• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc nào hai người bắt đầu ở chung một chỗ với nhau? Kỳ thật cũng không hẳn là ở chung một chỗ, chỉ là có một căn phòng ở Nhật Bản để ở chung mà thôi. Dù sao người đàn ông vẫn hoạt động chủ yếu ở Mĩ, đến Nhật Bản tuy rằng tương đối thường xuyên hơn so với lúc trước, nhưng vẫn không có khả năng ở lâu dài.

Lúc Hattori Heiji tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, nắng mùa đông mang lại cho con người cảm giác lười biếng, khiến cậu lại nằm trên giường trong chốc lát, thẳng đến lúc nghe được tiếng đập cửa, cậu mới dựng người dậy.

“Bữa sáng xong rồi.” Giọng của người đàn ông vẫn nhàn nhạt như trước. Nhưng đối với Hattori lại như gió xuân ấm áp thổi vào mặt.

Tay nghề của anh ta tuy rằng so với mẹ mình, lúc làm cơm Nhật Bản vẫn còn rất nhiều chênh lệch, nhưng cũng khiến cậu tràn đầy kinh ngạc. Cũng không có cách nào, ít nhất là thời điểm ăn cơm vẫn rất tốt, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị coi như cũng là trải nghiệm mới mẻ.

Mặc một chiếc áo phông màu trắng, quần cộc màu xám, Hattori đi vào phòng vệ sinh bên cạnh, sau khi rửa mặt liền đẩy cửa ra ngoài.

Trên bàn quả nhiên đã được chuẩn bị bữa sáng, là món ăn cậu thích nhất. Akai vẫn đang ở phòng bếp, từ trong phòng khách có thể nhìn thấy một góc phòng bếp.

Bóng dáng người đàn ông mang tạp dề, hiển nhiên là một trời một vực với hình tượng kiên nghị, nghiêm túc lúc bình thường. Nhưng mà ngẫm lại cũng chỉ có mình nhìn thấy cảnh đẹp này, Hattori liền không tự chủ được mà cong cong khoé miệng.

“Sao còn chưa ăn?” Lúc Akai đi ra khỏi bếp, nhìn bữa sáng trên bàn còn chưa có động, vì thế hỏi han.

Hattori lúc này mới phục hồi tinh thần, nhìn vào ánh mắt của anh, cười cười có chút thản nhiên. “Chờ anh cùng ăn.”

“Lạnh rồi ăn sẽ không ngon.” Biết Hattori ăn uống có chút kén chọn, đặc biệt là đồ ăn lạnh, cho dù bị đói, cơ hồ cũng sẽ không chạm vào.

“Anh cũng cùng ăn nhé?” Cậu hỏi.

Akai Shuichi gật gật đầu.

Hai người ngồi một góc trên bàn ăn, ăn phần bữa sáng của mình.

“Lần nghỉ này được bao lâu?” Hattori miệng nhai đồ ăn, hỏi.

“Trên dưới một tháng, em thì sao? Trường học khi nào được nghỉ?”

Giáng Sinh tất nhiên là kỳ nghỉ hằng năm của nước Mĩ, mà các trường học ở Nhật Bản thì còn chưa có nghỉ đông.

Hattori có chút uể oải thở dài. “Giáng Sinh hẳn là có thể được nghỉ vài ngày, nhưng mà cũng chỉ vài ngày thôi, sao đó tới tận năm mới mới được nghỉ đông.”

Akai Shuichi gật gật đầu. “Giáng Sinh có tính toán gì không?”

Hattori giương mắt nhìn, ý tứ trong lời anh thực rõ ràng, là muốn lưu lại Nhật Bản, cùng trải qua Giáng Sinh với cậu.

“Vốn trường học hình như có tiệc Giáng Sinh gì đó! Nhưng mà em không có hứng thú, cho nên không có tính toán gì.” Nói xong liền nhìn Akai, tựa hồ đang đợi anh nói ra quyết định của chính mình.

“Ở Mĩ, đêm Giáng Sinh, lễ Giáng Sinh đều phải ở cùng người thân của mình, em không cần về nhà?” Akai Shuichi nhìn thiếu niên, trong lòng cười thầm, mắt thiếu niên vốn là màu lam nhạt, lúc này dường như lại sáng rỡ lên.

“Bọn họ đều có việc của mình, mấy ngày nay chắc chắn là hoạt động không ngừng.” Cậu mím mím môi, nhưng sau đó lại cảm thấy dường như bản thân đã biểu hiện quá mức rõ ràng cùng với chủ động, vì thế cúi đầu tập trung ăn bữa sáng, mạt đỏ ửng nổi lên trên hai má cũng tự nhiên bị chính cậu xem nhẹ.

Akai nhìn biểu hiện chưa tan trên gương mặt cậu, đáy mắt tràn đầy ý cười, bộ dáng này của thiếu niên tựa như một chú cún con lười biếng.

“Dựa theo truyền thống nước Mĩ, ngày hôm đó sẽ ở nhà, làm một bàn đồ ăn phong phú, sau đó ở cùng với người thân của mình… Cho nên không thể ra ngoài chơi, không sao chứ?” Akai nói.

Kỳ thật đối với Hattori mà nói, ở nhà hay đi ra ngoài cũng không có gì khác nhau, đều không phải là trọng điểm. Trọng điểm là ở cùng với người kia.

Cậu chưa bao giờ cảm giác chính mình là một người ỷ lại vào người khác như vậy, trên thực tế cậu luôn độc lập và tự tin. Nhưng nếu muốn ở cùng một chỗ với một người, cho dù ăn cơm hay làm việc, nếu đây là người mình thích, như vậy có phải không có gì đáng trách hay không?

“Kỳ thật ở nhà, có đồ ăn là tốt rồi.” Hattori cười nói.

Akai Shuichi gật gật đầu. Rồi sau đó hai người xử lý xong bữa sáng của mình, không nói một lời nào khác, từng tia nắng mùa đông chiếu qua cửa sổ, vừa vặn làm sáng rực cả căn phòng không lớn.

Căn phòng này là mẹ của Hattori thuê, trên danh nghĩa là để cậu được sống độc lập, nhưng kỳ thật coi như là cho con trai mình một không gian để phát triển tình cảm.

Nghĩ đến điểm này, Hattori vẫn vô cùng cảm kích.

Ngày Giáng sinh.

“Hattori, cậu có đến tiệc Giáng Sinh buổi tối không?” Kazuha đến gần trước mặt hỏi Hattori.

Mấy ngày này Hattori thường xuyên xuất quỷ nhập thần, rất nhiều lần gọi điện thoại cho Shinichi Kudo, cũng hoàn toàn không biết Hattori đi đâu, điều này khiến tâm lý Kazuha có chút không thể chấp nhận, dù sao cô cũng là bạn thanh mai trúc mã của Hattori. Nhưng hiển nhiên là cậu ta vẫn cứ bảo trì bí mật đến cùng.

“Tớ có việc, cho nên không tham gia.” Hattori đáp.

“Lại là án mạng? Tớ nói nè, cậu gần đây có phải hơi muốn tách ra đúng không?” Kazuha đề cao giọng dạy dỗ nói.

“Tớ lại làm sao nữa?” Hattori liếc Kazuha một cái, có chút lười biếng hỏi.

“Cậu mấy ngày gần đây, chỉ cần là ngày nghỉ liền sẽ mất tích, có nhiều vụ án cần phải xử lý như vậy sao? Tớ cũng không thấy tên cậu xuất hiện trên báo chí.” Kazuha mặt đầy hồ nghi lẫn tức giận nói.

“Tớ cũng có sinh hoạt riêng của mình, vì sao phải thông báo cho cậu?” Hattori híp lại mắt, nói với Kazuha như thế.

Kazuha nghẹn họng trong lúc nhất thời, nhìn Hattori đã quay đầu không còn nhìn mình, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, mũi có chút chua xót. Cái loại cảm giác chua xót này không ngừng dâng lên.

Hattori nghĩ nghĩ, cũng hiểu được khẩu khí của mình vừa rồi có chút nặng nề, lúc ngẩng đầu lên lại, Kazuha vốn đang đứng bên chỗ ngồi cậu đã không còn bóng dáng.

Nghiêng đầu lại thấy Kazuha đang nằm lên bàn, nhìn qua như đang ngủ, nhưng mà cậu biết tính Kazuha, kỳ thật cũng không khác mấy với tính của cậu. Sức lực tràn đầy và không kiên nhẫn, làm sao có thể ngủ trưa.

Nghĩ nghĩ, thấy Kazuha ngẩng đầu, chóp mũi và hốc mắt có chút hồng, cuối cùng cậu thở dài, đứng lên.

Khu rừng nhỏ bên cạnh trường học là nơi hẹn hò lý tưởng, đây cũng là nơi Kazuha từng muốn tới. Nhưng mà Hattori hiển nhiên chỉ có thể cười nhạt với hành động này.

“Tớ có người trong lòng rồi.” Đi bên cạnh Kazuha, lúc nói chuyện, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua những tán cây, rọi vào gương mặt cậu.

Có lẽ vì giác quan thứ sáu của con gái, Kazuha nghe thế cũng không quá kinh ngạc. “Cho nên mấy ngày nay, chuyện cậu mất tích có liên quan đến người kia?”

Có lẽ là vì vừa rồi đã muốn phát tiết hết cả, cho nên hiện tại cô mới có khả năng bình tĩnh như vậy.

Hattori gật gật đầu. “Người ấy không hay đến Nhật Bản.”

Kazuha dừng bước chân, nhìn cậu. Mà Hattori cũng dừng bước với cô, có chút ngạc nhiên quay qua.

“Có thể nói cho tớ biết, người kia là ai không?” Giọng Kazuha rất bình tĩnh, giọng nói cũng nhẹ nhàng.

Hattori do dự một lát, cuối cùng gật gật đầu. “Akai Shuichi.”

“Akai…… Shuichi?” Kazuha nhớ kỹ cái tên này dường như có chút quen biết. “Là FBI người Mĩ kia?” Lúc suy nghĩ đến thân phận của người kia, cô kinh ngạc nói.

Hattori gật gật đầu.

“Là đàn ông?” Kazuha bởi vì khiếp sợ, hai mắt trừng càng lớn.

Lại một lần nữa gật đầu.

“Vì cái gì?” Cơ hồ là thốt ra, nhưng cô muốn biết lý do gì?

Kazuha không rõ ràng, cô cũng biết chuyện tình cảm căn bản không có nguyên nhân, nhưng mà có lẽ vì quá mức kinh ngạc, nên lời này mới được thốt ra.

Hattori lắc lắc đầu.

Kazuha tất nhiên biết kết quả là như vậy, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái trẻ, cho nên đối với phương diện tình cảm, hiển nhiên tinh tế hơn Hattori rất nhiều. Nhưng mà kết quả như vậy, thật đúng là…

“Heiji.”

“Ừ.”

“Để tớ ở một mình một lúc nhé.” Kazuha cúi đầu, không nhìn rõ biểu tình trên mặt cô.

Hattori Heiji nhìn cô một cái, có chút lo lắng hỏi. “Cậu, không sao chứ?”

Kazuha ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười miễn cưỡng. “Không có việc gì.”

“Vậy, tớ đi trước?” Hattori vươn tay chỉ về phía phòng học.

Kazuha gật gật đầu. “Trở về đi!”

Nhìn bóng dáng thiếu niên rời đi, nắng trời hạ xuống như toả ra hào quang, có lẽ cô đã bị hào quanh ấy hấp dẫn đi! Chẳng qua là hào quang cũng không phải là thứ mà hai tay cô có thể ôm trọn vào lòng…

Khóe miệng nở nụ cười khổ, từng dòng nước mắt chảy ra từ hốc mắt, có lẽ cũng sẽ như tình yêu non trẻ của mình, tuôn ra, bốc hơi trong không khí, và hoàn toàn biến mất. Điều cô có thể làm, có lẽ là mong ước cho thiếu niên kia luôn được hạnh phúc!

Đêm Giáng Sinh, mùa đông Nhật Bản vốn là thời gian tuyết rơi dày, Hattori tựa vào cửa sổ, nhìn những bông tuyết rơi lả tả như lông ngỗng, ở trong nền trời đen sẫm càng trở nên rõ ràng.

Trong phòng bếp, Akai Shuichi đang bận rộn. “Đi mua một chai tương về nhé!” Anh dò hỏi thiếu niên trong phòng.

“Ừm.” Hattori Heiji lên tiếng. “Muốn vị gì?”

“Tương vừng đi!”

Chỉ là đối thoại bình thường, như cho dù là đối với Hattori Heiji hay là Akai Shuichi, đều mang lại cảm giác gia đình ấm áp.

Xong bữa cơm tối, Hattori ôm bụng, ăn thật no, người kia làm rất nhiều đồ ăn cậu thích, thậm chí còn có bánh ngọt sau bữa cơm.

“Hôm nay có tâm sự?” Thu dọn bàn ăn xong, Akai ngồi đối diện Hattori hỏi.

Cậu sờ sờ mặt mình, có chút kinh ngạc. “Rất rõ ràng?” Cậu tự hiểu là che giấu không được.

Akai Shuichi gật gật đầu. “Xảy ra chuyện gì?”

Biểu tình trên mặt cậu có chút ảm đạm. “Em nói chuyện của chúng ta cho Kazuha, cậu ấy tựa hồ có chút… khó chấp nhận!”

Akai gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ. “Sẽ tốt thôi.” Anh đứng lên sờ sờ đầu Hattori.

Trước đây cảm giác hành động xoa đầu đó như là đang bị coi thường, nhưng hiện tại Hattori hoàn toàn không có cảm giác đó, thậm chí còn rất thích hành động dịu dàng này. Có lẽ vì liên quan đến tâm tình, cùng mối quan hệ giữa hai người.

“Ừa.” Lên tiếng, giương mắt nhìn người đàn ông, trên gương mặt cậu hiện lên nụ cười thật tươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK