• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với giọng điệu xưng hô như thế của Gin, Conan cũng không có phản ứng gì, ngược lại, quả thật cậu đối với bọn họ dự định làm gì, rời khỏi Thuỵ Sĩ như thế nào, càng thêm thấy hứng thú.

Sau khi lên du thuyền, Conan lại kinh ngạc, du thuyền này không chỉ có vẻ bề ngoài, đồ vật bên trong thoạt nhìn cũng không đơn thuần dùng để chạy trốn, càng giống như một lần… hội tiệc!

Bởi vì còng tay, Conan theo Gin vào phòng, sàn trải thảm đỏ như máu, một chiếc giường lớn, chăn gối màu trắng, trên bức tường là bức tranh màu đỏ máu, giống như cái gọi là hoa tái sinh (1), lại dường như không phải, cấu tạo mặt ngoài mông lung nhìn yêu mị đến cực hạn, nhưng hoàn toàn không giống cái tên.

Các bức tường màu trắng, góc tường được cẩm thận khảm nạm mô hình dát vàng. Ấn tượng lần đầu tiên nhìn vào, bỏ qua những chiếc ghế màu đen và tủ quần áo màu đỏ, có thể thấy được, phòng như vậy thật sự rất xa hoa.

“Anh còn chưa vừa lòng sao? Gin! Đây là phòng đặc biệt được tạo ra cho anh… A, anh bị thương, nếu để quý ông kia nhìn thấy thủ hạ đắc lực của mình bị thương, không biết sẽ có đau lòng không? Hoặc là nên nghi ngờ mắt nhìn của mình.” Dưới ngọn đèn, Conan rốt cục thấy rõ diện mạo của tên đàn ông kia, tóc màu nâu nhạt, mắt màu nâu nhạt, đôi mày cao tà tà hướng lên trên cực kỳ đặc sắc.

Khẩu khí kia rõ ràng là khiêu khích cùng khinh thường, tựa hồ sau lần đầu Gin không để ý đến càng thêm rõ ràng.

Nhưng mà Conan lại bị một điểm khác thu hút chú ý, quý ông kia? Ý chỉ là đầu não tổ chức? Người Gin trực tiếp lệ thuộc?

“Cho tao một hòm thuốc, sau đó mày có thể ra ngoài.” Gin thản nhiên nói, khẩu khí vẫn như trước không rõ cảm xúc.

Dưới tình huống này, thậm chí không tức giận, Conan không thể không nghĩ người đàn ông này đối với “người của mình” tựa hồ quá mức khoan dung…

“Haha, anh, tôi làm sao dám chậm trễ, nếu là bị quý ông kia…” Đang khiêu khích lại ngưng bặt. Không một ai để ý từ lúc nào Gin đã cầm súng, tay thuận vốn là tay trái, giờ phút này đang chĩa họng súng gắt gao tại ót của tên đàn ông. Ngón tay trỏ nơi cò súng chỉ cần hơi hơi động, tên đàn ông sắc mặt khó coi kia liền một mạng quy thiên.

Conan vừa khiếp sợ, lại vừa nghĩ đến ý tưởng vừa rồi của mình, người đàn ông này không dễ chọc, chỉ là chưa có đụng đến giới hạn mà thôi, một khi đụng phải, tựa hồ đều giống nhau…

Tàn nhẫn như vậy…

Hai người đàn ông giằng co thật lâu, tên đàn ông nhướn mi kia tựa hồ biết Gin chỉ đe doạ, cuối cùng vươn tay đẩy súng Gin ra, “Biết rồi! Nhưng mà đối với người mình cũng dùng súng, Gin, anh cũng không phải là lần đầu tiên…” Tên đàn ông nói như vậy rồi rời khỏi phòng.

Gin thu súng lục lại, cũng không bận tâm trên người còn dính máu đã ngồi ở trên giường.

Động tác như vậy cũng không thể tác động Conan, cho nên cậu vẫn đứng như cũ, hai mắt nhìn chăm chú vào sắc mặt trắng bệch của Gin. Xem ra vết thương trên cánh tay cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn, hoặc là nói, kỳ thật ảnh hưởng rất nghiêm trọng, chỉ là người đàn ông này không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Phòng yên tĩnh đến mức nghe thấy được hô hấp của hai người, Conan có thể nghe thấy hơi thở người kia có chút dồn dập. Mất máu quá nhiều, thêm sốt cao cùng di chuyển, cho dù trước khi rời khỏi nhà máy cơn sốt đã hạ, nhưng cũng không có nghĩa thân thể hắn đã khôi phục nguyên trạng.

Quan sát phương thức hắn ở chung với tên đàn ông kia, khoé miệng Conan hơi cong lên, nói không chừng lần này là một cơ hội.

Mười phút sau khi tên đàn ông kia mang thuốc tới, du thuyền bắt đầu khởi động. Conan cảm giác được sự xóc nảy, trong lòng lên kế hoạch.

Gin ngồi ở mép giường, thời điểm muốn cởi áo quần liền phát hiện bởi vì có còng tay mà không cởi được, Gin hơi nhíu mày, rồi sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Conan, một tay xé mở áo màu đen, ống tay áo bị xé vẫn còn treo trên cánh tay hắn. Gin cầm lấy hộp thuốc kéo đến.

Conan kinh ngạc nhìn động tác của người đàn ông, tiếp theo liền lộ ra biểu tình bất đắc dĩ! Kỳ thật cũng không cần như thế đi.

Có lẽ bởi vì thời tiết xuân hè, bên trong áo khoác chỉ có một cái áo ba lỗ màu đen.

Người đàn ông có làn da tuyết trắng, cùng áo ba lỗ màu đen, có lẽ là tác động màu sắc quá lớn, thêm miệng vết thương cơ hồ rỉ máu, Conan cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng lúc này có cảm giác tựa hồ so với bình thường càng xúc động kinh tâm.

Mở hòm thuốc ra, nhưng không có bôi thuốc lên vết thương, mà hơi nhíu mày lại, kêu một tiếng, rồi đột nhiên đứng lên.

Conan cũng vì vậy mà giương mắt.

Bỏ đi áo khoác, lộ ra cánh tay, phác thảo đường nét cơ bắp, cũng không phải cảm giác mỏng manh, mà là trơn nhẵn, nhưng trong đó ẩn chứa sức lực như vĩnh viễn dùng cũng không cạn.

Cảm giác áp bách dày đặc, so với thân hình vạm vỡ khi mặc chiếc áo khoác màu đen, giờ phút này người đàn ông càng như một con báo mạnh mẽ, hình thể hình giọt nước, vận sức chờ hoạt động, giống như giây tiếp theo có thể cắn đứt con mồi.

“Đi thôi, tiểu quỷ!” Lúc này người đàn ông bỗng nhiên quay đầu, cặp mắt xanh lục không bị mũ dạ che nhìn chằm chằm Conan, mái tóc dài bạch kim xả xuống, che trụ hơn phân nửa lưng cùng với gương mặt.

Conan cảnh giác lui một bước, “Ngươi muốn làm gì?”

Tựa hồ cảm giác rất thú vị, Gin hơi nghiêng đầu, khoé miệng tươi cười, “Tắm rửa.” Rồi sau đó cũng không đợi Conan phản ứng, đã kéo áo Conan, đưa vào phòng tắm dùng kính mờ ngăn cách một bên.

“Này… Thả ta xuống dưới!” Conan vừa mở miệng, thanh âm đã bị kính mờ ngăn cách.



“Nhà ga, sân bay… Các địa phương lớn chúng ta đã phái người đến, một khi có nhân vật khả nghi, sẽ lập tức báo cáo. Conan lúc này nhất định…”

“Jodie, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến.” Ngắt lời Jodie, Akai Shuichi nhìn trời đen như mực ngoài cửa sổ, từ lúc Gin trốn đi đã gần 15 tiếng, dựa theo lời người theo dõi, xe của Gin là biến mất ở một khu dân cư, như vậy, nếu thật sự muốn dùng biện pháp rời đi như lời Jodie nói… Akai cười lạnh một tiếng, chỉ số thông minh của tên kia sẽ không ít như vậy chứ.

“Anh muốn đi đâu? Anh phải biết hiện tại anh chỉ là đang được thả tạm thời, nếu bị cảnh sát Thuỵ Sĩ phát hiện, chúng ta sẽ rất phiền toái.” Jodie một phen giữ chặt ống tay áo Akai, mặt đầy lo lắng nói.

Akai nhìn chằm chằm đôi mắt vàng kim của Jodie, rồi sau đó cười nhẹ, “Yên tâm, không có việc gì.” Nói xong liền kéo tay Jodie ra…

Jodie nhìn bóng dáng kiên nghị kia, thân là FBI, lại là phụ nữ, điểm này có thể chứng minh khả năng của cô, nhưng mà, tâm trạng lo lắng nghi ngờ yếu ớt, lại không thể xoá đi.

Jodie nở nụ cười tự giễu, cũng khó trách hai năm nay FBI không tuyển phụ nữ! Nhưng mà từng trải qua một lần, cho dù là giả chết, cô cũng khó tránh khỏi không yên tâm.

Lúc Akai Shuichi chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên dừng bước, quay đầu thản nhiên nói: “Tôi đáp ứng với cô gái kia sẽ mang cậu bé an toàn trở lại bên cô ấy…”

Sương khói lượn lờ, Conan lau hơi nước trên mặt mình. Lúc này Gin ở trước mặt cậu, trần như nhộng tắm vòi sen, khoảng cách vỏn vẹn một cái còng tay, bọt nước đã hoàn toàn thấm ướt quần áo cậu. Cái loại cảm giác dinh dính ướt át này, khiến Conan cứ như vậy mà muốn quên sạch đi mọi thứ.

Mới đầu còn đẫm máu, sau một hồi tắm rửa bằng nước ấm chỉ còn lại màu sắc nhợt nhạt.

Miệng vết thương như vậy, thế nhưng lại ngâm nước, cậu không biết người đàn ông trước mặt này muốn làm gì? Nói không chừng, người đàn ông này vì không muốn phiền toái mà quên đi việc quan trọng hơn.

Rốt cuộc lúc tiếng nước dừng lại, người đàn ông tuỳ tay mò một cái khăn mặt, rồi sau đó vội vàng lau mái tóc đẫm nước.

Đầu óc dài vì ướt át mà dính vào sau đầu, gương mặt Gin hoàn toàn lộ ra.

Đó là gương mặt không hoàn toàn của châu Âu, tuy rằng nét châu Á không rõ ràng, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái liền biết được người này không hoàn toàn là người da trắng.

Lúc vươn tay muốn lấy khăn tắm, còng tay vang lên tiếng leng keng, tựa hồ lúc này Gin mới ý thức được trong phòng tắm còn có người khác.

Liền cúi thấp đầu xuống, tình trạng trước mắt quả thật khiến hắn có cảm giác vài phần… Tựa hồ có thể hình dung thành, buồn cười, hoặc là cảm giác rất trẻ con.

Thiếu niên trước mặt, quần áo hoàn toàn ướt đẫm, dán lại trên người, vốn là một thân âu phục, lúc này dính bết vào người, như là một tầng lá mỏng, mái tóc nâu sẫm, bởi vì bọt nước mà hoàn toàn xẹp xuống, như một con thú con…

Có vài phần… khiến người ta trìu mến!

Đối với ý nghĩ của mình, Gin không có phủ nhận, nhưng không thể nghi ngờ, cảm giác như vậy vẫn là lần đầu tiên, phải nói là từ trước đến nay hắn chưa từng gần gũi với đứa trẻ nào như vậy… Thật mới mẻ!

Dùng khăn tắm bao lại hạ thân, Gin ngồi xổm người xuống, “Cậu còn muốn cọ xát tới khi nào?!” Nói như vậy liền nhìn thiếu niên giương mắt, rồi sau đó hai ánh mắt lại gặp nhau…

Trong sự kinh ngạc của thiếu niên, Gin kéo vạt áo kia qua hai bên.

“Xột xoạt” một tiếng, thập phần lưu loát, quần áo Conan đã bị xé thành hai nửa, thân thể gầy gò hoàn toàn bại lộ trong không khí nóng ướt.

“Chính mình cởi, sau đó tắm rửa.” Gin lạnh lùng nói, thả rớt quần áo trên tay.

Hai tay Conan nắm chặt, cắn răng, không chỉ một lần không có khả năng phản kháng, khiến cậu phẫn nộ, phẫn nộ người đàn ông này quá tuỳ ý, cũng phẫn nộ chính mình bé nhỏ! Hừ! Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, cậu sẽ đưa người này, tổ chức này vào ngục giam…

————————-

Chú thích: 

(1) Hoa tái sinh: 往生花, qt và google dịch là hoa hướng sinh/tái sinh. Băng cũng không rõ đây là hoa gì. Nhưng mà có tìm được ảnh của nó.

391

Chưa gì đã lột sạch con người ta rồi:v

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK