- Cô như thế này thì còn ra cái thể thống gì nữa.
Dương Hoắc Thành tức giận ném xấp ảnh vào người Ngải Tuyết.
- Đại thiếu gia, em... em là bị người ta hãm hại.
Ngải Tuyết khóc lóc nhìn những tấm ảnh rơi trên nền nhà.
- Cô nghĩ tôi tin cô sao? Một loại đàn bà ham dục vọng như cô không xứng đáng ở lại Dương gia nữa. Mau cút đi cho khuất mắt tôi.
- Đừng... đừng mà...
Ngải Tuyết quỳ xuống cầu xin.
- Trời ơi... tối rồi mà mấy người ầm ầm cái gì?
Dương Tuyết từ trên lầu bước xuống.
- Tam thiếu phu nhân... xin người hãy làm chủ cho tôi.
Ngải Tuyết biết mình không thể cầu xin Dương Hoắc Thành được liền quay qua cầu xin Dương Tuyết.
- Làm chủ cho cô?
Dương Tuyết giả bộ hỏi lại.
- Vâng... xin tam thiếu phu nhân từ bi cầu xin Đại thiếu gia cho tôi ở lại.
- Tại sao tôi phải giúp cô? Kẻ đã cho hai ly mê dược.
Dương Tuyết chán ghét nhìn cô ta.
- Cái gì? Cô còn dám làm chuyện này nữa cơ à?
Dương hoắc Thành tức giận đạp Ngải Tuyết.
- A... thiếu phu nhân, người có phải đã hiểu lầm gì không? Tôi hoàn toàn với tội.
Ngải Tuyết biện mình cho chính mình.
- Đáng lẽ tôi sẽ tin tưởng để coi ở lại, nhưng mà...
Dương Tuyết ngập ngừng...
- Nhưng mà sao ạ?
- ...cái USB này cô nên giải thích như thế nào với tôi?
Dương Tuyết đưa ra cái USB màu đỏ đen.
- USB??
Ngải Tuyết ngạc nhiên.
Dương Tuyết cắm USB vào máy tính.
Trong đón hiện ra cuộc nối chuyện giữa cô ta, tên bồi rượu vào một số tên đàn ông.
- ...- Ngải Tuyết câm nín
- ...- Dương Hoắc Thành nhíu mày.
- ...- nhưng người hầu xung quanh bàn tán.
Để không gây ảnh hưởng đến nhà họ Dương.
Dương Hoắc Thành đưa ra quyết định cuối cùng.
- Nhốt cô ta vào tầng hầm sâu 15m. Không cho cô ta thấy ánh sáng mắt trời nữa.
Mấy tên vệ sững lôi Ngải Tuyết đi, mặc cho cô ta gào thét.
——————————
Tại căn phòng của Dương Tuyết và Dương Hoắc Nam.
- Vợ... anh cảm thấy đầu rất đau.
Dương Hoắc Nam đổ hết mồi hôi.
- Người đâu?? người đâu... mau tới đây.
Dương Tuyết hét lên.
- Dạ... tam thiếu phu nhân gọi chúng tôi cố việc gì ạ?
- Mau gọi xe cấp cứu... Nhanh lên...
Dương Tuyết hét lên vì thấy Dương Hoắc Nam ngất xỉu.
- Vâng... vâng ạ.
Đám người hầu rối hết cả lên.
- Hoắc Nam... anh nhất định đừng xảy ra chuyện gì.