Nhưng, vấn đề ở chỗ, bị xem như động vật nhỏ mà nhìn chằm chằm xem xét, cảm giác mỗi tấc da thịt mình đều rơi vào trong mắt người khác, hoàn toàn không dễ chịu.
Thậm chí cho dù tắm nước ấm, phía sau lưng Conan vẫn không tự chủ được mà phát lạnh.
“Được rồi, cậu tắm đủ hay chưa!” Rốt cục, sau khi Conan tắm rửa được mười lăm phút, người vốn dĩ ra lệnh đã không còn kiên nhẫn.
Cũng không quản trên người Conan chưa khô vệt nước, liền kéo người ra khỏi phòng tắm.
Trần truồng như vậy, thêm cảm giác hơi nước bốc lên, Conan không tự chủ được mà rùng mình.
“Ta không có quần áo.” Nói với Gin, nếu trong thời gian này hắn không tính giết mình, như vậy quả thật cậu phải cam đoan thân thể mình không có việc gì, bằng không, nếu bị cảm mạo, đối với việc trốn thoát của cậu càng thêm trở ngại.
Gin quay đầu lại liếc Conan một cái, sao đó mở tủ quần áo ra, quần áo bên trong không nhiều, xem kích cỡ hẳn là của Gin.
Tuỳ tay lấy một chiếc áo sơ mi màu trắng, liền ném lên đỉnh đầu Conan.
“Trên người ta vẫn ướt.” Conan không sợ chết yêu cầu.
Nhưng mà có lẽ người đàn ông tắm rửa xong, tâm tình cũng không tệ lắm, chỉ là trong miệng “hừ” một tiếng, cũng không nói thêm gì mà vòng vèo trở lại phòng tắm, cầm lấy chiếc khăn tắm coi như là khô ráo.
Tất nhiên Conan cũng không thể không cùng người đàn ông đi qua đi lại.
Rốt cục lau khô nước trên người, Conan mặc áo sơ mi màu trắng kia. Nhưng mà bởi vì còng tay, cánh tay trái của cậu không thể không để lộ bên ngoài, quần áo lúc trước lại bị xé rách, Conan tất nhiên sẽ không yêu cầu Gin mở khoá còng tay để mặc quần áo, tất nhiên sẽ không có hiệu quả gì!
Cũng không thể không nói, dựa theo hình thể người đàn ông, đưa cậu cái áo này mặc trên thân đứa bé, thật đúng là…
Gấp tay áo vài cái, nhưng dưới chân vẫn phải cẩn thận, thêm tay áo còn lại lôi kéo, vạt áo kia càng thêm tha trên mặt đất, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giẫm lên.
Mặc đồ bất tiện như vậy, cũng không biết người đàn ông kia cố ý hay vô tình!
Conan ngồi ở trên giường, ngón tay xoay xoay chiếc còng trên cổ tay. Ở bên cạnh cậu, Gin đang dùng răng cắn vải cùng xoa thuốc, băng bó vết thương,
“Này, nhóc con!” Gin bỗng nhiên hô một tiếng.
Conan theo bản năng cảnh giác, rồi sau đó ngẩng đầu, trong mắt mang theo một chút nghi hoặc.
“Đưa tay đây, nếu cậu muốn tay kia vẫn dùng được… Nhưng dù sao với tôi mà nói, tôi cần đầu óc của cậu, có tay hay không, ngược lại tôi cũng không để ý.” Đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm cổ tay sưng đỏ của Conan, khẩu khí vẫn trêu đùa cùng khinh thường như cũ.
Tuy rằng không tình nguyện, Conan vẫn vươn tay ra, cái gọi là anh hùng không sợ thiệt trước mắt, cậu không nghĩ đến, nhưng mà, “Ta tự mình bôi!” Đối mặt với kẻ địch của mình, dạng tiếp cận này, thậm chí là bôi thuốc như vậy, động tác lộ ra ái muội không rõ ràng, quả thật rất là kỳ quái.
Nhưng mà Gin cũng không nói tiếp, chỉ lấy ngón tay dính thuốc mỡ, tuỳ ý bôi bôi vài cái lên cổ tay Conan là xong việc.
Sau đó, Gin thế nhưng cầm chiếc chìa khoá ra, không nói gì liền mở khoá còng tay.
Tay trái một lần nữa được tự do, Conan chuyển động xương ống tay lung lay, sau đó đưa tay trái vào ống tay áo. Đối với thiện tâm đột nhiên của người đàn ông này, trong nháy mắt cậu có chút không thích ứng, nhưng sau đó cũng sáng tỏ… Nơi này là đang ở trên mặt sông Rhine.
“Nếu cậu muốn chạy trốn, cậu có thể làm vậy, nhưng tôi sẽ không chút do dự mà xả súng xuống sông, thám tử nhí! Đương nhiên nếu dựa vào sức người để bơi qua 500m đến bờ sông, có lẽ tôi phải suy xét lại giá trị của cậu một lần nữa.” Gin nói như vậy, che miệng ngáp một cái, động tác biếng nhác này, như ảo giác mà biến mất một cách nhanh chóng.
Gin nắm tóc ở gáy Conan, gắt gao đẩy đầu cậu đến trước mặt mình.
“Không cần lấy súng của tôi, nó là rắn độc, tôi không xác định khi đang ngủ có thể khống chế được nó hay không.” Híp hai mẳt lại, lời nói uy hiếp, giọng nói mang hơi bạc hà lạnh thản nhiên. Rồi sau đó buông Conan ra, Gin lấy súng từ trong áo choàng tắm ra, đặt ngay bên cạnh.
Conan cứ như vậy ngồi bên giường, qua một lần giáo huấn cậu làm sao còn muốn lấy súng đi nữa. Tuy rằng cậu tự tin, nhưng cậu cũng phải bình tĩnh.
Giờ phút này nếu dùng cứng đối cứng với người đàn ông này là không có khả năng, cho nên ý tưởng duy nhất của cậu lúc này là, bỏ trốn.
Rời khỏi nơi này, sau đó… Lên kế hoạch cẩn thận hơn, hoặc là đi tìm người FBI kia…
Tuy rằng việc có thể tiến vào bên trong tổ chức vô cùng có lực hấp dẫn, nhưng dưới tình huống như thế này tiến vào, kết quả của cậu chỉ có hai khả năng, chết, hoặc là tạm thời an toàn, nhưng mà đến lúc đó muốn trốn thoát, cũng sẽ không lại có một Haibara Ai nữa…
Lúc trước bỏ trốn khỏi một cứ điểm đã khó khăn như vậy, huống chi là trung tâm.
Cái gọi là tiêu diệt tổ chức, cũng không phải hữu dũng vô mưu, mà là cần… kế hoạch trước đó.
Conan vẫn thanh tỉnh ngồi ở bên giường, trong lòng tính toán thời gian!
Mà về phương diện khác, Akai Shuichi sau khi rời khách sạn liền trực tiếp đi về phía sông Rhine. Thời điểm đi vào bến tàu Basel thì trời đã dần sáng…
Cuối xuân đầu hạ, bốn giờ bầu trời đã sáng lên, điều này cũng giúp hắn có thể thấy rõ ràng một mẩu tàn thuốc không hề nổi bật ở trên bến tàu.
Akai ngồi xuống, nhặt tàn thuốc lên, đặt ở bên mũi khẽ ngửi, là thuốc Mild Seven, vị bạc hà, tên kia đặc biệt yêu thích.
Xem ra việc thu dọn hiện trường cũng không làm thoả đáng, Akai Shuichi nghĩ như thế, giảo hoạt như Gin không có khả năng lưu lại manh mối như thế này.
Mà lưu lại vật như vậy, chỉ có hai loại khả năng, một là người bên cạnh hắn lúc này có sơ hở, một khả năng khác là đi quá gấp gáp, tất nhiên không loại trừ việc cố ý lưu lại, nhưng mà… Việc giả tạo chứng cớ, cũng không phải là tác phong của tên kia.
Xem ra hắn đoán không sai, bọn chúng quả nhiên tính toán rời đi theo đường thuỷ, nhưng…
Tựa hồ sẽ là một ngày đầy mây, cho dù trời hơi hơi sáng, lại phủ một lớp sương màu xám, liền nghe “cạch” một tiếng, một ngọn lửa bật lên.
Akai Shuichi nhẹ nhàng hút một ngụm, tàn thuốc kia cháy theo tia lửa, từng luồng khói dâng lên.
Một trận đập cửa dồn dập, Conan đang trầm tư liền nhảy dựng. Ngược lại người vốn dĩ đang ngủ, giờ phút này mặt đầy thanh tỉnh, buồn ngủ kéo kéo đai lưng, Gin đứng dậy ra mở cửa.
“Mười phút nữa đến.” Tên đàn ông đứng ở cửa nói.
Mười phút? Conan trong lòng rùng mình. Là có người đến tiếp ứng?
Gin gật gật đầu, rồi sau đó đóng cửa lại, cởi áo ngủ ra liền bắt đầu thay quần áo. Sau đó đi ra ngoài, một loạt động tác này tựa hồ xem nhẹ Conan, hoàn toàn xem nhẹ.
Xem ra là cậu có thể đi xem, Conan trong lòng thầm nghĩ, nhưng mà như vậy đối với cậu cũng không tệ.
Kéo kéo ống tay áo lên trên, Conan đẩy cửa ra.
Tốc độ du thuyền rất nhanh, đứng ở bên cạnh, có thể nhìn thấy động cơ chuyển động nhanh chóng mà kéo theo bọt nước. Nếu cứ như vậy mà nhảy xuống…
Conan trong lòng suy nghĩ, dòng chảy mạnh sẽ không cho cậu cơ hội để bơi mà trực tiếp kéo thẳng cậu đến phía đáy du thuyền.
Có lẽ Gin không giám sát cũng là hợp lý, nhưng mà… Chỉ cần tốc độ du thuyền giảm bớt… Tại thời điểm tiếp ứng, tốc độ tất nhiên phải giảm bớt, cho nên, cơ hội của cậu cũng ở ngay giây phút này.
Lui về phòng, Conan gấp quần áo bị Gin xé rách lại, xếp chồng khăn tắm lên, rồi sau đó kéo băng vải từ hộp y tế, cầm quần áo trói lại cột vào sau lưng.
Trong phòng tắm, lưng Conan hơi hơi nâng lên, nhưng bởi vì quần áo trên người rất lớn, cho nên không nhìn kỹ cũng không tìm ra được manh mối gì.
Trước ngực buộc một nút thắt lỏng, có thể nhanh chóng cởi ra. Chuẩn bị như vậy thật sự có khả năng sống sót, tuy rằng là vì phòng viên đạn của Gin, nhưng quần áo một khi thấm ướt nước, tất nhiên sẽ rất nặng, đến lúc đó trong nước nếu cậu không nhanh chóng cởi bỏ, như vậy quần áo vốn dĩ dùng để bảo hộ liền biến thành xúc tác chết người…
Chạm vào nút thắt trước ngực, Conan bất đắc dĩ thở dài, thật đúng là chật vật! Ngồi ở trên giường, ngón tay vô thức vẽ vòng tròn, rồi sau đó đầu ngón tay chạm phải một chút cứng lạnh…