ra vào lúc này, lại kéo theo bao phiền toái không cần thiết…
Ví dụ như, giờ phút này anh không thể không trở thành nạn nhân, mà giao tội phạm mình đã truy đuổi lâu nay cho cảnh sát Thuỵ Sĩ.
“Akai Shuichi, mày thật sự nghĩ là mày sẽ thắng sao?” Lời nói của Vodka lại vang lên bên tai. Quả thật, lúc này anh đã hiểu được.
Mà lúc cảnh sát Thuỵ Sĩ bắt giữ Vodka, Gin đã mang Conan nhảy từ tầng hai xuống lên được xe.
Tuy rằng chỉ là lầu hai, nhưng độ cao của mỗi tầng lâu đài cũng tầm 4m, nói cách khác nó tương đương với nhà bình thường có bốn tầng. Rất khó tưởng tượng ở khoảng cách kia mà nhảy xuống, thậm chí còn mang theo vết thương, vậy mà vẫn có thể bình yên vô sự.
Có lẽ là khu vực phát triển hơn, đối với văn hoá càng thêm chú trọng, cho nên trên ngã tư đường Thuỵ Sĩ, một chiếc xe Porsche 356A cổ chạy trên đường không hề mang cảm giác không thích hợp chút nào.
Lúc này có thể nói là Conan đang được tự do, sau khi bị đưa lên xe, cậu cũng không bị trói, là vì Gin quá tự tin, cũng bởi vì tốc độ xe bây giờ đã vượt qua 150km/h, hiển nhiên hành động khiêu khích lúc này là không hề sáng suốt.
Trên người không có đồ vật gì có thể đối kháng với người đàn ông này, Conan từ kính chiếu hậu quan sát hắn…
Kính mắt cậu có thiết vị định vị, mắt kính cũng có trang bị liên lạc, chỉ cần có thể vươn tay mở ra, cậu liền có biện pháp liên lạc với bác tiến sĩ…
Mà trong lúc Conan đang nghĩ vậy, một bàn tay vươn đến, có lẽ vì bị mất nhiều máu, so với người bình thường tái nhợt hơn rất nhiều. Bàn tay kia rất lớn, ngón tay và mu bàn tay đều mang theo những vết sẹo, năm ngón tay thon dài hữu lực.
Nhưng mà Conan cũng không có tâm tư quan sát bàn tay kia, bởi vì lúc này đây, nó đã đến gần trước mặt cậu, trong lúc cậu theo bản năng lùi lại đã lấy đi kính của cậu…
Rồi sau đó lúc Conan muốn vươn tay đoạt lại, cặp kính kia đã hoàn toàn dập nát.
“Thám tử nhí, cậu tốt nhất ngồi im lặng ở đó, đừng cho tôi cơ hội đối phó với cậu, phải không?” Thanh âm Gin băng lãnh, có lẽ hắn cũng không biết cặp kính kia có công năng như thế nào, nhưng là xuất phát tử bản năng của sát thủ, hoặc đúng hơn là dã thú, cho hắn biết Conan đang tính toán làm gì đó, mà việc này tuyệt đối hoàn toàn không dễ chịu với hắn.
Hai tay Conan nắm chặt, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ kêu một tiếng, lúc này thật sự không còn cách nào, nhưng dù như vậy đôi mắt cậu vẫn không ngừng qua lại trong xe, quan sát phía bên ngoài, như con thú nhỏ đang chờ đợi thời khắc trốn thoát.
Bởi vì kính mắt có kết cấu đã bị lấy mất, thần tình thay đổi trên mặt Conan không hề được che đậy, hoặc là nói, trong lúc này, Conan cũng nghĩ không cần phải che giấu.
Trong lúc Conan quan sát Gin qua kính chiếu hậu, Gin làm sao không quan sát lại cậu được, đối với biểu hiện của Conan, trong lòng Gin có chút trêu tức, làm một món đồ chơi, như vậy là đủ rồi…
Nhưng hiển nhiên điều này đối với Gin lúc trước mà nói, ý nghĩ như vậy quả thật rất kỳ lạ, Gin ngoại trừ tổ chức vẫn là tổ chức, từ khi nào cần có đồ chơi?
Nhưng mà lúc này, chẳng có ai lại tự hỏi vấn đề này cả, đặc biệt là Gin!
Gin cúi đầu nhìn miệng vết thương được băng bó tạm thời trên tay mình, máu đã ngừng chảy, có lẽ là tố chất sát thủ, thân thể so với người thường tốt hơn một chút, bởi vì mỗi ngày đều trải qua cuộc sống không giống với người bình thường.
Dùng cánh bị thương lấy từ trong lòng ra một điếu Mild Seven, rồi sau đó hơi hơi chau mày, lục trong áo một trận, hiển nhiên không tìm thấy bật lửa. Đôi mắt xanh lục kia, lườm mắt liếc Conan một cái, “Tiểu quỷ, lấy bật lửa từ hộp phụ tùng ra.” Hộp phụ tùng ở bên cạnh chân Conan.
Conan hơi hơi sửng sốt, tiếp theo mở hộp phụ tùng ra, trong hộp phụ tùng ngoại trừ một bật lửa đơn giản, có có quần áo, còng tay và một sợi dây da Trong lòng thầm ghi nhớ, nâng tay lấy bật lửa ra ngoài, thật lâu sau cũng không có người cầm lấy…
“Bật.” Đầu hơi hạ mang theo chiếc mũ nghiêng nghiêng xuống.
Conan tất nhiên không muốn, nhưng lúc này, phản kháng trong địa bàn của kẻ địch, hiển nhiên là không sáng suốt, bật lửa liền đến gần bên miệng Gin.
Trong lòng tính toán, dùng bật lửa kia công kích đôi mắt của Gin, hậu quả một là thất bại, bị tổ chức xử lý, thứ hai là thành công, rồi sau đó ô tô mất đi khống chế, tốc độ thay đổi tông vào xe khác. Dưới tình huống xe đang chạy như vậy, nếu tông phải… Kết quả cũng chỉ có một.
Một mùi hương bạc hà thản nhiên tươi mát tản ra trong xe, luồng sương khói kia hoàn toàn không gay mũi như những loại thuốc lá thông thường…