• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Conan! Conan! Đi ăn cơm thôi!”

Sau khi Ran Mori gọi mấy tiếng vẫn không thấy trả lời bèn quay đầu lại, nhìn Conan ngồi trên sô pha giống như xem TV nhưng lại không biết đang suy nghĩ cái gì, hỏi:

“Sao vậy? Từ lúc xuống xe đến giờ em cứ ngẩn người ra!”

Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng Ran biết Conan là một đứa bé rất hiểu chuyện, thậm chí rất “nhiệt tình” khi điều tra án mạng, giống y như người nào đó. Nhưng bình thường nhóc cũng rất hiền lành, thậm chí có chút già dặn.

Ran nghĩ đến đây, khoé miệng không khỏi có chút run rẩy. Ngẫm lại quả thật tên kia đã rất lâu rồi không liên lạc với mình, chẳng lẽ vụ án lần này khó giải quyết đến vậy? Thật sự không tưởng tượng được có chuyện gì có thể làm khó được cậu ta.

Conan đang trầm ngâm có chút chậm phản ứng, cho đến khi bị Ran bế từ sô pha lên mới định thần lại.

“Chị làm gì vậy, chị Ran?”

Có chút kinh ngạc, lại mang theo nét nũng nịu của giọng trẻ con, chính bản thân cậu nghe còn có cảm giác chịu không nổi, nhưng lâu nay như vậy hiển nhiên có chút quen thuộc rồi.

Thấy Conan khôi phục bình thường, Ran thả cậu xuống đất.

“Đi ăn cơm thôi, có phải mệt quá không, sao vẫn ngẩn người ra thế?” Vừa hỏi Ran vừa đặt tay lên trán Conan thử độ ấm, sau đó lẩm bẩm vài tiếng.

“Em không sao đâu chị Ran, chỉ quá mệt mỏi thôi, ha ha ha!” Cậu vừa làm nũng vừa cười gượng kéo tay Ran từ trên trán mình xuống.

Tuy rằng dọc đường đi cho đến khi vào khách sạn không có nhìn thấy hai người áo đen kia nhưng trong lòng Conan vẫn luôn có cảm giác bất an. Cậu một lòng muốn tìm kiếm tổ chức áo đen, muốn tìm được hai người kia, nhưng mà lúc này nội tâm cậu lại có chút do dự. Đúng vậy, không thể khiến cả gia đình bị liên luỵ…

Nhưng có lẽ là cậu suy nghĩ quá nhiều, hai tên áo đen kia chỉ là cậu trùng hợp gặp được mà thôi? Dùng suy nghĩ của mình cũng không tự thuyết phục bản thân, làm sao có thể tin tưởng đây! Conan trong lòng tự chế nhạo, từ khi nào cậu cũng bắt đầu lừa mình dối người rồi!

Lần này triển lãm giao lưu văn hoá Trung – Nhật thật sự rất được quan tâm. Nghi thức khai mạc vô cùng long trọng, xe hoa diễu hành và nghệ sĩ trình diễn khiến người ta hoa cả mắt.

Bởi vì lễ khai mạc là lộ thiên nên tụ tập rất nhiều người đến xem, dùng từ biển người tấp nập cũng không đủ hình dung.

Conan lau mồ hôi trên trán, một lần nữa hối hận không nên đi dự lễ khai mạc! Tay cậu bị Ran Mori nắm chặt, nhưng với chiều cao của lúc này, trước mắt ngoại trừ rất nhiều eo và lưng, căn bản cái gì cũng không nhìn thấy được.

Thanh âm ồn ào bên tai Conan khiến cậu rất nhiều lần muốn thoát khỏi bàn tay kia, trở về với chiếc giường trong khách sạn.

Nói đi nói lại vẫn là Kogoro Mori được hưởng thụ, từ sớm đã xuống nhà ăn dưới lầu khách sạn tham dự tiệc đứng và bia rượu vô hạn!

Giờ phút này Conan thậm chí có thể tưởng tượng được cái vẻ mặt hạnh phúc vui sướng đáng khinh của bác Mori. Chắc chắn là hai má đỏ bừng, híp mắt nhìn lui nhìn tới những phụ nữ xinh đẹp.

Nghĩ đến đây Conan lại cảm thấy đi theo Ran rời khỏi khách sạn vẫn tốt hơn. Dù sao cũng dặn trước phục vụ rồi, cậu phải xử lý Kogoro Mori khi uống say không biết bao nhiêu lần nên có thể trốn được liền trốn!

Đúng lúc này Sonoko hét lên một tiếng chói tai, Conan biết ngày cực khổ của cậu lại đến. Quả nhiên tiếp theo liền bị dùng lực lôi kéo đi xuyên qua đám đông, còn liên tục va vào những người khác nhau.

“Ran, Ran, là Yuu Nakajima! Không ngờ anh ấy lại biểu diễn ngay trong lễ khai mạc. Tớ nghe nói triển lãm giao lưu văn hóa này anh ấy sẽ biểu diễn vở kịch nổi tiếng ‘Hoàng phi say rượu!’”

Thanh âm của Sonoko vô cùng vang dội khiến Conan chỉ có thể cười gượng. Không phải nói là rất thích sao? Vậy mà đem ‘Quý phi say rượu’ nói thành ‘Hoàng phi say rượu’. Quý phi và hoàng phi của Trung Quốc tuy đều là phi tử, nhưng hai danh hiệu này không thể bị lẫn lộn nha!

Vừa cười gượng, thân thể nhỏ bé của cậu liền bị kéo về phía trước.

“Conan, có sao không? Sonoko, cậu đi chậm một chút, Sonoko!” Ran Mori lên tiếng ngăn cản nhiệt tình của Sonoko một chút, một bên muốn vươn tay bảo vệ Conan không ngừng bị va vấp, một bên muốn đuổi kịp Sonoki đang vô cùng kích động.

“Em không sao, chị Ran!” Tận lực dùng giọng điệu bình thường che giấu bất đắc dĩ lúc này, Conan nói.

“A! Xin lỗi!” Ran quay đầu lại nên nhất thời không tránh được, va vào người đàn ông đang đứng bất động phía trước.

Conan vất vả tránh né người, vừa định hỏi Ran bọn họ có thể đi ăn trưa chưa, đột nhiên đồng tử co rút nhanh, trái tim tưởng như lập tức ngừng đập.

Vì sao lại như vậy?

Hai người kia, hai người mà cậu gọi là thành viên của tổ chức áo đen, hai người đã bắt cóc, thậm chí còn muốn giết cậu.

Lúc này trong miệng người đàn ông da trắng đang cắn cắn điếu thuốc đã cháy một nửa. Cặp mắt xanh lục kia như một ngọn lửa lạnh lùng loé lên dưới ánh mặt trời. Vóc dáng cực kỳ cao lớn thậm chí không hề lung lay khi Ran Mori va mạnh vào người hắn.

“Đại ca?” Người đàn ông cao tráng còn lại hỏi người đàn ông da trắng.

Chỉ thấy người da trắng kia giơ tay chắn tên cao tráng lại, sau đó ánh mắt kia lơ đãng liếc qua, có lẽ chỉ là ảo giác nhưng cũng khiến cả người Conan run lên. Cậu có cảm giác ánh mắt kia của hắn dừng lại một lát trên người cậu.

Dừng rất ngắn ngủi, cơ hồ không đáng kể! Conan thậm chí giương mắt lên xác định nhưng chỉ nhìn thấy gương mặt sắc nhọn của hắn ta.

Hiển nhiên cậu cũng không dám nhìn lâu, liền dời đi, năng lực phản ứng và năng lực phân tích của hắn ta không thể xem thường, một cái đầu lạnh, hoàn toàn tương xứng với sát khí của hắn, tuyệt đối không phải chỉ là một sát thủ giết người đơn thuần.

“A!” Lúc Conan còn chưa hạ ánh mắt, thân thể đột nhiên bị ôm lên.

“Chị Ran, chị…” Còn chưa nói hết lời, Ran Mori đã một tay ôm Conan, một tay đầy người phía trước, tốc độ giống như đang vô cùng sốt ruột…

Conan muốn hỏi nhưng vẫn tiếp tục bị va vào đám đông khiến cậu không thể không ngậm miệng mà tránh đám người có thể đánh lên đầu cậu bất cứ lúc nào.

Cuối cùng cả hai dừng lại ở một khoảng trống thoáng đãng phía sau sân khấu.

“Hộc!” Ran thở ra một hơi, thả Conan xuống đất.

“Chị Ran?” Conan nhìn bộ dáng Ran, kinh ngạc gọi một tiếng. Ran sao vậy?

Sau khi thở hổn hển mấy hơi Ran mới ngừng lại được, sắc mặt trắng bệch, thậm chí thân thể cũng run rẩy,

“…Conan, vừa rồi trong tay người áo đen kia, hình như chị nhìn thấy súng…” Ran Mori không chắc chắn nói.

Súng?!

Conan sửng sốt, quả nhiên! Hai người kia đến đây thật không đơn giản! Trong lòng cậu thầm kêu một tiếng không tốt.

Không được, nhất định phải nghĩ ra biện pháp! Cho dù là Ran nhìn nhầm thì cũng không thể để hai người kia chạy thoát.

“Chị Ran, chúng ta đi báo cảnh sát đi!”

Conan giương ra khuôn mặt trẻ con đầy ngây thơ nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng. Nếu Ran thật sự thấy súng, vừa rồi lại tỏ ra vội vàng rời đi… Nói không chừng, người kia… đã phát hiện.

Lúc bị giam cầm cậu đã cảm nhận đủ nhiều sự sâu sắc của hắn ta.

Nhìn đám người ở đằng xa, không còn thấy được thân ảnh của hai tên áo đen kia, nhưng Conan có cảm giác đôi mắt xanh lục đó vẫn như thợ săn nhìn chằm chằm vào mình. Một nỗi sợ hãi từ cột sống truyền lên, toàn bộ da đầu đều run rẩy.

Hừm, trải qua lần đó cậu đã biến thành một con quỷ nhát gan rồi sao?

Sao có thể chứ?! Cậu là Shinichi Kudo, thám tử trung học nổi danh, làm sao có thể cúi đầu trước bọn chúng.

“Chị Ran, chúng ta đi nhanh đi!” Conan kéo tay Ran chạy về phía buồng điện thoại bên cạnh.

Sắc mặt Ran lúc này đã khôi phục, có chút do dự, vừa rồi cô thấy… thật sự là… súng?

“Nhưng mà, Conan, đợi đã, Conan! Cái kia… Chị không chắc chắn!” Đang muốn ngăn cản, lại bị Conan dùng lực kéo về phía trước.

“Conan? Conan?” Liên tục kêu mấy tiếng lại không được đáp lại, Ran cuối cùng đứng lại, một nữ sinh trung học như cô sức mạnh sao có thể thua một thằng nhóc lớp một.

“Chị Ran, phải nhanh lên!”

Không thì bọn chúng sẽ thoát được, sẽ lại tìm đến bọn họ gây khó khăn… Trong lòng Conan u ám, ít nhất mấy ngày nay cậu cho dù là trong tối hay ngoài sáng, dưới sự trợ giúp của tiến sĩ Agasa cũng đã có hành động, nhưng vẫn thuỷ chung không bắt được đường đi của hai tên kia, chứ đừng nói là tổ chức… Bọn chúng cứ tồn tại bình thường như vậy…

“Conan em làm sao vậy? Nói không chừng là chị nhìn lầm!” Ran có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt nôn nóng của Conan.

“Nhất định là chị nhìn lầm, ánh mắt người kia tuy rằng có chút đáng sợ, nhưng trường hợp này làm sao có thể mang súng!” Hơi hơi ngửa đầu, Ran thì thào tự nói.

Mắt thấy Ran từ bỏ ý định báo cảnh sát, Conan cau mày, buông lỏng tay Ran, chạy ra bên ngoài.

“Này, này, Conan, em đi đâu vậy?”

Quay đầu lại, Conan có chút xấu hổ nói:

“Chị Ran, em đi WC, rất nhanh sẽ trở lại!”

Nói xong, thân ảnh khéo léo kia lập tức biến mất trong đám người.

Ran nhìn thân ảnh đã biến mất như kia muốn nói cái gì, lại chỉ có thể thở dài, thật sự là đứa bé kỳ lạ, nhưng lại giống tên kia vô cùng, cũng khó trách cậu ta rõ ràng không thích con nít nhưng lại có thể hài hoà nói nhiều với đứa bé này như vậy, đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.

Nghĩ đến đây, cái người đã lâu không có tin tức kia làm Ran có chút căm giận, vung chân đá vào một cột trụ không vững chắc của sân khấu, tạo nên một chấn động không nhỏ. Cô liếm liếm đầu lưỡi, trong lòng có chút ngơ ngẩn!

Conan chạy đi, bắt đầu tìm kiếm buồng điện thoại gần nhất. Để tránh ánh mắt của Ran cậu phải chạy khá xa. Tay lấy nơ đổi giọng từ trên cổ xuống, đặt bên miệng, bấm điện thoại.

“Đại ca, sao vậy?” Vodka thấy Gin có chút đăm chiêu nhìn một chỗ, liền hỏi.

Thật lâu sau Gin mới nói:

“Chúng ta đi.”

“Nhưng nhiệm vụ, chúng ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ.” Tuy rằng bước cùng Gin, Vodka cũng lên tiếng nhắc nhở.

“Nhiệm vụ có thể hoàn thành bất cứ lúc nào, nhưng nếu bị cảnh sát theo dõi có thể gặp phiền toái!” Vứt điếu thuốc lá trong miệng, hai tay Gin đặt vào bên trong túi áo choàng đen, thản nhiên nói.

“Không phải tao đa nghi, nhưng đã có người chú ý đến chúng ta, có mùi thám tử!” Nói xong, Gin hình như nghĩ tới cái gì, mặt biểu lộ ý cười khinh thường.

“Sherry và tên thám tử trung học kia biến mất nhưng vẫn chưa phải hồn ma, tao sẽ đưa bọn chúng về với địa ngục.” Lời nói cảm thán có chút tàn nhẫn.

Vodka như hiểu được, cũng không hỏi nhiều, kéo vành mũ màu đen, theo Gin rời khỏi đám người.

Hai người đàn ông áo đen to lớn vốn dĩ rất bắt mắt, lúc này chậm rãi biến mất dưới ánh mắt mọi người, chỉ còn lưu lại khói bụi từ chiếc Porsche 356A…

Lúc còi cảnh sát vang lên cũng không có người chú ý, mà cảnh sát cũng chỉ cho rằng bị người khác lừa gạt, nghiến răng nghiến lợi nhìn vào lễ hội náo nhiệt kia, không nghĩ rằng đã gặp thoáng qua tên tội phạm chân chính!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK