Chiếc Porsche màu đen đã ở phía sau, Akai Shuichi nghiêng đầu nói với Conan: “Xem ra đã đến thời điểm quyết đấu!”
Conan trầm mặt nhìn kính chiếu hậu, thân thể cậu còn có chút không thoải mái, nhưng trong lúc này hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Phía trước, ước chừng gần một ngàn mét nữa sẽ rời khỏi bờ kênh, tiếp đó là vào đường cao tốc ở ngoại ô, hai bên cây cối xum xuê, lại không có bao nhiêu người.
“Từ đây đến trụ sở FBI còn bao lâu?” Conan hỏi, hai tay nắm chặt dây an toàn, lúc này ô tô như một con rắn chạy trên đường quốc lộ, chiếc Porsche màu đen gắt gao bám chặt phía sau.
“15 phút.” Akai Shuichi chuyên chú nhìn phía trước.
Conan không thể không thừa nhận kỹ thuật lái xe cao siêu của Akai Shuichi, nhưng cái loại đung đưa kịch liệt này khiến thân thể cậu vốn dĩ chưa khỏi hẳn càng thêm khó chịu.
Cố nén lại uế vật cùng vị chua không ngừng trào lên từ cổ họng, Conan chỉ cảm thấy bụng mình như bị hoả thiêu.
Cuối cùng sau khi Akai Shuichi đung đưa ô tô một lần nữa, liền nghe “ọe” một tiếng, sau đó, Conan không còn nhẫn nại được ôm bụng mà nôn, dường như muốn nôn ra toàn bộ dạ dày.
Ước chừng nôn được mười phút, Conan vô lực ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tái nhợt đều là mồ hôi.
“Cậu không sao chứ?” Akai Shuichi nghiêng đầu hỏi.
“Tôi không sao, nhưng mà xem ra chúng ta sắp có chuyện.” Conan suy yếu nói, hai mắt nhìn chiếc Porsche màu đen phía sau chỉ còn cách bọn họ mười mét.
Akai Shuichi lập tức đạp phanh, xe trượt một đoạn, trong một trận khói đen tràn ngập mà dừng lại. Sau khi khẩn cấp phanh lại, lốp xe được gia cố hầu như không còn.
Akai Shuichi và Conan ngồi ở trong xe, nhìn Gin chậm rãi rời khỏi chiếc Porsche, tay trái cầm súng lục màu đen, mà tay phải hắn cầm một túi vải, bên cạnh có thể nhìn thấy được băng vải màu trắng cùng vết máu thản nhiên, hiển nhiên là hai ngày trước do Conan làm bị thương, truy đuổi vừa rồi lại làm miệng vết thương nứt ra.
Akai Shuichi mở cửa xe, chuẩn bị xuống xe, nhưng thời điểm Conan chuẩn bị mở cửa bên kia để xuống xe thì cánh tay liền bị đè lại.
“Cậu cứ ở trong xe, cậu như vậy chỉ càng mang lại phiền toái cho tôi mà thôi. Cái này cho cậu, tôi nghĩ cậu sẽ biết nên làm gì?” Akai nói xong đưa điện thoại từ trong túi cho Conan, rồi sau đó xuống xe.
Conan nhìn di động trong tay, mở danh bạ ra, rồi sau đó gọi dãy số kia. Hi vọng có thể tới kịp.
Bộ đàm trong xe Gin bỗng vang lên tiếng nói, là lời của Vermouth.
“Gin, tôi cũng đến giúp anh một phen.” Vermouth nói như vậy liền khiêng ống pháo không giật, xoay người ở trên mô tô đối diện với chiếc xe tải màu đen.
Liền nghe ầm một tiếng, va chạm mạnh mẽ khiến trần xe tải màu đen toàn bộ bị lật lên, xe thậm chí còn trượt xa mấy mét. Toàn bộ chiếc xe toả ra làn khói dày đặc.
Akai Shuichi theo phản xạ co người lại, lập tức khẩn trương quay đầu, khói đen dày đặc khiến anh cũng không nhìn rõ tình huống trong xe.
Chỉ nghe một tiếng rống to: “Mụ đàn bà thối, cô muốn lấy mạng của tôi sao?” Vodka bị cột vào trên xe giận dữ hét, tựa hồ đang giãy dụa, nghe được chuỗi âm thanh kim loại va chạm.
“Răng rắc, răng rắc!” Âm thanh phá vỡ làm Akai Shuichi đang chạy đến gần chiếc xe cau mày. Hẳn là vừa rồi Vermouth đã phá huỷ thiết bị xích khoá, nói cách khác lúc này Vodka hoàn toàn có khả năng trốn thoát, anh tiếp cận xe tải như vậy, bên trong màn khói đó, có phần phiêu lưu.
Chẳng qua hiện tại anh không để ý nhiều như vậy, bởi vì thân thể so với đầu óc đã chạy nhanh đến bên cạnh xe, mở cửa xe ra, khói dày đặc thẳng tắp đánh vào mặt anh.
Akai Shuichi ho khan vài tiếng, khói dày đặc sau khi tản đi, liền thấy Conan đầu nằm trên vô lăng, máu tươi tí tách từ vô lăng chảy xuống mặt đất. Hẳn là vừa rồi quá mức đột nhiên, theo quán tính đập phải.
Lập tức ôm Conan từ trong xe ra, Akai Shuichi nhìn đứa bé mặt đầy máu, trong lòng chấn động, vươn tay thăm dò trước mũi Conan.
May mà vẫn còn hơi thở nóng bỏng, có lẽ cậu bé đã dùng biện pháp gì đó để giảm nhẹ quán tính, mà lúc này chỉ bị hôn mê vì va chạm mà thôi.
Ngay lúc Akai thở ra, mày anh mới giãn ra lại nhíu chặt, ôm theo Conan bỗng nhiên nhảy sang bên cạnh, mà ở vị trí trước đó của anh, “rầm” một tiếng, một chuỗi xích thật lớn đập xuống mặt đất, nơi đó lập tức lưu lại vết lõm thật to. Hoàn toàn có thể tưởng tượng được vừa rồi nếu đánh vào trên người Akai Shuichi, sẽ là quang cảnh như thế nào.
Khi Akai vì tránh được mà nhẹ nhàng thở ra, một chuỗi xích lớn khác lại nhanh chóng đánh tới, lúc này hiển nhiên anh không có may mắn như vậy nữa.
“Đau.” Akai ôm Conan hít một ngụm khí lạnh, đùi phải quỳ xuống trên mặt đất, vừa rồi anh phản ứng đúng lúc mà tránh né, nhưng đầu gối vẫn bị chuỗi xích quét trúng.
“Hừ.” Vodka đi ra từ màn khói, liền hừ lạnh một tiếng, áo tù nhân trên người hắn có lẽ vừa rồi bị bắn trúng nên có chút tàn phá, trên gương mặt cũng có một số vết thương.
Gin không biết từ khi nào đã đi đến bên người bọn họ, mắt hắn thấy cậu bé mặt đầy máu trong lòng Akai Shuichi, sắc mặt căng thẳng, trong đôi mắt xanh lục xẹt qua một nét hoang mang phức tạp, nhưng không ai biết hắn đến cùng suy nghĩ cái gì.
“Đại ca.” Vodka cung kính gọi một tiếng.
Gin không có phản ứng, mà nâng tay đặt khẩu súng sau ót Akai Shuichi.
“Bây giờ, tao xem mày làm sao sống sót được.” Gin lãnh khốc nói, sát ý trên người hắn lúc này tựa hồ so với bình thường tăng lên rất nhiều. Vodka bên cạnh cũng không khỏi kinh ngạc, đại ca đối với tên FBI này chán ghét vậy sao?
Mà Vermouth sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền mang pháo không giật chạy tới bên cạnh, lúc này cô ả đã cởi mũ bảo hiểm ra, mái tóc xoăn vàng rực rỡ mĩ lệ hoàn toàn rối tung ở phía sau, khoé môi đỏ hơi hơi nhếch lên, tựa hồ tâm tình rất tốt.
“Đoàng.”
Một tiếng súng vang lên. Liền thấy một người bị kìm hãm bám vào chiếc mô tô màu đỏ tươi, rồi sau đó chiếc xe kia ầm ầm ngã xuống đất, người bị kéo theo, ở trên đường lăn vài vòng mới dừng lại.
Vermouth bị đè dưới xe máy, không biết sống chết, máu tươi nhanh chóng tràn ra từ thân thể cô ả, ở xung quanh ả tạo thành một vũng máu.
Mọi người nhìn qua, liền thấy Jodie ướt đẫm đứng đó, chiếc kính cô đeo đã bị vỡ, trên người vô số vết thương, không ai biết được vừa rồi cô nhắm như thế nào, bắn trúng như thế nào?
“Đừng nhúc nhích, bằng không tôi sẽ nổ súng.” Jodie hiên ngang lẫm liệt hướng về phía bên này hô.
Gin nhếch môi cười lạnh, “Cô cho rằng viên đạn của cô sẽ nhanh hơn của tôi? Không ngại thì thử xem.”
Jodie bước từng bước lại gần, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vodka, Shuichi hẳn đã thông báo lên trụ sở? Như vậy tiếp viện sẽ đến rất nhanh…
Trong lòng cô cũng sợ hãi, sợ hãi Gin sẽ thật sự nổ súng, nhưng giờ phút này cô không thể có bất cứ hành vi nao núng nào, bởi vì chỉ cần một chút, cô đều có khả năng hoàn toàn thất bại.
Mà cô thất bại cũng không quan trọng, nhưng phải bảo vệ tính mạng Shuichi cùng cậu bé kia.
Một trận tiếng ô tô gầm rú cách đó không xa, khiến Gin không tự chủ được hơi nghiêng đầu. Hơn mười chiếc ô tô đã ở trong phạm vi có thể nhìn thấy…
Trong lòng Jodie vui vẻ, là tiếp viện…
Nhưng vào lúc này, thừa dịp Gin hơi phân tâm, Akai Shuichi đã vươn tay bắt được cánh tay đang cầm súng của Gin.
“Đoàng.” Dưới tình huống bị động, Gin bóp cò súng, mục tiêu kia cũng không phải là ót Akai Shuichi, mà lệch sang bả vai Akai.
Akai buông lỏng tay ra, bưng kín miệng vết thương trên bả vai, rồi sau đó ngẩng đầu nở nụ cười với Gin sắc mặt khó coi. “Nếu tao tính toán không sai, đây là viên đạn cuối cùng trong súng, xem ra lúc này người gặp may mắn là tao.”
Gin nhếch môi, chưa hẳn đâu.
“Đại ca.” Vodka thấy tiếp viện FBI càng gần, trong lòng không khỏi nôn nóng.
Trầm mặc một lát, Gin cúi đầu nhìn Conan đang hôn mê, mới nói: “Chúng ta đi.”
Mà lúc này Jodie cũng tỉnh lại từ trong khiếp sợ, nhìn súng trong tay mình nói: “Không được nhúc nhích.” Đã không còn uy hiếp như vừa rồi, cô ngược lại không còn khí lực, hoặc là nói, khí lực của cô đã hoàn toàn dùng hết vào lúc nãy.
Gin lên xe, thậm chí không để ý tới viên đạn bắn trúng vào cửa xe kia.
Vodka vung tay lên, chuỗi xích nặng nề đánh lên cánh tay run rẩy của Jodie, sau một trận đau nhức khiến cô hồi thần, súng trên tay cô đã sớm rớt trên mặt đất.
“Cô cho rằng dựa vào cô có thể uy hiếp chúng tôi ư, mụ đàn bà kia?” Mang theo khinh miệt, Vodka nói, cũng xoay người chui vào trong xe.
Chiếc Porsche màu đen lập tức khởi động, mà lúc chuẩn bị dời bánh, Gin bỗng nhiên thò đầu ra, nói với Akai Shuichi: “Cố gắng coi chừng tiểu quỷ kia, bằng không cuối cùng nó cũng rơi vào tay tao. Mày nói cho nó, tao vẫn luôn đi theo phía sau nó, như bóng với hình…”
Lưu lại lời nói này, chiếc Porsche màu đen nghênh ngang rời đi.
Akai Shuichi cúi đầu, hờ hững nhìn đứa bé nằm trong lòng, anh không biết đứa bé này là sự tồn tại như thế nào đối với tổ chức, có lẽ thật sự theo lời cậu ta nói là vì bản đồ kho báu, nhưng xem mức độ coi trọng của Gin đối với cậu bé này, bọn họ nhất định phải che chở cho đứa bé này chu toàn.