Bánh xe Lexus LC500 bản giới hạn từ từ lăn bánh đi vào bãi đỗ xe của trường học. Rất nhiều sinh viên đi ngang đều tò mò không biết chủ nhân chiếc xe này là ai.
Đây là bản đặc biệt thế giới chỉ sản xuất 100 chiếc. Hơn nữa màu sơn chiếc xe này là đen nhám. Màu sơn này rất ít đều là do chủ xe đặt trước mới có. Vậy nên độ đặc biệt không phải 100 nữa mà là ít hơn thế rất nhiều. Người sở hữu chiếc xe này chắc chắn không phải nhân vật nhỏ bé tầm thường gì. Bọn họ rất tò mò không biết chủ nhân chiếc xe giới hạn này là ai lại có thể ngang nhiên đi xe vào trường như vậy. Phải biết rằng muốn đi xe vào đây chỉ có giảng viên và sinh viên của trường mới có thể.
Khi Tuệ Linh bước chân xuống khỏi xe đa số sinh viên nhìn thấy đều kinh ngạc không thôi. Thật không nghĩ tới chủ nhân của chiếc xe này lại là người mà bọn họ quen biết. Không những vậy còn vượt ngoài tầm hiểu biết của bọn họ về cô.
"Cậu xem đó có phải hoa khôi Serline khoa Kinh Tế học đang học Tiến sĩ được Giáo sư Chelsea dẫn dắt hay không?" Một nam sinh ngạc nhiên vỗ vai bạn học bên cạnh hỏi.
"Hình như là cô ấy. Cậu cũng biết cô ấy sao?" Đồng bạn bên cạnh được hỏi có chút không chắc chắn lắm mà trả lời.
"Nổi bật như vậy. Sao lại không biết chứ. Trong đám nam sinh chúng ta ai mà không muốn một lần được hẹn hò với mỹ nữ. Cậu nói xem đúng không. Thật đáng tiếc không có cơ hội." Nam sinh kia thở dài nói với bạn học bên cạnh.
Trước giờ bọn họ đều rất ít khi gặp mặt người được mệnh danh là hoa khôi của trường này. Mọi lần cô xuất hiện bên cạnh đều có một hộ hoa sứ giả là Andrew. Cũng rất hiếm khi thấy cô tự lái xe đến trường. Tuy nhiên tiếng tăm vẫn rất vang xa. Không chỉ nam sinh mà cũng rất nhiều nữ sinh ngưỡng mộ. Trẻ tuổi, sinh đẹp, lại còn học giỏi. Hoàn toàn bỏ xa đám người cùng tuổi.
Quả là không nghĩ tới bộ dạng của nữ giới tự mình lái xe lại ngầu như vậy. Ngay khi cô bước xuống xe bọn họ đã ngạc nhiên tới mức muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài rồi.
Cũng không thể trách bọn họ được. Trước đây đúng là cô rất ít khi tự mình lái xe đến trường. Số ít cũng không phải là chiếc xe bản giới hạn như hôm nay. Khi đó cô không muốn bản thân bị quá nhiều người để ý nên cố gắng thu mình.
Thật ra không ai biết chính Sở Tuệ Linh cô là người kiêu ngạo tới mức nào. Thân phận người thừa kế tập đoàn tỉ đô của Sở Thị hoàn toàn đủ vốn liếng để cô đi ngang giới nhà giàu.
Bởi lẽ Sở Thị cũng rất có tiếng trong giới kinh doanh không chỉ trong mà ngoài nước. Giá trị cổ phần có thể không dừng lại ở con số trăm hay triệu đô mà phải là hàng tỉ.
Cũng không ai biết bản thân cô không phải là một người yếu đuối ít nói như vẻ bề ngoài mọi người hay thấy. Dáng vẻ đó chỉ giống như lớp mặt nạ bảo vệ bên ngoài tránh phiền phức của cô mà thôi.
Sở Tuệ Linh cô có kiêu ngạo của mình. Cũng có cá tính mạnh mẽ chứ không phải một tiểu thư nhà giàu liễu yếu đào tơ ngậm thìa vàng lớn lên.
Thu mình quá lâu rồi cũng đã đến lúc bản tính thật sự được tự do. Đó cũng là lý do hôm nay chiếc xe Lexus bản giới hạn này được ra khỏi tầng hầm để xe. Cũng nhân cơ hội này để Giáo sư Chelsea thấy sự thay đổi của cô. Hay có thể nói là con người thật thừ sâu bên trong của vị học trò cuối cùng này.
Chỉ cần nhìn chiếc xe đã đủ thấy được chủ nhân của nó là người cá tính và bản lĩnh tới thế nào rồi.
Không để ý tới những lời bàn tán xung quanh Tuệ Linh một mạch đi thẳng tới văn phòng của Giáo sư Chelsea. Chiếc kính đen to bản che đi phần lớn gương mặt. Nếu không phải người đặc biệt chú ý sẽ không nhận ra cô chính là hoa khôi Serline nhẹ nhàng trầm tính trong lời mọi người.
Cô hôm nay như lột xác hoàn toàn mà tới trường vậy. Hình ảnh một nữ sĩ thành đạt tự tin mạnh mẽ khắc sâu vào trí nhớ của những người hôm nay gặp cô. Cho dù nhận ra hay không cũng bị khí chất nữ cường trên người cô thu hút mà ghi nhớ thật sâu.
Trên ban công một căn phòng nào đó đúng lúc hướng ra bãi đỗ xe có một người đàn ông đang đứng hút thuốc thu hết tất cả những gì diễn ra bên dưới vào tầm mắt. Từ lúc chiếc xe lăn bánh đi vào tới khi chủ nhân xuống xe rồi rời đi. Người đàn ông đều nhìn theo không rời mắt.
"Cô gái. Chúc mừng em đã đi ra khỏi quá khứ. Chào mừng em đến với thế giới của tôi.Cho dù em có muốn hay không đi nữa. Lần này tôi nhất định sẽ mạnh mẽ giữ lấy em không để em lần nữa rời đi." Sau khi nhìn cô rời đi người đàn ông cũng dập tắt điếu thuốc cầm trên tay rồi quay vào phòng.
Từ đầu đến cuối Tuệ Linh không hề nhận ra sự tồn tại của người đàn ông này. Không chỉ có cô có thể phần lớn sinh viên đều không nhận ra trong trường có thêm một nhân vật lạ mặt khác.