Conan ngừng lại hô hấp, nhìn gương mặt người đàn ông kia, cánh mũi cao thẳng hơi hơi rung động, thanh âm thở dốc cực kỳ trầm trọng trong không gian yên tĩnh.
Đột nhiên ý thức được, người đàn ông kia bị thương, cũng như trong tình huống hiện tại, hắn ta vì thụ thương mà vết thương nhiễm trùng, phát sốt!
Trong lòng kết luận như vậy khiến Conan vui vẻ.
Nhưng mà lúc này thật sự cậu cũng không thể khinh thường… Giờ điều đầu tiên cậu phải làm, là mở cái còng đáng chết trên tay ra.
Chìa khoá?! Tất nhiên không có khả năng, Conan nhìn lỗ khoá trên còng, chỉ cần có một thanh sắt mỏng, hẳn là đủ rồi.
Không cần chìa mà mở khoá, thật sự không chỉ ăn trộm mới biết, cái gọi là kỹ năng trốn chạy đều phải có, tất nhiên đối với Shinichi Kudo, cũng sẽ không thể không biết cách làm.
Conan nhìn chiều dài của chuỗi dây trên còng, rồi sau đó là độ dài cánh tay mình, phạm vi hoạt động của cậu không vượt quá một mét, mà trong một mét này có thể có gì?
Sofa, người đàn ông, cùng cái bàn thấp trống bên cạnh.
Tìm tòi một vòng, ngoại trừ thảm nhung mềm mại cũng không có được gì, Conan lộ ra nét bất đắc dĩ trên mặt… Thời cơ như vậy, cậu lại không thể tìm thấy cái gì.
Nhà máy này thật sự được dọn dẹp quá mức sạch sẽ, ngoại trừ góc tường cách xa cậu có thép gỉ, những mảnh gỗ và các mảnh thuỷ tinh, trên đất cái gì cũng không có.
Nói cách khác, trừ phi có thể lấy được chìa khoá trên thân người đàn ông này, bằng không căn bản cậu không có khả năng đào thoát…
Một lần nữa nhận thức được hiện tại khiến Conan cau mày…
Rồi sau đó, Conan dùng biện pháp ngu ngốc nhất, nhưng cũng đành phải thử.
Là dùng sức lực mạnh nhất để mở còng tay.
Liền thấy cậu cắn răng, dùng tay trái được tự do bắt lấy còng tay bên cạnh, tay phải dùng lực thu nhỏ lại, toàn bộ mu bàn tay tạo một trục.
Mặc dù đây là còng tay kích thước người lớn, thời điểm tựa vào cổ tay mảnh khảnh của cậu lại thiên y vô phùng (1), mặc cho Conan ép buộc thế nào, tay hướng lên trên bởi vì không ngừng dùng lực mà trở nên sưng đỏ, cơ hồ chảy máu, cũng không có bất cứ dấu hiệu giải thoát nào.
Cuối cùng cũng không thể chà đạp chính mình, Conan thở phì phò dừng lại, tay bị tra tấn run rẩy không ngừng, da ở nơi bị ma sát đã muốn chảy máu tươi, tuy rằng không nhiều, nhưng vết máu lưu lại cũng khiến người cảm thấy kinh hãi.
Thật đúng là… Ngay cả biện pháp ngốc như vậy cũng dùng tới!
Ngồi bệt trên sofa, Conan nghe tiếng hít thở nặng nề bên tai… Trên mặt tràn đầy mồ hôi, không có biểu tình, nhưng đôi mắt không mang kính kia, lại tiết lộ hết thảy.
Có lẽ, cậu có thể mạo hiểm…
Thân thể nhẹ nhàng di chuyển về phía người đàn ông. Chậm rãi, thậm chí tận lực tránh tạo áp lực khi thân thể di chuyển trên sofa…
Nhẹ nhàng ngồi ở bên người Gin.
Conan nhìn áo khoác của Gin, thật dài, bởi vì tư thế ngồi mà có một phần bị đè dưới chân.
Tay chậm rãi vói vào trong túi áo Gin, Conan trong lòng kỳ thật cũng có suy tính, cho dù không có chìa khoá, nếu có thể lấy được cái khác, ví dụ như… súng! Trong tình huống này, cậu có đủ tự tin để ứng phó…
Cổ họng không khỏi nuốt nước bọt, túi áo được thiết kế rất sâu, mà đối với Conan lúc này, túi áo kia quả thật là một hố sâu không đáy, đầu ngón tay liều mạng lại không cảm giác được đến đáy túi…
Bụng bởi vì bị đánh nên vẫn có chút đau đớn, khiến động tác của cậu có chút không được linh hoạt…
Từng tấc một…
“Ba” một tiếng.
Tại thời điểm ngón tay Conan cảm giác được xúc cảm lạnh lẽo của kim loại, cậu thậm chí không kịp phán đoán đó là chìa khoá hay súng…
Tay cậu đã bị chặt chẽ cầm lấy, sau đó lôi ra khỏi túi áo.
Conan trong nhất thời có chút hoảng loạn, nhìn bàn tay bị nắm chặt, tay hắn rất lớn, hoàn toàn bao trụ bàn tay cậu, mà nói như vậy, chỉ cần hắn nắm chặt, căn bản hoàn toàn không thể tránh thoát…
Hai mắt nhìn lại đôi mắt xanh lục hẹp dài, hoàn toàn là thần sắc thanh tỉnh, khiến Conan có cảm giác sự mê man vừa rồi chỉ đơn giản là dụ cậu làm một loạt chuyện như thế này.
Nếu không phải là hô hấp ồ ồ mà nóng rực kia…
“Đừng có lộn xộn, được không? Thám tử nhí, muốn giết cậu đối với tôi đơn giản như đạp chết một con gián, đừng cho tôi có cơ hội làm như vậy, dù sao cậu vẫn còn giá trị để tồn tại!” Thanh âm Gin khàn khàn, nhưng tuyệt đối có sức uy hiếp.
Lưng Conan lúc này cứng đờ, một bàn tay bị nắm, cho dù lực nắm tay kia khiến cậu đau đớn, nhưng cậu một chút cũng không dám nhúc nhích.
Gin thưởng thức nét e ngại trong mắt Conan, dường như sức nóng phiền phức trong người cũng không quá khó để chịu đựng, lòng bàn tay kia rất nhỏ, điều này khiến hắn có cảm giác có thể hoàn toàn kiểm soát thiếu niên trước mặt. Không biết vì sao, loại ý tưởng này, khiến tâm tình hắn vốn dĩ nổi giận vì Akai Shuichi cũng trở nên tốt hơn rất nhiều…
Khoé miệng hơi hơi nhếch lên, nụ cười như có như không, lúc này dưới ngọn đèn hôn ám, có nét tàn nhẫn khác thường!
“Ngươi tính làm gì, Gin? Bản đồ kho báu? Có lẽ ta không có thần thông quảng đại như các người vẫn nghĩ!” Conan nhìn chằm chằm mạt tươi cười kia, nói như thế.
Gin hơi hơi nghiêng đầu, đã không còn mũ dạ đen che mặt, mái tóc bạch kim của hắn hoàn toàn đổ xuống sau lưng, một ít che trước mắt, cũng che đi vài phần sát khí trong đôi mắt hắn.
“Đến lúc đó, tôi sẽ… trực tiếp, ở nơi này!” Lúc ngón tay thô ráp chỉ vào trán Conan, Gin hơi hơi nheo mắt lại, “Tôi sẽ ở nơi này, không do dự mà tặng một viên.”
Thân mình Conan run lên, muốn vươn tay chụp lại ngón tay nóng rực kia, lại không động, hoặc là nói, căn bản không thể động, cho dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng thời điểm đối mặt với Gin, cậu thật sự sợ hãi, không đơn giản vì súng trong tay hắn, mà vì chính bản thân hắn. Quá mức ngông cuồng, như Gin nói, hắn có thể không chút do dự mà tặng bất cứ người nào một viên đạn, hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi.
“Được rồi, đừng làm động tác nhỏ nào chọc giận tôi.” Như là không có tâm trạng trêu đùa, Gin thản nhiên nói, dùng lực lôi kéo tay Conan một chút…
Conan vốn không hề chuẩn bị, bị kéo như vậy liền nhào vào lòng Gin. Lúc giãy dụa bò lên, cũng đã bị ôm trụ chặt chẽ.
“Đừng nhúc nhích, nếu không bây giờ tôi sẽ đính một viên đạn ở một nơi nào đó trên người cậu!” Cặp mắt xanh lục ở trên người Conan quét một vòng, rốt cuộc cũng khiến thân hình đang giãy dụa kia run lên rồi ngừng lại.
Gin vẫn ngửa đầu như trước, mái tóc bạch kim có chút hỗn độn ở trên sofa, hai mắt hơi mấp máy.
Conan bị bắt lại trong lòng nhiệt độ cao kia, tuy rằng phương thức này rất kỳ quái, nhưng quả thật lại rất hữu dụng, bị ôm ở trong lòng, như vậy chỉ cần cậu có chút hành động, sẽ liền bị phát hiện…
Đỉnh đầu người đàn ông, cậu căn bản không có cách nào xác định hắn đã thật sự ngủ say hay là chỉ chợp mắt giống vừa rồi, nhưng cho dù có ngủ say, lúc có động tĩnh cũng sẽ lập tức tỉnh lại.
Không có cách nào sao?
Conan trong lòng tự hỏi, cậu tự nhận bản thân được cho là đa mưu túc trí, nhưng thời điểm đối mặt với người đàn ông này, lại dường như không hề có biện pháp, ít nhất là lúc này…
Khi màn đêm buông xuống, ngọn đèn mờ nhạt bởi vì bóng đêm bên ngoài nhà máy mà trở nên sáng hơn một chút.
Conan cứ như vậy mà dựa vào lòng Gin, trong đầu không ngừng suy tư, lại càng không ngừng bác bỏ… Mệt mỏi từng đợt tràn ngập đôi mắt, không ngừng nhắm lại mở ra, bởi vì ở trong hoàn cảnh nguy hiểm mà đầu óc căng thẳng, nhưng kéo dài suốt một thời gian liên tục, quả thật là mệt mỏi suy sụp…
Cuối cùng trong lúc hai mắt mở ra nhắm lại, Conan thiếp đi.
Trong khách sạn, Ran Mori vì lo lắng mà đi lui đi tới, tuy rằng bọn họ đã thoát khỏi hiềm nghi, nhưng bị trục xuất về nước là không tránh được. Cảnh sát Thuỵ Sĩ đã đáp ứng dùng mọi cách để truy tìm tung tích của Conan, nhưng cũng không có bất kỳ cam kết nào khiến Ran yên tâm được.
“Này, Ran, con đừng đi lui đi tới như thế nữa… Đi đến đầu bố choáng váng rồi, tiểu quỷ kia không có việc gì đâu…” Kogoro Mori ngồi một bên, tuy là nói vậy, ngày thường ông cà lơ phất phơ, nhưng mà cũng biết, lúc này mọi chuyện quá mức nguy hiểm.
Tuy rằng không biết hai người áo đen đột nhiên xuất hiện là ai, nhưng việc chủ nhân lâu đài Figard dính tới sòng bạc thậm chí là cho vay nặng lãi quả thật không thể xem thường… Nói cách khác, hai người kia rất có khả năng là mafia, là trả thù! Nếu là như vậy, Conan xem như bị bắt làm con tin, sau khi không còn giá trị lợi dụng, sẽ bị giết… Kogoro Mori chau mày.
Trong lúc hai người đang nôn nóng, điện thoại trong phòng chợt vang lên dồn dập, khiến hai người đang chìm trong suy tư cùng nhảy dựng.
“Alo?!” Ran Mori kích động tiếp máy, “A, là bác tiến sĩ.” Lúc nghe đến không phải là cảnh sát, thanh âm cô có chút thất vọng…
“Dạ, đúng vậy, Conan bị bắt làm con tin, đúng vậy, hai người áo đen… Dạ, còn chưa rõ thân phận…” Ran ngập ngừng tiếp lời, giọng nói mang theo lo lắng.
Cho dù là Conan hay Shinichi, cô đều không hi vọng họ gặp bất cứ nguy hiểm nào!
Mà đầu kia điện thoại, tiến sĩ thở dài tắt máy, rồi sau đó quay đầu nói với Haibara: “Shinichi quả thật bị tổ chức bắt đi, bây giờ còn chưa rõ tình huống, chỉ là bắt được một người áo đen trong đó. Bác vừa rồi thử định vị vị trí của Conan, không có phản ứng, hẳn là đã bị phát hiện…” Tiến sĩ Agasa hoàn toàn không hoài nghi năng lực của Shinichi, nhưng trong tình huống hiện tại…
“Hừ, tên kia quả nhiên không đáng tin cậy, chỉ hi vọng cậu ta không bị chết quá thảm.” Haibara thờ ơ nói xong, liền xoay người trở về phòng mình.
Lúc đóng cửa lại, lưng Haibara tựa lên cánh cửa, sắc mặt cô trắng bệch, tên kia, hẳn là không có việc gì đâu! Hai tay gắt gao nắm lấy quần áo, cô có cảm giác một chuyện gì đó sẽ sớm phát sinh…
————-
Chú thích:
(1) Thiên y vô phùng: Nguyên ý là chỉ quần áo do tiên trên trời khâu không có vết kim chỉ. Nay thường dùng để ví về sự vật vô cùng chu đáo, không có chút sơ hở nào.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tiền Thục – Ngưu Kiều – Linh Quái Lục”
Quách Hàn ngự sử triều nhà Đường là người có sở trường về quan sát và phân tích vấn đề, ông từng điều tra ra nhiều vụ án quan lại tham nhũng.
Vào một đêm hè, do trời quá nóng bức, ông bèn đem chõng tre ra ngoài sân nằm ngủ. Ông nằm ngửa ngắm nhìn các vì sao và mặt trăng trên trời, thì bỗng nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy năm màu đang từ phía xa bay tới, thân thể nàng thoang thoảng hương thơm, nàng tới gần rồi đứng ngay trước mặt ông. Thì ra người thiếu nữ xinh đẹp này chính là Chức Nữ trên trời. Quách Hàn chăm chú quan sát chiếc váy màu của nàng đang bay lượn trước gió, ông rất kinh ngạc vì không hề nhìn thấy đường chỉ khâu, bèn hỏi rằng: “Váy của nàng vì sao lại không có đường kim chỉ?” Chức Nữ cười trả lời rằng: “Vì tôi là thần tiên trên trời, thiên y của thần tiên vốn dĩ không khâu bằng kim chỉ, thì làm sao lại có đường kim chỉ?”
Chức Nữ nói xong liền nhẹ nhàng bay đi. Quách Hàn nhìn theo bóng nàng xa dần, miệng lẩm bẩm: “Ồ, thì ra thiên y của thần tiên đều không khâu bằng kim chỉ.”