Ngụy Quân lần đầu tiên phát hiện, Quốc Tử Giám thật sự tàng long ngọa hổ.
Tên của Bạch Khuynh Tâm hắn trước đây căn bản không biết, nhưng không ít học sinh Quốc Tử Giám hiển nhiên vẫn biết.
Về phần người Lục Phiến môn, thì càng hiểu biết.
Nghe những người này nghị luận đối với mình, Bạch Khuynh Tâm vẫn thần sắc lạnh nhạt.
Không có người phát hiện, cái bóng của nàng càng sâu một ít.
Càng không có người nghe được, trong đầu nàng có một thanh âm đang châm chọc cười to.
"Nhìn xem sắc mặt những người này, nhìn xem thế giới mà ngươi từng tin tưởng. Ngươi vì bọn họ làm không biết bao nhiêu chuyện, ngươi xem luật pháp quốc gia này trở thành tín ngưỡng của ngươi. Kết quả thì sao? Bọn họ ghét bỏ vận rủi ngươi gây cho bọn họ, vương pháp tín ngưỡng của ngươi làm cho ngươi mất đi hai mắt.
"Bạch Khuynh Tâm, đến đây đi, tiếp nhận ta đi, chúng ta vốn là một thể. Những người này đều đáng chết, thế giới này không đáng lưu luyến, tử vong mới là nơi bọn hắn nên có."
Bạch Khuynh Tâm biết mình một khi bước ra một bước này, nàng sẽ thật sự hóa thân tử thần, gây cho thế giới này điêu linh chân chính.
Nhưng tâm nàng thật sự mệt mỏi.
Những người này, không đáng để nàng thủ hộ.
Thế giới này, không đáng để nàng lưu luyến.
Minh Châu công chúa cũng bất quá là vì nàng có giá trị lợi dụng, mới bảo vệ nàng một mạng.
Nàng đã vô tư giúp rất nhiều người.
Nhưng ở thời điểm nàng gặp rủi ro, không ai nguyện ý đứng ra nói một câu cho nàng.
Nàng rõ ràng không có làm sai chuyện gì, lại cũng bị những người này nghìn người chỉ trỏ.
Nàng cảm thụ không được một chút thiện ý nào của thế giới này đối với của nàng.
Cứ như vậy đi.
Tất cả đều hủy diệt đi.
Bạch Khuynh Tâm nâng bước chân lên.
Ngay sau đó, tất cả động tác của nàng đều bị dừng hình.
Bởi vì, Ngụy Quân ra tay.
Ngụy Quân cầm thượng phương bảo kiếm, trực tiếp mang vỏ kiếm nện ở trên mặt Mạnh Giai.
Toàn trường chấn động.
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng động tác của Ngụy Quân còn đang tiếp tục.
Hắn đối với những người nghị luận đối với Bạch Khuynh Tâm vừa rồi đều đánh một lần.
Chuyên môn đánh mặt.
Dùng là thượng phương bảo kiếm.
Không có ai dám né.
Càng không có ai dám đánh trả
Cầm trong tay thượng phương bảo kiếm, giết ngươi cũng là giết không.
Không muốn chết, thì chịu đựng.
Ngụy Quân lần này thật sự tức giận.
Không chút lưu tình ra sức đánh mặt nhóm người này một trận, Ngụy Quân mới cảm giác thần thanh khí sảng.
Nhìn chung quanh một vòng những người đang ôm hận nhìn chằm chằm vào mình này, Ngụy Quân trực tiếp phun ra một ngụm nước miếng, lớn tiếng mắng:
"Ta vẫn biết người tốt vị tất có báo tốt, ta biết sự thật luôn luôn thực tàn khốc, ta biết anh hùng hảo hán phần lớn không chết tử tế, ta biết phần lớn trung thần lương tướng không thể chết già.
"Nhưng cho dù các ngươi không có năng lực làm một anh hùng, ít nhất cũng đừng ở thời điểm anh hùng gặp rủi làm đồng lõa đao phủ. Làm người là phải có lương tâm, rét lạnh tâm anh hùng, cái đám nhu nhược các ngươi, thật sự chỉ có thể cả đời quỳ làm chó cho người ta."
Nghe được lời nói của Ngụy Quân, Bạch Khuynh Tâm bỗng nhiên rất muốn khóc.
Thì ra không phải mọi người đều không nhớ rõ từng chuyện nàng đã làm.
Không phải mọi người đều nhìn như không thấy đối với công tích của nàng.
Còn có một người, nguyện ý ngang nhiên ra tay vì nàng, không quan hệ ích lợi, không cầu hồi báo, chỉ là bất công mà phản đối.
Cảm thụ được cảm xúc của Bạch Khuynh Tâm, nhân cách hắc ám của Bạch Khuynh Tâm bỗng nhiên khẽ thở dài một hơi.
"Đáng tiếc, ở trong đoạn cuộc sống hắc ám nhất của ta, không có Ngụy Quân xuất hiện."
Cho nên, nhân cách hắc ám này của nàng mới thức tỉnh.
Nàng biết, có Ngụy Quân, Bạch Khuynh Tâm sẽ không giữ lại nhân cách hắc ám này nữa.
Chẳng sợ nàng mạnh đến làm người ta run rẩy.
Nhưng Bạch Khuynh Tâm đã tìm được ánh sáng.
Nhưng mà làm cho nhân cách hắc ám khiếp sợ là, Bạch Khuynh Tâm bỗng nhiên vẫn bước ra một bước dung hợp kia.
Nhân cách hắc ám vừa mừng vừa sợ: "Ngươi. . . vì sao?"
Bạch Khuynh Tâm thấp giọng nói: "Nếu không có Ngụy Quân, ta đối với chuyện hai mắt mù này cũng không có bao nhiêu tiếc nuối, phong cảnh thế giới này cũng không để cho ta lưu luyến. Nhưng mà hiện tại, ta muốn nhìn một chút bộ dáng của Ngụy Quân, chỉ có ngươi có thể giúp ta."
Dừng một chút, Bạch Khuynh Tâm tiếp tục nói: "Hơn nữa, chuyện Ngụy Quân muốn làm rất nguy hiểm, ta muốn có được lực lượng bảo hộ hắn."
Mí mắt phải của Ngụy Quân không hề dấu hiệu giật lên.
Mắt trái giật tài, mắt phải giật tai, Ngụy Quân có chút ngạc nhiên lẫn vui mừng, chẳng lẽ là Mạnh Giai nhịn không được phiên nhục nhã này của mình, muốn phản sát mình?
Ngụy Quân dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Mạnh Giai.
Nghênh đón hắn quả nhiên là ánh mắt gượng tự nhẫn nại nhưng sát ý tràn đầy của Mạnh Giai.
Tốt lắm.
Ta là thích loại ngựa chứng kiệt ngạo bất tuân này.
Đến đây đi, giết chết ta đi.
Rút ra đao của ngươi, dũng cảm chém chết ta.
Ngụy Quân ở trong lòng không ngừng bơm hơi cho Mạnh Giai.
Nhưng làm cho hắn thất vọng là, Mạnh Giai lại có thể nhịn, nhịn, nhịn. . .
Không phải nói giết người như ma sao?
Đánh giá xấu.
Mạnh Giai cũng không biết mình đã được đánh giá.
Nàng thật ra rất muốn giết Ngụy Quân.
Nhưng nàng không dám.
Thua người không thua trận, Mạnh Giai cắn răng nói: "Ngụy Quân, ta biết ngươi, cầm thượng phương bảo kiếm đánh người tính bản lãnh gì? Nếu không có thượng phương bảo kiếm, ngươi hiện tại đã là người chết."
Ngụy Quân trực tiếp ném thượng phương bảo kiếm đi.
"Đến, giết chết ta, đừng để cho ta khinh thường ngươi." Ngụy Quân chủ động đưa cổ qua.
Thao tác này quá gợi đòn, làm cho mọi người đều kinh sợ.
Bạch Khuynh Tâm thân thể thoáng căng thẳng, Lục Nguyên Hạo lại theo bản năng đi về phía trước một bước.
Mạnh Giai: ". . ."
Nàng vẫn không dám.
Giết người như ma thì giết người như ma, người nào có thể giết, người nào không thể giết, trong lòng nàng vẫn đều biết.
Kinh thành tàng long ngọa hổ, tùy tiện đụng tới một người có khả năng là người không đắc tội nổi.
Mạnh Giai có thể đứng hàng tứ đại danh bộ Lục Phiến môn, sao có khả năng một chút đầu óc cũng không có?
Nàng giết người, cũng là có lựa chọn.
Càn đế vừa mới ban cho Ngụy Quân một cây thượng phương bảo kiếm, Minh Châu công chúa lại công khai che chở Ngụy Quân, hiện tại toàn bộ kinh thành, không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm Ngụy Quân.
Người muốn Ngụy Quân chết rất nhiều.
Nhưng thật muốn động thủ giết Ngụy Quân, nàng khẳng định sẽ chôn cùng Ngụy Quân.
Mạnh Giai còn chưa có sống đủ.
Cho nên nàng chỉ có thể nhẫn.
Chỉ có thể nuốt răng gãy vào trong bụng.