Shinichi chỉ cảm thấy giờ phút này có lẽ mình nên biến thành người vô hình, hoặc là chui xuống cái hố nào đó, mới là lựa chọn tốt nhất.
“Ran?” Nhìn cô gái sắc mặt trắng bệch trước mắt, Shinichi hô một tiếng, vươn tay bắt lấy quần áo hỗn độn trên ghế sô pha che lại người mình, thậm chí giật giật thân thể, chắn phía trước người đàn ông.
Cậu với Ran là bạn thân từ nhỏ, nhưng dù sao nam nữ vẫn khác nhau, huống chi tình trạng bây giờ, cậu và Gin căn bản đều trần truồng.
Ai có thể nghĩ được Ran lại đột ngột xuất hiện? Tuy rằng Ran cùng với tiến sĩ Agasa đều có chìa khoá nhà cậu, nhưng tựa hồ đã rất lâu rồi, lâu đến mức cậu cơ hồ quên đi, lâu đến mức cậu cũng không để chuyện này trong lòng.
Dù sao người đàn ông cũng đến rất thường xuyên, nhưng luôn luôn không có sự xuất hiện của người khác, vẫn chưa thật sự đối mặt với những người thân bên cạnh cậu.
Trước khi cánh cửa này mở ra, trong phòng nóng bỏng bao nhiêu, dâm mĩ bao nhiêu? Shinichi căn bản không thể nhớ, cậu thậm chí không biết lúc Ran đi vào, cậu và Gin đã dùng tư thế như thế nào…
Nhưng sắc mặt của Ran nói cho cậu biết, hình ảnh kia đả kích cô ấy đến mức nào.
“Shinichi…?” Giọng Ran run rẩy, đầu ngón tay cô bởi vì siết chặt mà sinh đau, nhưng tất cả điều này đối với cô đều không còn quan trọng.
Đối với đả kích như vậy, cô quả thật đã sớm tính trước, cô thậm chí còn đã chuẩn bị tâm lý như thế nào khi đối mặt, nhưng tâm lý này chỉ có thể dùng khi nhìn thấy những chuyện đơn giản, như là ngày đó nhìn thấy Shinichi và người đàn ông kia ôm nhau, hôn nhau.
Đó đã là cực hạn của cô.
Lại không nghĩ đến, cảnh tượng này căn bản là thứ mà cô không thể chịu đựng được. Trong khoảnh khắc bước vào cửa kia, cô thậm chí nghe được trong đầu mình “bùm” một tiếng.
Cô không thể tưởng tượng, Shinichi, người mà trong cảm nhận của cô vẫn luôn xem tội ác như kẻ thù, chính nghĩa như vậy, thiếu niên ngay thẳng như vậy, kiêu ngạo, tự tin như vậy, thậm chí xứng đáng với tất cả những từ ngữ tốt đẹp trong lòng cô… lại là người thiếu niên kia, cả người trần trụi, hai mắt thất thần, tình thái trên mặt, cô không biết phải sử dụng từ ngữ gì để hình dung…
Đó là Shinichi sao?
Đó vẫn là Shinichi trong cảm nhận của cô sao?
Dường như đã bị ma quỷ quấn lấy, Shinichi làm sao có thể toát ra thần sắc như vậy được?
Thật đáng sợ, không phải sao?
Nếu có thể, Ran Mori muốn ôm đầu thét chói tai, muốn nói cho chính mình rằng tất cả những điều này đều không phải là sự thật.
Nhưng người trước mặt vẫn đứng ở nơi đó rõ ràng như vậy, hai người đàn ông, cả người trần trụi, kề sát cùng một chỗ. Cho dù chỉ là hai người xa lạ, có lẽ cũng sẽ có cảm giác khiếp sợ, huống hồ là hai người đó.
Cô nên làm cái gì bây giờ? Cô phải làm thế nào?
“Nhắm mắt cô lại.” Giọng nam trầm thấp bỗng nhiên truyền đến, khiến Ran mạnh mẽ ngẩng đầu.
Người đàn ông kia cô chỉ gặp qua vài lần, vẫn luôn một thân đen tuyền, mũ dạ trên đầu che khuất hơn nửa gương mặt hắn. Cô cơ hồ chưa từng thấy rõ gương mặt người đàn ông này, bởi vì cô không cần thấy rõ, cô chỉ cần nhớ rõ phải cách xa người đàn ông này, vậy là đủ rồi.
Người đàn ông rất cao lớn, cho dù bị Shinichi che đi hơn phân nửa thân thể, nhưng vẫn có thể nhìn thấy lồng ngực trắng nõn, cơ bắp rắn chắc như đá cẩm thạch.
Nếu là bình thường, Ran có lẽ sẽ đỏ bừng mặt, rồi sau đó lập tức nhắm mắt, nhưng mà bây giờ…
Ran dường như không có nghe thấy lời người đàn ông nói, thẳng thừng đối diện với hắn ta, trong cặp mắt kia không có sự sợ hãi, chỉ có phẫn nộ.
Chính người này đã kéo Shinichi vào địa ngục, chính là người đàn ông này!
Gin nhìn Ran, cau mày, muốn tiến lên, lại bị Shinichi ngăn lại. Shinichi lắc lắc đầu với hắn, trên mặt là bất đắc dĩ cùng thống khổ.
Loại sự tình này, cũng sẽ có một ngày phải đối mặt, nhưng không nghĩ tới là dưới loại tình huống này, quả thật là tình huống tồi tệ nhất.
Gin cúi đầu nhìn Shinichi, cuối cùng không có tiến về phía trước, chỉ là vươn tay kéo lấy áo khoác ném ở một bên, chắn trước người Shinichi.
“Mặc vào!” Hắn nói.
Shinichi có chút kinh ngạc, rồi hiểu được ý tứ trong đó của hắn.
“Ran, để tớ mặc quần áo đã.” Shinichi nhìn Ran, âm thanh chân thành nói.
Ran tựa hồ lúc này mới giật mình, cũng nhận thức được mình đang đối diện với hai người đàn ông trần truồng.
Mạnh mẽ xoay người, răng nanh gắt gao cắn môi dưới.
“Anh cũng mặc vào.” Shinichi nói với người đàn ông, tuy rằng ngữ khí có chút đông cứng.
Một giọt máu theo khoé miệng chảy xuống, tia máu khiến sắc mặt Ran càng thêm khó coi. Lời nói của Shinichi với hắn ta, loại thái độ này, đã phủ định hoàn toàn những suy nghĩ lừa mình dối người trong lòng cô.
Cho dù lúc đó, Shinichi đã giải thích với cô, nhưng trong lòng cô trước khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẫn có một chút hi vọng.
Thích người đàn ông này?
Làm sao có thể?
Chưa nói đến việc người Shinichi yêu là tội phạm quốc tế, chỉ cần là đàn ông, cũng đủ khiến người khác sợ hãi thầm than rồi.
Mặc dù ở Nhật Bản, chuyện này cơ hồ cũng không quá khó để chấp nhận, nhưng mà, đó là Shinichi cơ mà!!
“Được rồi.” Shinichi nói.
Ran xoay người, Shinichi đã mặc một chiếc áo phông và quần cộc, mà người đàn ông một thân áo đen, như quỷ la sát, là trang phục chưa từng được biến hoá.
Có lẽ là ảo giác, trong nháy mắt xoay người, Ran thậm chí cảm giác hai người đứng chung một chỗ như vậy, lại không hề có cảm giác không thích hợp, nhưng vì sao lại không có cảm giác không thích hợp được chứ?
“Ran… Chúng ta nói chuyện đi!?” Shinichi gần như là dùng giọng điệu cầu xin để nói.
“Sự thật chính là như thế, chuyện của chúng tôi, cũng không cần cô phải đồng ý.” Vào lúc này Gin lại mở miệng, quả thật rất không giống với tác phong của hắn, cái này tựa hồ là đang giải thích.
Ran lập tức đỏ mặt. “Ngươi, nhất định là ngươi…” Ran khó thở, trong lúc nhất thời thậm chí không biết mình muốn biểu đạt cái gì.
Người đàn ông này khiến cô rất tức giận, nếu không nói lời nào còn có thể miễn cưỡng làm ngơ, nhưng mà hiển nhiên hắn ta cũng không định biến mình thành người vô hình.
“Là tôi thế nào?” Gin trào phúng nhìn Ran, ý cười ở khoé miệng càng thêm rõ ràng, hắn vươn tay ôm chặt eo Shinichi, biểu tình giữ lấy đầy thị uy.
Shinichi hơi hơi nhíu nhíu mày, cậu có thể cảm giác được sự không vui toả ra quanh người Gin. Cậu kéo tay Gin ra, xoay người thản nhiên nói. “Anh đi trước đi!” Cậu nhìn Gin, hi vọng người kia lúc này có thể nghe lời cậu.
Mà trong lúc Shinichi quay người thương lượng với Gin, sắc mặt Gin bỗng nhiên biến đổi, nét không vui trên mặt lại biến thành sát khí.
“A…” Sao vậy… Shinichi nhanh chóng quay đầu.
Không biết từ lúc nào, trong tay Ran đã xuất hiện một khẩu súng, là súng của Gin. Có lẽ vừa này cởi bỏ quần áo đã tuỳ tiện ném đâu đó, mà lúc mặc áo quần lại không có phát hiện. Nhưng cho dù là thế nào, giờ phút này khẩu súng kia đang được Ran giữ chặt trong tay. Mà mũi súng từ xa chỉa thẳng vào trán của Gin.
“Ran…” Shinichi chỉ cảm thấy ngực nhảy dựng, lúc phát ra tiếng cũng chỉ là âm mũi, bởi vì hít mạnh một hơi, khiến cậu ho khan.
“Đều là ngươi, nếu không có ngươi, Shinichi… Shinichi…” Cậu ấy nhất định sẽ bình thường!
Trong lòng Ran lúc này căn bản đã vô cùng hỗn độn, đồng thời cũng không thể tin được, sự thực trước mắt này. Cô thà rằng tin tưởng, lúc này đầu óc Shinichi không được bình thường, hoặc là cậu ấy bị ép buộc.
“Ran, buông súng, bỏ xuống. Cậu bình tĩnh chút.” Shinichi chỉ cảm thấy phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh, cậu sợ Ran sẽ thật sự nổ súng, cũng lo lắng về phản ứng của người đàn ông bị chỉa súng vào phía sau lưng.
Cậu vươn tay kéo tay người kia, cậu biết nếu hắn ta ra tay, cho dù trong tay Ran có súng, nhưng mà đối với người không biết dùng súng, căn bản không phải là đối thủ của Gin.
“Không, Shinichi, cậu nói cho tớ biết tất cả đều là vì hắn, là hắn ép buộc cậu, đúng không?” Ran cuồng loạn hỏi. Cô thậm chí vẫn nhớ rõ hắn ta đã từng giết người trước mặt cô, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Một người như vậy, như thế nào có thể, như thế nào có thể… Shinichi!!!
“Tớ…” Shinichi thậm chí muốn nói theo lời Ran, nhưng khi cậu mới mở miệng, Gin dường như đã đoán trước được mà nắm lấy tay cậu thật chặt.
Shinichi cuối cùng thở dài, nếu cậu thật sự nói như vậy, có lẽ kết quả sẽ còn khó khăn hơn nữa.
“Tớ, tớ đã nói với cậu rồi, không phải sao? Tớ không có yêu cầu cậu có thể chấp nhận, nhưng mà đây là sự thật, tớ, quả thật, đang ở cùng… với hắn.” Shinichi tận lực dùng giọng điệu bình thản trấn an mà nói, cậu nhìn cô gái hai mắt đỏ bừng trước mặt, không biết là tức giận hay là ưu thương.
Nếu đổi vị trí là cậu tự hỏi, cũng tất nhiên không thể lý trí, dù sao ngay cả bản thân cậu cũng không tin tưởng, tình cảm như vậy, thế nhưng cứ vô tri vô giác, xâm nhập vào trái tim của cậu.
“Không! Tớ không tin, tớ không tin… Shinichi…” Nước mắt đột nhiên rơi xuống, cô làm sao có thể tin tưởng vào điều này, nếu cuộc trò chuyện đêm đó vẫn giữ lại một chút hi vọng trong lòng cô, như vậy hiện tại đã không còn lại gì nữa.
“Là thật, Ran, cậu buông súng đi!” Shinichi lúc này thật sự bất lực, hiện tại là Ran, như vậy cha mẹ cậu thì sao? Bạn bè cậu thì sao? Akai Shuichi hoặc là Hattori Heiji, những người bên cạnh cậu có thể chấp nhận người đàn ông này sao?
Tự mình chuốc lấy cực khổ sao? Trong lòng cậu tự giễu.
Tay Ran không ngừng đấu tranh, cầm lấy súng là do nhất thời cô nóng nảy, đối với cô, việc bắn chết một người phải cần bao nhiêu dũng khí? Đây chỉ là một loại uy hiếp, nhưng khi cầm lấy, cô phát hiện sát ý thật sự tồn tại.
“Tớ…”
“Đoàng.”
Ran muốn nói, cô tuyệt đối không thể chấp nhận bọn họ, nhưng có lẽ là tay cô quá mức run rẩy, cũng có lẽ cô cũng đã cố ý.
Khói nhẹ vẫn chưa tản đi nơi đầu họng súng. Ran có chút thất thần nhìn làn khói lặng lẽ bay lên kia.
“Anh không sao chứ?!!”
Cho đến khi nghe được âm thanh nôn nóng của Shinichi, Ran mới đột nhiên bừng tỉnh, súng trong tay “xoảng” rơi xuống mặt đất.
Gin lấy tay che lại mắt phải, sít sao. Máu tươi không ngừng chảy xuống từ kẽ ngón tay, có lẽ vì làn da trắng, màu đỏ kia lại có chút chói mắt.
Ran thậm chí trong nháy mắt cảm giác có chút choáng đầu hoa mắt.
Gin nhíu mày nhìn Ran đối diện. “Thừa lúc hiện tại tôi không thể giết cô, cô gái, cô tốt nhất mau rời đi.” Giọng Gin lạnh lùng vang lên.
Shinichi sửng sốt, lập tức quay đầu về phía Ran, nói. “Ran, cậu đi trước đi!” Giọng cậu tràn đầy khẩn cầu, nói xong, cậu lập tức chuyển tầm mắt về phía người đàn ông. Cậu không biết hắn ta bị thương như thế nào… cái đó… dù sao cũng là mắt.
“Anh để tôi nhìn miệng vết thương đi.” Shinichi nôn nóng muốn mở tay Gin ra để xem vết thương.
Lúc Gin buông lỏng tay, Shinichi mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ là trầy da, tuy rằng tương đối sâu, nhưng không có ảnh hưởng đến mắt, đây xem như là may mắn trong bất hạnh. Chỉ là máu chảy có chút nhiều, một phần lớn chảy vào mắt Gin, toàn bộ con mắt đều có vẻ đỏ hồng khác thường.
“Tôi đi lấy hộp y tế.” Shinichi nói xong đã chạy vào phòng lấy thuốc.
Ran nhìn bóng dáng nôn nóng của Shinichi, chua xót trong lòng từng đợt dâng lên. Cậu ấy thật sự để ý người đàn ông kia, cho dù thân phận hắn ta có như thế nào…
“Xem đủ chưa?” Gin lắc vết máu trong tay, biểu tình sắc bén như trước, nửa khuôn mặt dính máu cơ hồ hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến khí thế của hắn.
Thân thể Ran run mạnh, đúng vậy, cô xem đủ rồi.
“Em ấy là của tôi, điều này không thể thay đổi, cho dù cô có chấp nhận hay không. Điều này em ấy cũng minh bạch. Em ấy không thể cự tuyệt, cũng trốn không thoát. Bởi vì em ấy biết cho dù em ấy buông tay, tôi cũng tuyệt đối không cho phép. Tôi có đủ thủ đoạn để em ấy vĩnh viễn không rời khỏi tôi.” Giọng Gin vẫn thản nhiên như trước, nhưng những lời này với Ran không thể nghi ngờ là rất tàn nhẫn.
Ran gắt gao cắn môi, cô không còn lời gì để bác bỏ, chuyện này cũng giống như hắn nói, đã như vậy rồi. Cô không có khả năng chấp nhận chuyện này, Shinichi hẳn là sớm dự đoán được, nhưng mà Shinichi vẫn muốn ở cùng với hắn, cũng đã cho thấy rõ ràng thái độ của Shinichi… Hôm nay cô nháo loạn, căn bản chính là điếc ko sợ súng, căn bản không hề có ý nghĩa nào.
“Nhưng mà, em ấy hẳn là hy vọng cô có thể tha thứ cho em ấy! Tuy rằng tôi cũng không để ý, nhưng nếu cô vẫn giữ thái độ như hôm nay, nhóc con kia hẳn sẽ rất khổ sở!” Gin nói như thế, tựa hồ lại suy nghĩ về lời của mình, bên khoé miệng vẫn là ý cười lạnh lùng.
“Tôi…” Ran há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì, mặt đối mặt với hắn ta, có thể nói gì? Tuy rằng cô luôn miệng nói không thể chấp nhận, nhưng cô thật sự có thể phân rõ giới hạn với Shinichi sao? Cũng như lời hắn nói, Shinichi sẽ rất khổ sở! Mà cô thì còn biết phải làm gì đây??
Lúc Shinichi mang hộp y tế ra, đã không còn bóng dáng của Ran. Cửa đóng chặt chẽ, trên mặt cậu lộ ra một tia cười khổ.
Lau sạch vết máu trên mặt người kia, lại thoa cồn iốt, dán băng cá nhân lên vết thương. Tuy rằng nhìn có vài phần kỳ quái, nhưng may mà máu không còn chảy nữa.
Shinichi dọn dẹp hộp y tế, muốn mang đi cất, nhưng chưa kịp đi đã bị người đàn ông kéo vào trong lòng.
“Để tôi đi cất đã.” Shinichi nói.
“Thứ này lúc nào cất cũng được!” Gin chộp lấy hộp y tế vứt qua một bên, hai tay không thành thật vuốt ve trên người Shinichi.
“Không phải anh bị thương sao?” Shinichi giận dữ nói.
“Nếu không phải tôi cố ý, em nghĩ cô gái kia có thể làm tôi bị thương?” Gin vói tay vào trong quần Shinichi, bắt ngay lấy vật ở phía trước.
“Ưm…” Thân thể Shinichi cứng đờ, cong người tựa vào vai người đàn ông.
Thật sự như lời hắn nói, phát súng kia là hắn cố ý, vì hắn tất nhiên có thể né được. Mà mục đích cũng vô cùng rõ ràng, khổ nhục kế như vậy so với bất cứ lời nói nào cũng có tác dụng hơn nhiều.
“Cám ơn!” Shinichi nghiêng đầu, rầu rĩ nói với người kia.
Khoé miệng người đàn ông chậm rãi cong lên. “Để tôi làm, ha?”