Phán đoán của nàng là chính xác.
Càn đế lúc này, đang triệu Lục Tổng quản nói chuyện.
Đàm luận đúng là chuyện đã xảy ra vừa rồi.
Càn đế nhìn chằm chằm Lục Tổng quản, khí tràng khí thế cùng uy nghiêm của vua của một nước bao phủ toàn bộ đại điện.
"Thực lực của Lục Nguyên Hạo, vì sao không nói cho trẫm?" Càn đế mở miệng hỏi, giọng điệu nghe không ra vui giận.
Lục Tổng quản trả lời cũng thực bình tĩnh: "Bệ hạ khâm điểm hắn, thần tử không tiện lắm miệng."
"Ngươi muốn bảo vệ Ngụy Quân?" Càn đế thân thể ngã về trước, áp lực của Lục Tổng quản đột nhiên tăng vọt.
Nhưng hắn vẫn không có cúi người, vẻ mặt cũng không chút dao động.
"Bệ hạ, ta muốn dùng Ngụy Quân câu ra thành viên Thiết huyết cứu quốc hội ẩn nấp."
"Ngươi có nắm chắc?"
"Không có nắm chắc, nhưng ta nghĩ nếu Thiết huyết cứu quốc hội thật sự còn tồn tại, vậy người như Ngụy Quân, Thiết huyết cứu quốc hội tuyệt đối sẽ không bỏ qua." Lục Tổng quản nói.
Càn đế nghe như vậy, trầm tư một lát, sau đó chậm rãi gật gật đầu.
"Nhân sinh tự cổ thùy vô tử? Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh. Ngươi nói rất đúng, người như vậy, Thiết huyết cứu quốc hội tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Nhưng trẫm lo lắng hắn đợi không được thành viên Thiết huyết cứu quốc hội tới cứu hắn, vạn nhất Cơ lão Nhị muốn giết hắn thì sao?"
Càn đế luôn luôn nhìn chằm chằm Lục Tổng quản, mà Lục Tổng quản vẻ mặt thủy chung cũng không có biến hóa: "Vậy tính mạng hắn không tốt, người mạng không tốt, ai cũng không cứu được hắn."
Giọng điệu không có thể mò ra dấu vết.
Trước sau bình thản như một.
Càn đế nhắm hai mắt lại: "Đi xuống đi, trẫm muốn đả tọa."
"Thần cáo lui."
Quân thần hai người đều đạt thành ăn ý.
Chỉ xem diễn, không nhúng tay.
Nhưng đến cùng có phải thật sự chỉ xem diễn, không nhúng tay hay không, chỉ có chính bọn họ biết.
. . .
Đồng thời khi hai câu thơ của Ngụy Quân lên men tại kinh thành, Ngụy Quân cũng từ biệt Hầu Biên Tiên, đi tới trước cửa lớn Cơ gia.
Cơ Đãng Thiên cười lạnh nói: "Ngụy Quân, ngươi nghĩ tốt chưa, bước vào cửa lớn Cơ gia ta, khả năng chính là đẩy ra cửa lớn tử vong."
Ngụy Quân vốn đang muốn cảm khái một chút, nghe được Cơ Đãng Thiên nói như vậy, không nói hai lời trực tiếp đẩy cửa lớn Cơ gia ra.
Loại chuyện tốt này đương nhiên phải khẩn cấp.
Qua thôn là sẽ không có quán nữa.
Thông thường thì Cơ gia hẳn là phải có thủ vệ gác cổng.
Nhưng bây giờ đám người Ngụy Quân nhìn vào Cơ gia thì thấy cửa đang đóng chặt, ngoài cửa không có một bóng người.
Rõ ràng Cơ gia đã biết chuyện gì xảy ra.
Đóng cửa lại là muốn để cho Ngụy Quân phải lựa chọn.
Nếu đẩy cửa tiến vào, thì có khả năng là mở ra cánh cổng tới địa ngục.
Nếu xoay người rời khỏi thì dù sao Ngụy Quân cũng là người chấp bút chiến tranh vệ quốc, Cơ Soái cũng sẽ không bởi vì chuyện nhỏ này mà phải tìm hắn gây phiền toái.
Cơ Soái để cho Ngụy Quân lựa chọn.
Mà căn bản Ngụy Quân cũng không muốn lựa chọn xoay người rời khỏi chỗ này.
Hắn trực tiếp đẩy cửa tiến vào Cơ gia.
Nhìn bóng lưng Ngụy Quân, ánh mắt Cơ Đãng Thiên lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Hắn biết danh tiếng của Ngụy Quân, nhưng mà bây giờ gặp Ngụy Quân thì hắn vẫn bị khí thế của Ngụy Quân làm cho khiếp sợ.
Lại có thể không sợ sao.
Cho tới bây giờ hắn vẫn còn sợ hãi phụ thân hắn nha.
Cơ Đãng Thiên quay đầu lại nhìn Bạch Khuynh Tâm cùng Lục Nguyên Hạo.
Vẻ mặt Bạch Khuynh Tâm bình thường, nàng đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, trực tiếp đi theo Ngụy Quân.
Còn Lục Nguyên Hạo thì hai chân hắn rõ ràng đang run bần bật.
Đây mới là biểu cảm nên có chứ.
Cơ Đãng Thiên cảm giác mình thấy được chân lý, khinh bỉ liếc Lục Nguyên Hạo một cái.
Đúng lúc đó Lục Nguyên Hạo cũng nhìn qua.
"Ngươi thật hèn nhát." Cơ Đãng Thiên khinh bỉ nói.
Lục Nguyên Hạo mở to hai mắt: "Ngươi đánh không lại ta."
Cơ Đãng Thiên: "Xem bộ dạng của ngươi kìa."
Lục Nguyên Hạo: "Ngươi đánh không lại ta."
Cơ Đãng Thiên: "Đã tiến vào Cơ gia thì cũng không dễ dàng đi ra đâu."
Lục Nguyên Hạo: "Ngươi đánh không lại ta."
Cơ Đãng Thiên che mặt bước đi.
Nhục nhã.
Bởi vì hắn thật sự đánh không lại Lục Nguyên Hạo, nên lúc này hắn cảm giác mình thật phế vật.
Lời nói này không chỉ có lực sát thương rất lớn, hơn nữa còn có tính chất vũ nhục rất mạnh.
Ngụy Quân cũng không quan tâm đến Lục Nguyên Hạo cùng Cơ Đãng Thiên, sau khi hắn đẩy cửa của Cơ gia ra thì lập tức bị thu hút bởi một người.
Một nam nhân mang vẻ tang thương.
Tóc bạc một nửa.
Nhìn qua tướng mạo thì quả thật rất trẻ tuổi, nhưng dù sao đây cũng là một thế giới có thể tu tiên.
Qua ánh mắt đối phương, Ngụy Quân có thể xác định đây là một nam nhân có chuyện xưa.
Đương nhiên đây cũng không phải là cơ sở chính cho suy đoán của Ngụy Quân.
Sở dĩ Ngụy Quân cảm thấy nam nhân này có chuyện xưa là bởi vì cánh tay của hắn.
Hắn chỉ có một cái cánh tay.
Ngụy Quân không biết người này.
Nhưng mà hắn không nghĩ rằng Bạch Khuynh Tâm lại chủ động đi tới, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, làm ra một chuyện khiến Ngụy Quân mở rộng tầm mắt.
"Đại công tử có thể cho ta xin chữ ký được không?"
Ngụy Quân ngẩn ra.
Đối phương cũng ngẩn ra.
Ánh mắt hắn nhìn xuống Bạch Khuynh Tâm, bây giờ mới phản ứng lại được, trên mặt xuất hiện vẻ tươi cười.
"Bạch đại nhân quá khen, ta hiện tại đã là người bình thường."
"Đại công tử là mục tiêu ta từng muốn theo đuổi, là người mà ta từng muốn trở thành nhất. Lúc trước ta gia nhập Lục Phiến Môn chính là dần dần tiếp cận các ngươi, trở thành một thành viên của các ngươi." Bạch Khuynh Tâm chân thật nói.
Đại công tử nhìn nữ nhân này, trong ánh mắt lộ ra vẻ thương tiếc.
Hắn cũng nghe ra trọng điểm trong lời nói của Bạch Khuynh Tâm —— “từng”!
"Thật có lỗi, làm ngươi thất vọng rồi."
Đại công tử viết xuống quyển sổ của Bạch Khuynh Tâm ba chữ "Cơ Lăng Vân".
Nét chữ sắc nét và chắc chắn, không có chút khí chất bay bổng nào.
Bạch Khuynh Tâm nhìn thấy chữ ký này thì trong lòng có chút thất vọng.
Cái này không phải chữ mà nàng muốn nhìn thấy.
Đương nhiên, những người khác không biết thị lực của nàng đã khôi phục, chỉ nghĩ là nàng đang hoài niệm đám người Cơ Lăng Vân năm đó.
Cơ Lăng Vân do dự một chút rồi mở miệng khuyên nhủ: "Bạch đại nhân, sau này cũng không cần nhắc tới chúng ta, phạm phải kiêng kị."
Bạch Khuynh Tâm gật gật đầu, không nói gì, lặng lẽ về bên người Ngụy Quân.
Ngụy Quân tò mò nhìn thoáng qua Cơ Lăng Vân, sau đó hỏi Bạch Khuynh Tâm: "Bạch đại nhân, đây là thần tượng của cô?"
Lần đầu tiên nhìn thấy một vị nữ thần cao ngạo như Bạch Khuynh Tâm lại có thần tượng, thực sự rất mới mẻ.
Tuy nhiên đây là lần đầu Bạch Khuynh Tâm nghe thấy từ "thần tượng", nhưng nàng vốn thông minh, trong nháy mắt liền hiểu rõ ý nghĩa của từ này.