“Thông báo cho Thái Mộc Phi đi, tôi mệt.” Đặng Lâm trong phòng làm việc khó chịu đáp lại. Bây giờ cả người anh đều cảm thấy khó chịu tâm trạng đâu mà bàn chuyện làm ăn nữa. Đặc quyền của sếp lớn chính là vậy, thích thì đi không thích thì thôi. Vậy nên người được chọn đi thay lần này chính là Thái Mộc Phi, giám đốc phụ trách mảng thời trang kiêm luôn bao cát chút giận của Đặng Lâm. Sau khi học xong liền bị Đặng Lâm lôi về làm cho Đặng Thị làm việc.
“Vâng thưa Sếp.” Mục Thành lắc đầu mặc niệm 3 giây cho vị nào đó bị Đại Boss nhằm tới rồi quay đầu đi chuẩn bị.
Đặng Lâm mấy năm nay chăm lo cho Đặng Thị rất tốt, ngoài lĩnh vực kinh doanh trước đây thì còn có thêm vài thứ mới mẻ nữa. Công ty con chịu sự quản lý của Đặng Thị cũng mọc thêm không ít. Gồm có thời trang, công nghệ, giải trí, bất động sản, xe, nguyên vật liệu… gần như thâu tóm toàn bộ thị trường. Ngành nào cũng có dấu vết của Đặng Lâm sờ tay đến.
Mục Thành đi chưa tới 10 phút đã có một đại sát thần không sợ chết hùng hùng hổ hổ xông tới văn phòng làm việc của Đặng Lâm.
“Tôi nói này con mẹ nó họ Đặng kia. Cậu ăn no dửng mỡ không có việc gì làm nên ném việc cho tôi có đúng không. Dự án là cậu nhất định đòi làm, bây giờ chán rồi ném cho tôi à. Báo gấp như vậy tôi không làm đâu.” Thái Mộc Phi tức đến đầu sắp bốc khói sau khi nghe Mục Thành thông báo lập tức xông tới đây tìm Đặng Lâm nói chuyện. Anh ta chiều nay còn có buổi hẹn hò với tình yêu nữa kìa. Từ đâu lại rơi xuống gặp với chả mặt đối tác chứ.
“Không làm cậu có thể nghỉ việc. Người của Đặng Thị rất nhiều thừa sức ngồi cái ghế đó của cậu.” Đặng Lâm quay ghế lại mặt đối mặt không chút lo lắng nào nhẹ nhàng thả ra một câu. Lời của Đại Boss nói ra như thánh chỉ. Bây giờ toàn bộ Đặng Thị này Đặng Lâm anh là lớn nhất. Toàn quyền quyết định.
“Hầy người anh em. Cậu cứ đùa, sao nào, gặp chuyện gì không vui à. Vẻ mặt khó chịu như vậy?” Thái Mộc Phi đâu còn bộ dạng hùng hổ ban đầu nữa lập tức như quả bóng xì hơi sau khi nghe lời đe dọa của Đặng Lâm liền kéo ghế ngồi xuống nhỏ nhẹ hỏi thăm. Bạn bè chơi với nhau lâu rồi anh ta đoán chắc đại thần này nhà mình lại gặp chuyện gì bực mình nên mới ném việc cho anh ta như vậy.
“Cô ấy quay lại rồi.” Đặng Lâm chán nản nói một câu rồi lại rít một hơi thuốc lá trong tay.
“Về rồi? Vậy cậu phải vui mới đúng chứ? Sao lại chán đời như vậy. Hết yêu người ta rồi à?” Thái Mộc Phi nhăn mặt lấy tay phẩy phẩy khói thuốc bay đến trước mặt mình. Anh ta lúc này mới để ý trong phòng ngập tràn khói thuốc lá. Gạt tàn trên bàn cũng để đầy tàn thuốc.
“Cô ấy mang theo một đứa bé con lai tầm 3 tuổi về. Là con gái cô ấy.”
“Có phải con cậu không? KHOAN, CÁI GÌ? CẬU VỪA NÓI LÀ CON LAI? Tôi không nghe nhầm chứ?” Thái Mộc Phi mới đầu nghe còn có vẻ ổn. Sau khi nhận ra vấn đề lập tức không giữ được bình tĩnh mà hét lên. Tin tức này quá sốc đối với anh ta.
“Ừm, tai cậu không có vấn đề. Là con lai, sáng nay đưa thằng nhóc Trình Khải đi học bắt gặp cô ấy đưa con gái đi học. Con bé tóc vàng mũi cao.” Đặng Lâm cụp mắt nhớ lại hình ảnh lúc sáng nó. Vừa nghĩ đến thôi trong ngực như có hàng trăm mũi kim đâm vào. Đau đến khó chịu.
“Vậy là cô ấy đã kết hôn? Lại còn có con với người đàn ông khác?” Thái Mộc Phi không chắc hỏi lại. Anh ta cảm thấy trên đầu bạn mình đang có một đồng cỏ xanh rộng mênh mông rồi.
“Không biết nữa. Bé con đó gọi cô ấy là mẹ. Hai mẹ con họ cười lên cũng rất giống nhau.” Nói rồi Đặng Lâm lại khó chịu mà rít một hơi thuốc dài.
“Cậu đã hỏi chưa? Chưa tận mắt nhìn thấy chính tai nghe thấy thì suy nghĩ cái gì. Chẳng lẽ đầu cậu chỉ để mọc tóc thôi à. Không biết thì ít nhất cũng phải đi hỏi một cái. Phải làm rõ ra chứ. Bây giờ công nghệ y học hiện đại như vậy. Biết đâu cô ấy chán quá đi kiếm đứa nhỏ về nuôi chơi thì sao? Có thể là con nuôi hoặc là thụ tinh nhân tạo thì sao? Yêu vào não cậu bị nhẵn à?” Thái Mộc Phi chuyển từ bất ngờ sang tức giận. Dáng vẻ giống như người cha già bất lực không dạy được đứa con cứng đầu ngu ngốc vậy. Có những thứ mắt nhìn thấy nhưng chưa chắc đã phải vậy. Có con chưa chắc đã kết hôn, ngân hàng **** ***** cũng có rất nhiều mẫu kể cả tây hay ta đều có đủ. Anh ta thật không hiểu người thông minh như Đặng Lâm sao lại có lúc trở nên hồ đồ như vậy nữa.
“Không dám hỏi. Cũng không có dũng khí đi tìm hiểu.” Đặng Lâm thở dài một cái đáp lại. Ngồi nửa ngày không phải anh không nghĩ tới những khả năng này. Chỉ là anh không dám chắc rằng xa nhau 5 năm không có liên lạc cô có còn là Sở Tuệ Linh trước đây nữa hay không. Không biết cô có còn yêu mình hay không. Biết đâu cô đã yêu người khác thì sao. Hai người kết hôn sinh con cũng là chuyện bình thường.
“Tôi nói này ông thần. Cậu lý trí một chút đi. Kể cả cô ấy có người khác thật đi chăng nữa cậu cũng cần phải làm rõ. Không thể mù mờ như vậy được. Cậu phải cho chính mình một câu trả lời chứ. Chẳng lẽ để bản thân chờ đợi trong 5 năm trở nên vô nghĩa à? Ngốc tới vậy luôn?” Thái Mộc Phi thật sự không hiểu nổi logic của Đặng Lâm nghĩ thế nào. Hoặc là nói người ngoài cuộc như anh ta thì nhìn thấy rõ ràng còn người trong cuộc là Đặng Lâm thì không hiểu. Suy nghĩ cũng trở nên khác nhau.
Đặng Lâm nghe Thái Mộc Phi lải nhải chỉ im lặng không nói gì. Suy nghĩ trong đầu anh lúc này rất hỗn loạn.
“Tới mệt với cậu thật đấy. Thôi không làm phiền nữa cậu tự suy nghĩ đi. Tôi đi về đây.” Thái Mộc Phi nhìn thái độ dầu muối không ngấm của Đặng Lâm thì thở dài một hơi chán chường đi về phòng làm việc của mình chuẩn bị chiều phải tăng ca. Cuộc hẹn với bạn gái chỉ có thể để khi khác.
Bất mãn, thật sự rất bất mãn. Tư bản đúng là tư bản chỉ biết bóc lột người lao động. Thái Mộc Phi lúc này đã cảm nhận được sâu sắc điều đó.