Nhà máy hiển nhiên đã được dọn dẹp sạch sẽ, một bên để nước và thức ăn, cùng với một chiếc sofa hình vòng tròn. Có lẽ còn có cái khác, nhưng bởi vì thiếu ánh sáng, nhìn cũng không rõ ràng.
Bị ném thô lỗ lên sofa, dưới ánh mắt của Conan, Gin cũng ngồi xuống. Tuỳ tay mở đèn một bên tường, thực hôn ám, nhưng cũng đủ cho người nhìn rõ toàn bộ bên trong nhà máy này.
Một không gian mở lớn, tạp vật đều được ném ở một góc, chỗ đất trống ở giữa là một chiếc ô tô bị che vải đen, xem hình dáng có lẽ là xe thể thao công suất lớn. Sofa Conan đang ngồi màu đỏ sậm, được bọc một lớp nhung mềm mại, xúc cảm vô cùng tốt, cái bàn thấp bên cạnh, đặt đồ không nhiều…
Thoạt nhìn nơi này hẳn chỉ là nơi tụ tập tạm thời của bọn chúng, Conan trong lòng thầm nghĩ, nhưng chỗ lánh nạn như thế này lại để một chiếc sofa như thế, nhìn có chút chẳng ra gì cả.
Conan thử ngồi dậy, chỉ vừa động, chiếc còng trên cổ tay liền kêu lách cách.
Gin quay đầu nhìn cậu một cái, nhấc bình nước bên cạnh uống một ngụm, có lẽ là quá mức khát khô, động tác nhanh chóng, khiến dòng chất lỏng tràn theo chiếc cằm nhỏ chảy vào áo. Nhưng tựa hồ không để ý, Gin uống liên tục cho đến khi hết cả bình nước.
Conan không khỏi liếm liếm môi, cậu cũng khát nước… Lúc giương mắt lên thì đã thấy cái bình ném thẳng đến mặt cậu…
Dù cậu phản ứng nhanh chóng vươn tay, phía sau lưng cũng không khỏi ớn lạnh, rõ ràng khoảng cách gần như vậy, lại dùng lực như vậy mà ném… Thời điểm tiếp được, cậu thậm chí có thể cảm thấy lòng bàn tay đau đớn, hoàn toàn có thể tưởng tượng đến tình trạng bị trực tiếp ném thẳng vào mặt.
Conan nhìn chằm chằm bình nước kia, hơi hơi có chút do dự rồi xoay mở nắp bình. Vừa uống một ngụm liền phát hiện bất đồng, tuy rằng dùng bình nước phổ thông, nhưng chất lỏng trong suốt bên trong hiển nhiên không đơn giản là nước khoáng.
Là… đường glucose!
Conan cũng không phải mười phần chắc chắn, thành phần trong chất lỏng kia, quả thật là đồ uống dành cho dân thể thao.
Nhìn tâm tư kín đáo chuẩn bị này, Conan cũng không khỏi bội phục.
Uống mấy ngụm, Conan buông cái chai trong tay xuống, giờ phút này tâm trạng xao động của cậu mới bình tĩnh lại, nhà máy này chỉ có một lối ra, chính là cửa lớn bị đóng lại kia, nói cách khác trừ phi hắn đi ra ngoài, bằng không tuyệt đối không trốn đi được. Nhưng điều này cũng thể hiện, nếu cảnh sát tiến vào từ cửa chính, hắn cũng không có đường để trốn.
Sau khi hai mắt nhìn quanh nhà máy một vòng, Conan chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, thậm chí tự do cũng không có, nâng tay nhìn chiếc còng, bằng kim loại sáng bóng, toả hàn quang.
Ran Mori sau khi ra khỏi đồn cảnh sát đã là hoàng hôn, bởi vì là du khách ngoại quốc, cũng đã gọi điện đến Nhật Bản, xác định được thân phận của Kogoro Mori, cho nên hai người cũng không bị khó xử mà thả ra, còn Akai Shuichi hiển nhiên không có thuận lợi như vậy…
Thứ nhất là mang theo súng ống, thứ hai là thân phận không rõ, anh ta không thể không ở lại cục cảnh sát mà chờ đợi người chứng minh thân phận cho mình.
“Giúp tôi một việc.” Lúc Ran Mori đứng trước cục cảnh sát, bị Akai Shuichi giữ lại, lòng bàn tay được nhét vào một mẩu giấy.
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Ran Mori sau khi tỉnh táo lại hiển nhiên cũng biết, chàng trai trước mặt này xem như không xấu, ít nhất nếu không phải lo ngại an toàn của cô, anh ta cũng sẽ không trở nên chật vật như thế.
Đến khi rời xa khỏi cục cảnh sát, Ran mới mở tờ giấy trong tay ra, chỉ là một cái tên, cùng một dãy số… là số điện thoại.
Tìm buồng điện thoại, không quản sự thúc giục của ông Mori, Ran liền gọi điện… Kỳ thật cô lúc này… càng giống như muốn gọi cho một người khác, cô muốn xác định một việc, nhưng mà, trong lòng lại do dự, sao có thể phát sinh chuyện như vậy được, không phải sao?
Điện thoại rất nhanh được kết nối, thanh âm phụ nữ nôn nóng, thậm chí còn chưa kịp chờ Ran mở miệng đã vội vàng hỏi, “Shuichi hả? Anh ở nơi nào? Chúng tôi để lạc người rồi…”
Lúc nghe đến những chữ cuối cùng, Ran trong lòng ngẩn ra, cũng không biết vì sao, cô lại biết người bị theo dõi từ lời người phụ nữ kia, hẳn chính là người bắt Conan đi.
“Xin chào, là Shuu Suta bảo tôi tìm cô, anh ấy hiện tại ở cảnh cục XX, bởi vì chưa chứng minh được thân phận…” Hai tay Ran nắm ống nghe, cô không biết Shuichi trong lời người phụ nữ là ai, cô chỉ biết chàng trai kia trong lúc lấy khẩu cung nói lên mình là Shuu Suta, một cái tên vô cùng kỳ quái.
Người phụ nữ đầu kia im lặng một lúc, thật lâu sau mới nói: “Vâng, cảm ơn cô đã báo tin.” Nói như vậy xong liền tựa hồ muốn ngắt điện thoại.
“Cái kia, đợi đã, tôi muốn hỏi về người mà cô theo dõi, có phải trong tay hắn có một cậu bé hay không, nếu, nếu có thể, xin hãy bảo vệ cậu bé kia được an toàn…” Ran Mori dùng giọng điệu gần như khẩn cầu nói.
Conan hiện tại ra sao? Cô không biết, đúng vậy, chuyện này cô căn bản hoàn toàn không biết gì cả.
Lại một trận trầm mặc, “Này, tôi cũng không biết cậu bé kia như thế nào, cũng không thể tiết lộ quá nhiều, nhưng nếu cậu bé kia gặp điều gì nguy hiểm, chúng tôi nhất định sẽ ưu tiên suy xét an toàn của cậu bé!” Thanh âm người phụ nữ mang theo nét cương ngạnh và kiên quyết.
Ran treo điện thoại lên, cho dù người phụ nữ nói vậy, cô cũng không có cách nào buông được băn khoăn trong lòng, cuối cùng lại cầm lấy ống nghe, ngón tay nhè nhẹ run, ấn dãy số trong lòng vô cùng quen thuộc.
Đô đô đô… Điện thoại thông, nhưng không ai bắt máy.
Ngón tay Ran trắng bệch, gắt gao nắm ống nghe, Shinichi, Shinichi, xin cậu mau tiếp điện thoại đi… Ran thì thào trong lòng, đừng để cô lại phải suy đoán… Trong đầu hình ảnh Conan mang theo tính cách trẻ con cùng gương mặt Shinichi không ngừng trùng lặp, cô không muốn suy nghĩ, nhưng từ sâu trong ký ức, một khi đã lật ra, thì vội ùa đến không cách nào ngăn chặn được.
Sau một âm báo máy bận, chỉ có Ran vẫn lắng nghe âm thanh của máy… Nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống, tựa hồ có thêm khí lực, Ran gọi điện một lần nữa…
Chẳng qua… Vẫn như cũ không có người bắt máy…
Lâu đài Figard, dưới ánh hoàng hôn vô cùng yên tĩnh, chỉ có trong hoa viên bên cạnh lâu đài, từng đợt chấn động rất nhỏ, nếu có người để ý, sẽ biết được đó là vì điện thoại đang rung…
Mà lúc này Conan ở trong nhà máy sờ vào túi áo trống không, thở dài một hơi, thời điểm cậu đứng ra liền biết sẽ nhận được ánh mắt ngờ vực, Ran, hẳn là đoán được rồi, ánh mắt kinh ngạc khi đó, không, phải nói kỳ thật bản thân mình đã sớm bị hoài nghi, chỉ là thân thể con nít này luôn luôn che giấu được giúp cậu, dù sao sự tình quỷ dị như vậy, không phải ai cũng đều có thể tin tưởng.
Xung quanh yên tĩnh thật lâu, khiến Conan đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình có chút cảnh giác.
Tiếng thở dốc ồ ồ truyền đến tai khi cậu tỉnh lại. Trong tình trạng này mà còn có thể xem nhẹ người có địa vị cao bên cạnh, Conan đối với mình cũng cảm thấy bất đắc dĩ…
Conan quay đầu, liền thấy Gin ngồi trên ghế sofa, hai mắt khép hờ, mũ dạ trên đầu bởi vì hắn ngửa đầu ra sau, mà rơi xuống trên mặt đất…
Như vậy, tựa hồ là đang… mê man.