“Có phải tên Shinichi kia hay không?” Hattori lập tức hỏi, gương mặt vốn chán nản lại bắt đầu có tinh thần.
Akai lấy điện thoại di động ra, khẽ nhíu mày nhìn, là số lạ, vốn dĩ bởi vì an toàn anh không nên nhấc máy, nhưng trong tình huống hiện tại, nói không chừng thật sự là Shinichi gọi đến. Vì vậy bắt máy, bật loa ngoài, nháy mắt với Hattori.
“Akai Shuichi, tôi là Shinichi Kudo.” Bởi vì nhiễu đường truyền nên giọng nói có chút sai lệch, nhưng vẫn có thể nhận ra giọng Shinichi còn suy yếu khó nhọc như trước.
“Shinichi, tên nhóc này, đây là làm sao?” Sắc mặt Hattori khẽ biến, lo lắng hỏi. “Tớ đã nói với Ran, đưa cậu bình yên về nhà.”
“Haha, tớ không sao!” Lúc này Shinichi nằm tựa trên giường, sắc mặt trắng bệch của cậu chẳng khác gì tấm chăn màu trắng bên dưới, chỗ phía sau sưng đỏ rất nhiều, cho dù không bị rách da, cũng là đau đớn dị thường, cho dù đang nằm, nhưng chỉ cần thoáng động đậy, cũng giống như bị kim đâm vào.
“Tôi đã biết chỗ của Haibara Ai! À, xem ra lần này không nhờ hai người hỗ trợ là không được.” Như lầm bầm lầu bầu, Shinichi tiếp tục nói.
“Thằng nhóc này, nói cái gì đấy! Tớ ở đây đã muốn mốc meo rồi! Nói mau, bọn tớ giúp cậu như thế nào, tên Akai Shuichi này chẳng để tớ làm gì hết.” Hattori nói, cũng không quên oán giận một câu với Akai.
Shinichi nghe được, trên mặt không tự giác nở nụ cười, Hattori ngày thường xem như cũng ổn trọng, chỉ là tính tình có chút nôn nóng, thời gian dài như vậy cứ bắt cậu ta chờ đợi, cái gì cũng không được làm, quả thật là làm khó cậu ấy. Đương nhiên Akai có thể thuyết phục Hattori chờ đợi được cũng là có năng lực lắm rồi.
Akai cũng không để ý Hattori “nói xấu” mình, nghiêm túc hỏi: “Cậu đã chuẩn bị tốt chưa? Không cần để ý vấn đề của tôi, đây vốn là lựa chọn tất yếu giữa tôi và Gin.”
“Ừ.” Shinichi lên tiếng, trong lòng lại không thể gật bừa, thật lâu sau mới nói. “Ở trong này có người giúp đỡ tôi.”
“Người nào?” Akai Shuichi hỏi.
“Biệt hiệu trong tổ chức là Perry, anh biết không? Hình như bất hoà với Gin, đương nhiên cũng có thể là do Gin thiết kế, nhưng theo quan sát mấy ngày nay của tôi, hẳn là không phải.” Nếu không Gin sẽ không hỏi như vậy lúc nãy, cũng không tức giận như thế, hắn ta có thể hoàn toàn không quan tâm, bằng không vở kịch này cũng quá mức hoàn hảo đi.
“Perry? Chưa từng nghe qua, nhưng có thể cũng không phải thành viên ở trung tâm tổ chức, thành viên bên ngoài quá nhiều, lúc trước tôi tiếp xúc cũng có hạn, nhưng mà người có tâm lý nghịch phản trong tổ chức cũng không phải là ít. Tôi nghĩ cái loại quản lý mất nhân tính như vậy thật là thất bại.” Akai nhịn không được không đồng tình, nhất là tổ chức vì sự sạch sẽ của thành viên, thậm chí yêu cầu cha giết con, vợ giết chồng… Như vậy không đảm bảo được sẽ không xuất hiện dị đoan.
Shinichi nghe được như vậy, lên tiếng, “Hiện tại hai người hãy nghe tôi nói, kế hoạch tiến hành đại khái sẽ là ba ngày sau…”
“Ba ngày!?” Hattori Heiji kinh ngạc sợ hãi kêu một tiếng, “Có phải quá gấp gáp hay không?” Vốn dĩ vẫn án binh bất động, hiện tại lại hành động nhanh như vậy, cậu thậm chí còn chưa biết kế hoạch là gì!
Mà Akai hiển nhiên nghĩ giống Hattori. Ba ngày, quả thật có chút đột ngột.
Shinichi cười khổ một tiếng, cậu làm sao không có cảm giác như vậy được, nhưng mà…
“Chúng ta chỉ có chừng đó thời gian, người phụ nữ kia nói, ba ngày sau, sẽ quét dọn giúp tôi một bộ phận cản đường…”
“Nói cách khác, chúng ta phải kết hợp với kế hoạch của cô ta?” Đối với một người hoàn toàn không biết rõ, làm như vậy hiển nhiên rất mạo hiểm!
“Nơi này chính là tường đồng vách sát, nếu không có người quen thuộc hỗ trợ, chúng ta căn bản không có biện pháp ra ngoài!” Shinichi nói, tất cả những vấn đề này trong lòng cậu cũng có nghĩ qua, nhưng còn có biện pháp khác sao?
Akai Shuichi và Hattori Heiji liếc mắt nhìn nhau một cái, chung quy nói, “Được, nói kế hoạch của cậu!”
Akai Shuichi tắt điện thoại, trên mặt ngưng trọng.
“Người dọn vệ sinh? Ý của Shinichi là chúng ta sẽ mua chuộc người dọn vệ sinh kia, còn có các đặc điểm của ngôi biệt thự đó, theo miêu tả của Shinichi, cũng không dễ ra ngoài đâu.” Hattori nói.
Akai quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống đường chân trời. “Tôi nghĩ ý của cậu ta là chúng ta giả dạng người dọn vệ sinh, về phần căn nhà kia, chỉ cần tìm được người dọn vệ sinh đó, tôi nghĩ người đó biết rõ nhất.”
“Giả dạng người dọn vệ sinh? Không phải vẫn bị kiểm tra sao? Làm sao giả được?” Hattori nghe lại có chút không hiểu ra sao.
“Cải trang cũng xem như là sở trường của tôi!” Akai Shuichi hơi nhếch khoé miệng nói.
“Cải trang?! Được rồi, nếu có thể cải trang, chúng ta làm sao xác định được ai là người dọn vệ sinh? Trừ phi chỉ có một người.” Hattori nói, xoay người nằm lên giường.
“Tôi nghĩ chỉ có một người. Bảo vệ ở khu vực giàu có đó rất nghiêm ngặt, cơ hồ từng người đi vào đều phải kiểm tra, nếu có nhiều người ra vào để dọn vệ sinh, như vậy đều phải kiểm tra hết, quả thật đối với bọn họ cũng là phiền toái, như vậy thì chỉ có thể có một người! Do đó việc phân biệt sẽ dễ hơn rất nhiều!” Akai nói xong cũng nằm lên giường, song song bên cạnh Hattori.
Hattori nghiêng đầu, vươn tay vỗ vỗ bả vai Akai. “Anh được lắm, tôi thừa nhận đầu óc anh cũng không tệ.” Rồi sau đó bật cười.
Nhưng mà hiển nhiên Akai không cười được. “Nhưng mà các thiết bị gì đó của Shinichi, không biết có thể chuyển phát từ Nhật Bản đến Úc kịp thời gian hay không…” Nói đến đây, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại trở nên thâm trầm hơn vài phần.
Hattori vẫn cười như trước, rồi sau đó dựng người dậy, kéo một túi hành lý ra, bắt đầu mân mê, không lâu sau liền cầm một túi đen to đem đến trước mặt Akai, rồi sau đó cầm hai góc của túi, khiến miệng túi mở ra, toàn bộ đồ đạc linh tinh bên trong đều lập tức từ trong túi rớt ra.
“Cậu…” Akai vô cùng kinh ngạc nhìn những đồ vật nằm trên sàn, trong lúc nhất thời có chút há hốc mồm.
Hattori Heiji tự tin cười nói: “Vốn cũng có chút phiền toái, nhưng may mắn là đã mang theo, tiến sĩ sợ chúng ta gặp chuyện không may, liền đem toàn bộ thiết bị bác ấy nghiên cứu đưa cho tôi, anh xem này.” Hattori lấy từ dưới sàn lên một mảnh kim loại nhỏ, một mặt là thiết kế huy hiệu kim loại, một mặt khác cơ hồ dán một miếng băng keo hai mặt nhỏ.
Akai nhìn huy hiệu kia, cũng không nhìn ra cái gì khác thường. “Máy nghe trộm?” Anh suy đoán nói.
“Không, chính là Shinichi có thể làm nổ tung cửa hoặc vật nhỏ khác, như là một quả bom nhỏ tự động vậy.” Hattori giải thích. “Chỉ cần xé một lớp băng keo ra, dính vào một chỗ, trong vòng mười giây sẽ nổ! Bùm!” Hattori bắt chước âm thanh bom nổ.
Akai nhìn nhìn một chút, hiển nhiên vẫn có chút không thể tin, đồ nhỏ như vậy thế nhưng lại là bom?
“Cậu làm sao thoát được kiểm tra an ninh?” Akai nhìn các đồ vật khác trên mặt đất, rất nhiều đồ vật thoạt nhìn đều không thể nào thoát qua được kiểm tra an ninh một cách dễ dàng.
Lại cười thần bí, Hattori nhặt túi đen to bị cậu ném xuống đất. “Công lao của thứ này, theo tiến sĩ Agasa nói nó có thể thoát khỏi hết thảy mọi dụng cụ kiểm tra an ninh hiện đang tồn tại trên thế giới.” Tuy rằng trước đây nghe tiến sĩ Agasa kiêu ngạo nói như vậy, cậu cũng không tin tưởng, nhưng mà hiện tại xem ra không tin cũng không được, bác tiến sĩ ngày thường hay chơi với con nít thật ra cũng rất có năng lực.
Akai ngồi dậy vươn tay vỗ vỗ bả vai Hattori, nói: “Lần này nhờ cậu rất nhiều.”
Không phải lần đầu tiên được khen, nhưng mà lúc này Hattori có chút ngượng ngùng, làn da ngăm đen trên mặt chợt đỏ ửng rất khó để nhận ra.
Shinichi đứng ở trước cửa sổ, như là đang nhìn phong cảnh bên ngoài. Mùa hè ở Úc, ngày dài, không mưa, thời tiết nóng nực, nắng trời chói chang, làm người ta không có tinh thần ra ngoài.
Ăn xong cơm trưa, cậu đứng ở nơi này, như một pho tượng tươi thắm. Nhưng trên thực tế, không phải là như vậy, sắc mặt cậu đã tốt hơn rất nhiều, nhưng thân thể vẫn còn có chút suy yếu. Cậu thật sự phải khiến thân thể ở trong trạng thái tốt nhất trong một thời gian ngắn, mà phương pháp tốt nhất để đạt được trạng thái tốt nhất là nghỉ ngơi.
Hai chân cậu như muốn nhũn ra, bộ phận phía sau cũng đau nhức, cậu vốn rất muốn nghỉ ngơi, nhưng lại sợ sẽ bỏ lỡ, người dọn vệ sinh đến lúc hai giờ theo lời người phụ nữ kia nói.
Cậu nhìn đồng hồ trên di động, đã là hai giờ, nhưng cửa cũng chưa xuất hiện dấu hiệu nào của người dọn vệ sinh… Tuy nhiên cậu cũng không hoài nghi tính chân thật lời của người phụ nữ, thật sự là không cần. Cậu là cá chậu chim lồng, lừa dối cậu cũng chẳng có được ích lợi gì.
Rốt cục, trong lúc trán Shinichi thấm đẫm mồ hôi, cánh cổng chính đột nhiên mở ra, chỉ có một khe hở, một ông già đẩy chiếc xe rác lớn đi đến. Tựa hồ cũng sợ hãi ánh nắng kịch liệt, trên người ông ta mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình. Ông cung kính gật đầu chào hỏi với bảo vệ, rồi sau đó liền tiến vào, như lời của người phụ nữ kia, cơ hồ không có kiểm tra, ngoại trừ lúc đó có một nhân viên tuần tra đến xốc nắp đậy của xe rác lên, nhìn thoáng qua, ông già liền chậm rãi tiến vào.
Ông già đi rất chậm, thỉnh thoảng cũng dừng lại lau mồ hôi trên cổ. Tựa hồ một chân ông có vấn đề, lúc đi đường có chút khập khiễng.
Ông già có gương mặt điển hình của người Úc, tuy rằng tuổi già, nhưng có lẽ có rèn luyện thể lực, thân thể cũng coi như cường tráng, chẳng qua một người như vậy, rõ ràng có quá nhiều điểm đặc biệt…
Shinichi hơi hơi cau mày, Akai có thể làm được sao? Lần duy nhất cậu thấy được Akai cải trang cũng chỉ là người làm vườn có số tuổi xấp xỉ anh ta mà thôi… Nhưng nếu như Akai đã bảo sẽ làm được, tự nhiên cũng sẽ có vài phần nắm chắc.
Cho đến khi ông già lấy rác từ tay Perry đi, Shinichi mới dời tầm mắt, nhưng vì tránh cho động tác của mình quá mức gây chú ý, dù sao cũng là máy ghi hình, có thể biểu lộ trên gương mặt cậu đều thể hiện lên rõ ràng trong màn hình theo dõi. Vì vậy cậu vẫn đứng bên cửa sổ trong chốc lát, sau đó mới trở lại trên giường.
Đúng như cậu suy nghĩ, Gin thật sự đang quan sát màn hình theo dõi, nhìn nhất cử nhất động của cậu. Nhìn cậu trở lại trên giường, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, rồi mới cầm lấy điện thoại trong lòng.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, trong điện thoại vang lên một tiếng gọi cung kính. “Thưa ngài.”
“Mấy ngày nay thủ vệ phải tăng mạnh.” Gin thản nhiên nói, thậm chí khi đầu kia vừa lên tiếng, hắn đã tắt điện thoại.
Cầm một điếu Mild Seven từ trên bàn lên, đốt lửa, ngậm ở bên miệng, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm thiếu niên trong màn hình, khoé miệng hơi hơi nhếch lên. Để tôi xem cậu, dưới loại tình huống này, làm như thế nào chạy đi…
Lúc Gin nghĩ như thế, di động lại vang lên một lần nữa, tựa hồ có chút không vui, nhưng nhìn dãy số trên màn hình, hắn bắt máy.
“Đại ca.” Trong điện thoại là giọng Vodka. “Irish đã đến Úc, nhưng tin tức sau đó lại hoàn toàn không điều tra được.”
“Ừ. Xem ra lần này chính hắn tự tìm đến đường chết.” Gin nói xong rồi buông điện thoại.
Khi Shinichi tỉnh lại đã là buổi tối, nói cách khác một ngày sắp chấm dứt, cậu chỉ còn thời gian hai ngày nữa.
Ngồi dậy trên giường, mắt nhìn thời gian trên di động, đã 7 giờ, ngủ hơn 5 tiếng khiến cơ thể cậu thoáng dễ chịu hơn. Nhưng mà… bình thường giờ này, người phụ nữ kia hẳn đã phải đến đưa cơm, nhưng hôm nay…
Shinichi theo phản xạ cảm giác được sự tình đã bại lộ, trong lòng căng thẳng, liền đứng lên. Nhưng chưa kịp đến cạnh cửa, thì cửa đã mở ra.
Người phụ nữ đứng ở cửa, vươn tay bật điện phòng. “Nhìn bộ dáng kinh hoảng của cậu, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì?” Người phụ nữ dùng khẩu hình nói như thế, nếu không phải khoảng cách hai người không xa, biên độ động đậy của môi nhỏ như vậy căn bản không thể thấy rõ ràng.
Shinichi nhìn người phụ nữ, không phủ nhận, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.
“Quý ông mời ngài xuống lầu dùng cơm.” Người phụ nữ nói.
Quý ông?! Lần đầu tiên nghe cô ta nói từ ngữ như vậy, Shinichi nhất thời không biết phản ứng sao, rồi sau đó nhìn thấy nét chán ghét trong mắt cô ta, có thể suy đoán được, người gọi là quý ông này hẳn là Gin.
Tự nhiên không hỏi vì sao lại phải xuống lầu dùng cơm, cho dù cậu hỏi thì người phụ nữ này cũng không trả lời, điều này cậu rõ, chỉ là cùng cô ta đi về phía trước.
Một bàn ăn dài được đặt trong phòng khách, hiển nhiên trên bàn ăn dài đó chẳng được đặt cái gì lên, mà bên cạnh không biết đã bố trí một chiếc bàn ăn tròn nhỏ từ khi nào, Gin đang ngồi dùng cơm ở đó.
Một phần bữa tối ở vị trí đối diện trên bàn ăn, hiển nhiên là dành cho Shinichi. Trên bàn tròn được đặt chân nến và hoa tươi… Cảm giác như vậy thật quỷ dị, nhất là thân phận đối lập của hai người, cũng như hai bộ áo choàng tắm màu trắng trên thân hai người.
Gin chỉ là hơi cúi đầu ăn bữa tối của mình, đối với Shinichi đã đến, hắn thậm chí đầu cũng không nâng lên.
Shinichi hơi hơi do dự một lát, cuối cùng ngồi xuống, cầm lấy dao nĩa rồi ăn, cậu quả thật đói bụng.
Một bữa cơm, ngoại trừ tiếng dao nĩa va chạm, cũng không có âm thanh khác, không có trò chuyện, một ánh mắt cũng không có. Ngược lại như thế, Shinichi mới có thể hoàn toàn xem nhẹ người đối diện, cũng có thể hoàn toàn ăn xong bữa ăn này.
Dùng khăn ăn xoa xoa miệng, Shinichi ăn no đứng lên, chuẩn bị trở về phòng tiếp tục nghỉ ngơi, cũng không ngờ đồng thời lúc cậu đứng lên, Gin đối diện cũng đứng dậy, đuổi theo phía sau cậu.
Tâm tình vốn dĩ không tệ, lại vì hành động của Gin mà “thịch” một tiếng. Bước chân cậu chậm lại, chẳng lẽ người đàn ông này muốn…?
Đối với suy đoán như vậy, Shinichi cắn chặt răng, tốc độ chậm dần rồi dừng lại hoàn toàn, thân thể cậu không có cách nào thừa nhận một lần phá huỷ như vậy nữa… Nhưng hiển nhiên đối mặt với người đàn ông này, cậu nói không được cũng không có khả năng hắn sẽ bỏ qua cho cậu.
Shinichi xoay người, hít sâu một hơi rồi nhìn lên, biểu tình cương ngạnh trên mặt cậu chậm rãi mềm mại, cắn răng thật lâu mới thấp giọng nói: “Cơ thể của ta thật sự không được, tha cho ta đi!” Giọng điệu khẩn cầu, đây cũng không phải lần đầu tiên cậu cầu khẩn hắn, nhưng mặc kệ có hữu hiệu hay không, chỉ hi vọng lúc này đây có thể tránh được một kiếp.
Nhưng hiển nhiên sự thật đều không như cậu mong muốn, Gin nhìn cậu, biểu tình trên mặt băng lãnh, nhìn chăm chú vào mặt Shinichi thật lâu. Lại bỗng nhiên kéo cổ tay Shinichi lại, vừa dùng lực, một tay còn lại mạnh mẽ nâng đầu gối Shinichi lên, trong một tiếng thét kinh hãi của Shinichi, cả người cậu đều bị ôm ngang.
Shinichi bất đắc dĩ mà đấu tranh tượng trưng vài cái, cậu thật sự không có bao nhiêu thể lực dư thừa, chỉ là dùng nắm đấm hung hăng nện ở trên lưng Gin. Xuyên qua bờ vai Gin, cậu có thể nhìn thấy người phụ nữ đang dọn dẹp bàn ăn, có chút vô vọng nhìn ý cười khó hiểu hiện lên trên gương mặt cô ta… Rồi sau đó cậu chỉ có thể nhận mệnh, nhắm hai mắt lại.