“Ưm…” Cậu vừa định mở miệng, mới giật mình nhận ra đôi môi đã hoàn toàn bị bịt kín, lưỡi người đàn ông kịch liệt di động trong miệng, cậu căn bản không thể phát ra âm thanh.
Cậu vươn tay đè lên lồng ngực người kia, ý đồ muốn đẩy hắn ra. Nhưng cậu vốn tỉnh lại từ trong mê man, cộng thêm nụ hôn nồng nhiệt của hắn cơ hồ đoạt hết không khí trong phổi cậu, khiến cậu trở nên vô lực.
Một lát sau, Gin rời khỏi đôi môi cánh hoa, đôi mắt xanh lúc nhìn vào ánh mắt bởi vì nín thở mà hơi ướt át của thiếu niên, lưỡi hắn lướt qua hai gò má cậu, nhẹ phác thảo vành tai. “Nếu tỉnh rồi, thì bắt đầu đi.” Giọng hắn trầm thấp, mang theo tình dục nồng đậm.
Há miệng không ngừng thở dốc, Shinichi sửng sốt, cậu thậm chí còn không hiểu được ý tứ từ lời của hắn.
Hai chân cậu đột nhiên bị nhấc cao lên, bị dùng lực mở ra, ép xuống lồng ngực hắn. Shinichi thậm chí có thể nghe được tiếng xương cốt bị kéo ra cực hạn tạo nên âm thanh giòn giã.
Cũng gần gãy đi? Suy nghĩ đó lướt qua trong đầu, khiến cậu kinh hãi, thân thể bởi vì đau đớn kịch liệt mà buộc chặt.
“Anh… Sao lại, mau mau buông ra!” Shinichi nghiến răng nghiến lợi nói, gân xanh hiện ra trên trán cậu.
Tay người đàn ông giữ chặt lấy cổ tay cậu, như vậy, trừ phi hắn chủ động buông tay, nếu không cậu căn bản không thể phản kháng.
Gin cúi đầu nhìn thấy thiếu niên hoàn toàn bại lộ trước mắt mình, nụ hoa vì thân thể căng thẳng mà không ngừng co rút… Đôi mắt xanh lục được phủ một lớp sắc thái không thể kiểm soát được.
“Không, không được…” Shinichi trừng lớn mắt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ cùng co quắp. Tư thế như vậy, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng thứ gì đó của hắn ta, thú dữ bành trướng đến cực hạn… To lớn không thể chịu nổi.
Cậu căn bản không thể tưởng tượng chính mình từng bị vật như vậy xỏ xuyên qua, căn bản không hợp với lẽ thường!
“Ưm… A!!!” Một tiếng kêu nức nở, đầu Shinichi giật mạnh về phía sau, cổ bẻ cong đến mức muốn gãy. Miệng cậu mở rộng, không ngừng hít sâu.
Không có bôi trơn, thâm nhập thô bạo như vậy, mùi máu tươi rất nhanh lan toả khắp cả khoang xe.
Gin gần như si mê nhìn chằm chằm vào nơi hai người kết hợp, máu tươi nhè nhẹ chảy ra từng đợt từ nơi thân mật, tuyệt đối là kích thích thị giác,
Gin cuồng loạn, bản năng truy đuổi của thân thể đối với tình dục, đối với máu tươi thiêu đốt lý trí của hắn.
Thân thể không ngừng đi xuống, không ngừng xâm nhập, nơi đó đã đè chặt vào bờ mông cánh hoa của thiếu niên, hắn vẫn không ngừng ma sát nghiền xuống.
Nỗi sợ hãi khi thân thể bị xỏ xuyên qua hoàn toàn, run rẩy từ phía dưới lan tràn lên, Shinichi hoảng sợ nhìn người đàn ông. “Đừng, đừng vào nữa…” Giọng nói cũng đang run rẩy.
Người đàn ông lại dường như không nghe thấy, hắn cố ý muốn tiến nhập đầy đủ bản thân mình vào cơ thể thiếu niên.
Rốt cuộc, ngay lúc Shinichi tưởng rằng chính mình sẽ bị người kia xuyên thấu, động tác của hắn lại dừng. Nhưng căn bản không có bất cứ cơ hội thở dốc nào, người đàn ông lại bắt đầu vận động sáp nhập.
Tựa như dã thú phát tình, Gin kịch liệt xỏ xuyên thân thể thiếu niên bên dưới.
Hắn liên tục đẩy sâu vào mấy cái, Shinichi chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, da đầu run lên từng đợt.
Sẽ chết mất! Cậu nghĩ như vậy.
Nhưng theo thời gian từng giây từng giây một trôi qua, sau khi đau đớn dần bị tê dại thay thế, thân thể đã quen với tình dục cũng bắt đầu nóng lên.
Gin buông lỏng tay ra, vòng chân thiếu niên quanh hông mình, hắn nghiêng người về phía trước, hai tay chống hai bên tai cậu, phần eo cấp tốc kích thích đồng thời cúi đầu, môi lưỡi chậm rãi liếp láp đôi môi thiếu niên.
Shinichi khẽ nhếch miệng, từ kích thích của người đàn ông mà hô hấp dồn dập, thân thể cậu nóng đến doạ người, mồ hôi ướt đẫm quần áo cậu. Ý thức rời xa, ánh mắt Shinichi ướt át, mê man nhìn về phía đỉnh đầu người đàn ông. Cậu giơ tay lên, chậm rãi ôm lấy bờ vai người kia, dường như muốn đẩy ra, nhưng cuối cùng lại siết sao ôm chặt lấy.
Gin hơi hơi nâng người lên, cũng khiến thân thể Shinichi nâng lên, hai tay hắn luồn qua thân thể cậu, gắt gao ôm chặt thiếu niên vào lòng.
Cho dù là dây gai cũng được, dây leo cũng được, cho dù là tự nguyện cũng được, ép buộc cũng được, sau khi chìm hãm thật sâu, mặc kệ là thân hay tâm, cuối cùng tất nhiên phù hợp với nhau.