- Nè... tôi đưa vị trí của tôi cho cậu. Giải quyết đám rác rưởi này dùm tôi.
- Vậy có được tăng lương không?
Nhiếp Thiên Duật háo hức như cút vậy đuôi chờ Dương Hoắc Nam trả lời.
- Nếu làm tốt thì cho cậu lãnh lương 2 tháng và kèm theo một chuyến du lịch bất kì mà cậu muốn.
- Ôi... A Nam nhà mình thật tốt nha.
Nhiếp Thiên Duật cười hơi giả tạo.
Cái tên bạn khốn kiếp. Ông đây làm việc với tăng ca suốt ngày không tăng lương. Bây giờ có vợ rồi thì bỏ bạn theo vợ.
Ông bà ta có câu "Anh hùng không qua được ải mỹ nhân" quả thật là không sai mà.
Dương Hoắc Nam cúp máy nhìn Huyết Lãnh Tuyết đang ngất trên giường của phòng lão hiệu trưởng.
Anh bước đến gần nhìn cô. Nhìn một cách đắm đuối.
- Papa... người không có ý định bế mami ra khỏi đây sao? Tính "ăn" mami à?
- ...-Dương Hoắc Nam quay lại trừng mắt nhìn bảo bảo.
- Trừng mắt cái gì? Nếu bây giờ mami mà không đưa đi bệnh viện sớm thì sẽ dẫn đến nguy kịch đó. Mau bế mami ra ngoài đi nhanh lên.
Huyết bảo bảo tức giận.
- Cái gì? Nguy kịch? Cô ấy bị gì vậy?
Dương Hoắc Nam lập tức bế Huyết Lãnh Tuyết lên chạy thật nhanh ra khỏi phòng lão hiệu trưởng.
- Hộc...hộc... vừa nãy mami uống thuốc giải dược... nhưng nó có tác dụng phụ... bởi vì mami mới điều chế loại thuốc này trong lúc nguy cấp nên tác dụng phụ sẽ gây ảnh hưởng rất lớn. Con đã gọi cho Dì Hoàng Y rồi... Bây giờ chúng ta lập tức tới bệnh viện để cứu chữa.
Huyết bảo bảo vừa chạy vừa giải thích cho Dương Hoắc Nam.
- Hôm nay con không mang thuốc à?
- Ai biết được trong trường có một lão hiệu trưởng dê như vậy đâu.
Huyết bảo bảo lập tức cãi lại.
- Hứ... còn tưởng con thông minh đến cỡ nào... Ai ngờ...
Dương Hoắc Nam đưa ánh mắt thất vọng nhìn con trai mình...
- Nè papa, tôi tôn trọng gọi ông chú là papa thì tốt nhất nên biết điều đi. Nếu không phải ông đụng chạm vào tài chính của Huyết gia thì mami sẽ cưới ông sao?
Bảo bảo đứa ánh mắt khinh miệt nhìn anh.
Dương Hoắc Nam biết mình lỡ lời đụng chạm đến con trai của mình liền im lặng.
- Mau đi đến bệnh viện.
- Vâng, thưa tam thiếu.
Tài xế lập tức chở ba người đi.
Khoảng 15 phút sau thì có mặt tại bệnh viện của Thành phố M.
- Mau... Mau đưa cô ấy vào phòng cấp cứu.
Dương Hoắc Nam vừa mới bước vào bệnh viện liền vội vã nói.
- Xin anh hãy đặt cô ấy lên giường bệnh đi ạ.
- Được... các người nhất định phải cứu lấy cô ấy.
Dương Hoắc Nam lo lắng đến sắp khóc. Anh không muốn cô rời xa anh một lần nữa.
7 năm... 7 năm đối với anh là quá đủ rồi. Anh không muốn lập lại quá khứ đó nữa... Dương Tuyết, em nhất định phải bình an.
- Papa đừng có lo lắng. Dì Hoàng Y là bác sĩ giỏi nên có thể cứu mami. Con vào phòng cấp cứu đây.
Huyết bảo bảo nhìn vẻ mặt của Dương Hoắc Nam mà tim như ngừng đập vậy.
- Bảo bảo... ta biết con hận ta... nhưng ta xin con, hãy cứu cô ấy.