Cánh cửa phòng bệnh được mở ra. Sự xuất hiện của một người đàn ông cao ngạo giống như một vị cứu tinh của cô vậy.
Dương Tuyết khóc thầm trong lòng, nỗi niềm mong mỏi của cô là thoát khỏi cái tên bệnh hoạn siêu cấp đẹp trai này.
Dương Hoắc Thành bước đến bên cạnh giường bệnh. Đôi mày kiếm khẽ nhíu lại như không thể tin được thằng em trước giờ luôn cao ngạo bây giờ lại biến thành... một chú cún với một đôi mắt long lanh đầy nước mắt.
- Cô chính là vị y tá thấp kém đi nhầm phòng bệnh??
"WTF? ừ tôi thấp kém đó rồi sao? Anh tưởng anh là con nhà giàu thì ngon à. Đúng là đồ tự luyến." Dương Tuyết cố nén cơn tức giận đến cực điểm của mình mà miễn cưỡng cười với tên đại thiếu gia khốn nạn đó.
- Vâng! Thưa anh.
- Cô cần bao nhiêu tiền thì buông em trai tôi ra?
- ...-
" Mẹ kiếp! Mắt anh có vấn đề à?" Cơn giận của cô đã đạt tới mức độ bùng nổ. Nhưng lại không dám làm gì tên đại thiếu gia đầu óc chó gặm đó.
- Tôi biết là tôi nhà giàu nên cô cứ xin tiền thoải mái. Đây là chi phiếu 100 vạn, xin cô hãy buông em trai tôi ra.
Vừa nói Dương Hoắc Thành vừa ném tờ chi phiếu vào mặt cô.
Lần này, sự kiềm chế đã đã thật sự bùng nổ...
- MẸ KIẾP NHÀ ANH. ANH TƯỞNG AH GIÀU THÌ CÓ THỂ SỈ NHỤC TÔI HẢ? TÔI NÓI CHO ANH BIẾT LÀ NHỊ THIẾU GIA ĐANG NẮM TAY TÔI CHỨ TÔI KHÔNG NẮM TAY ANH TA OK. XIN ANH BỚT TỰ LUYẾN ĐI.
Những vị bác sĩ cũng với đám vệ sĩ đó hóa đá. trong đầu họ đều có một suy nghĩ" chúc cô lên trời bình an".
- ---------------
t/g: nu9 phải mạnh mẽ lên mới lật đổ được đám công tử tự luyến đó 8)