Mục lục
Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lát sau, Cơ Đãng Thiên hỏi: "Phụ thân, Trần Già vì cái gì mà phái Diệp Tam Nương tiếp cận Hầu Biên Tiên?"

"Vấn đề này trước đó ta cũng không biết đáp án, Trần Già cũng không có nói cho ta. Nhưng bây giờ ta đã hiểu được, thì ra là do Quốc sư hoài nghi Dương đại soái hoặc là Dương Tam Lang không chết." Cơ soái giọng điệu rất bình tĩnh: "Trần Già biết tin tức này hiển nhiên cũng hành động sớm hơn ngươi, ra tay cũng độc ác hơn ngươi. Nếu như dựa theo kế hoạch của hắn, chỉ cần Dương đại soái hoặc là Dương Tam Lang thật sự ẩn núp trong bóng tối thì nhất định sẽ không nhịn được mà xuất hiện. Đáng tiếc, kế hoạch hoàn mỹ của hắn đã bị ngươi phá hủy."

Cơ Đãng Thiên: ". . .Phụ thân, với thực lực của con, không có khả năng có thể giết chết Diệp Tam Nương được, con nghi ngờ Dương đại soái hoặc là Dương Tam Lang đã ra tay."

Nghe được lời suy đoán của Cơ Đãng Thiên, Cơ soái hơi nghiêm túc một chút.

"Phỏng đoán khá hợp lý, đáng tiếc, cho dù là ngươi hay là Trần Già, đều không có phát hiện ra dấu vết." Cơ Soái thản nhiên nói: "Cho nên, Trần Già vẫn muốn ta cho hắn một lời giải thích."

Cơ Đãng Thiên cắn răng: "Phụ thân, ai làm nấy chịu, nếu như Dương đại soái hoặc là Dương Tam Lang thật sự không chết, con nhất định tìm ra bọn họ, tuyệt đối sẽ không làm cha khó xử."

Cơ soái híp mắt lại, ánh mắt có chút thất vọng: "Ngươi nghĩ như vậy sao?"

"Vâng, phụ thân yên tâm, con sẽ dốc toàn lực để giải quyết với Dương gia, tuyệt đối sẽ không làm việc này ảnh hưởng đến cha." Cơ Đãng Thiên cam kết.

Cơ soái thở dài một hơi: "Nếu ngươi thông minh được một nửa anh trai ngươi, ta cũng sẽ không đau đầu như thế này."

Cơ Đãng Thiên: ". . .Phụ thân, con không hiểu vì sao người cứ nói những lời như này."

"Những lời tiếp theo không chỉ là nói với Cơ Đãng Thiên. Hôm nay ta đã gọi tất cả mọi người đến đây để dạy cho các ngươi một điều."

Cơ Soái đang nói với toàn bộ những đứa con của hắn.

"Đãng Thiên, ta hỏi ngươi, ai cho Trần Già dũng khí để hắn đòi ta phải cho hắn một lời giải thích?"

Cơ Đãng Thiên trầm giọng nói: "Đương nhiên là Quốc sư."

"Thời điểm Dương đại soái kia còn đó, ở thời kỳ chiến tranh vệ quốc, chỉ một đệ tử Quốc sư, dám nói chuyện với ta như vậy sao? Dám bảo ta cho hắn một câu trả lời sao?" Cơ Soái hỏi.

Thân thể Cơ Đãng Thiên run lên.

Hắn hiểu được ý tứ của Cơ soái.

Cơ soái xác thực là cũng có ý như vậy.

"Hôm nay vi phụ muốn nói cho các ngươi một đạo lý —— giá trị các ngươi phần lớn là do kẻ thù quyết định. Trảm thảo trừ căn, diệt kẻ địch, kế tiếp sẽ đến lượt bản thân, có hiểu không?"

Giọng nói của Cơ Soái rất lạnh lùng.

Nhưng sự thật cũng lạnh lùng như vậy.

" Giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh;

Phi điểu tẫn, lương cung tàng;

Địch quốc phá, tướng quân vong!"

Giọng nói của Cơ Soái mang theo sát khí lạnh lẽo khiến cho mọi người trong từ đường đều có cảm giác không rét mà run.

Những lời này đương nhiên là sự thật.

Nhưng loại chuyện này không bao giờ được phép nói ra.

Vậy mà Cơ Soái cứ như vậy công khai nói ra những lời này.

Lúc đầu nghe được những lời này thì Ngụy Quân khiếp sợ, sau đó là phiền muộn.

Ngươi nói lắm thế?

Sao còn không mau giết chết ta đi?

Mau lên, rất gấp.

Quả thật Ngụy Quân đang rất gấp.

Nhưng Cơ Soái lại không hề chú ý đến hắn.

Hắn đang giảng bài cho các con của mình, dạy bọn chúng những điều chúng sẽ không bao giờ có thể học được trong sách giáo khoa.

Nhưng những lời này đối với đám người Cơ Đãng Thiên thì từng câu từng câu đều rất dọa người.

Rất nhanh Lục Nguyên Hạo đã ngã vào người Ngụy Quân.

Cơ Đãng Thiên cũng chỉ mạnh mẽ hơn hắn một chút.

Đương nhiên, lá gan của Cơ Đãng Thiên lớn hơn Lục Nguyên Hạo nhiều.

Chẳng qua chỉ số thông minh của hắn cũng cao hơn rất nhiều, vậy nên hắn biết những lời này đã phạm phải kiêng kị.

"Phụ thân, người nên nói cẩn thận." Cơ Đãng Thiên nhắc nhở nói: "Họa thường từ miệng mà ra."

"Con quá thiếu rèn luyện." Cơ Soái lắc đầu: "Con xem huynh trưởng của con đi, vì sao mà hắn không nhắc ta là họa thường từ miệng mà ra?"

Cơ Lăng Vân vẫn luôn đứng ngoài cuộc, không nói lời nào, không để người khác cảm thấy sự tồn tại của mình.

Nghe thấy Cơ Soái nhắc tới hắn thì hắn mới liếc mắt nhìn Cơ Đãng Thiên một cái, sau đó chậm rãi mở miệng: "Nếu Quốc sư đã xác định Dương đại soái không chết, vậy thì dù phụ thân có làm càn một ít thì bất kể Quốc sư hay là bệ hạ cũng sẽ không trách phụ thân, ngược lại là càng coi trọng phụ thân hơn."

"Lăng Vân, con tốt lắm."

Cơ Soái thở dài: "Đáng tiếc con lại chọn sai đội, Đãng Thiên lại chỉ có chút thông minh vặt chứ không có đại trí tuệ."

Cơ Lăng Vân rất xuất sắc.

Xuất sắc đến mức bị biếm làm dân thường thì mới có thể tha cho hắn một mạng.

Những đứa con khác của Cơ Soái nếu so sánh cùng Cơ Lăng Vân thì chênh lệch quá lớn.

"Thật ra cũng phải trách ta, chỉ có Lăng Vân là ta tự tay nuôi dưỡng, vốn cũng là muốn để cho Lăng Vân kế thừa Cơ gia, nhưng lại không nghĩ tới sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy."

Trong một nhà thì không nên có việc hai người cùng xuất sắc.

Chỉ cần một người xuất sắc nhất là đủ rồi.

Nếu không thì rất dễ xảy ra chuyện anh em đố kị tranh giành nhau.

Lúc trước Cơ Soái đã nghĩ như vậy.

Kết quả con trưởng thì theo nhầm người, chọn sai đội.

Còn hiện tại nếu bồi dưỡng con thứ thì cũng không kịp nữa rồi.

Cơ Soái cũng rất đau đớn.

Cơ Lăng Vân mím môi, lọc tất cả những lời Cơ Soái vừa nói ra trong đầu, sau đó nói: "Phụ thân, những gì ngài nói thực sự có lý, nhưng mà có một vấn đề —— nếu Dương đại soái hoặc là Dương Tam Lang thật sự đã chết, hoặc là sắp bị Quốc sư phái người giết chết, vậy phụ thân sẽ xử lý như thế nào?"

Cơ Soái nhìn Cơ Đãng Thiên, gằn từng chữ: "Cho nên Dương đại soái không thể chết được. Cho dù là hắn đã chết, thì cũng phải khiến cho thế gian nghĩ rằng hắn còn sống, hiểu chưa?"

Lục Nguyên Hạo theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.

Hắn cảm thấy mấy người này điên rồi.

Loại lời như thế này có thể nói ra trước mặt người ngoài sao?

Ngươi đã hạ quyết tâm muốn giết người diệt khẩu rồi sao?

Lục Nguyên Hạo lặng lẽ kéo tay áo Ngụy Quân.

Không nhúc nhích.

Hiện tại Ngụy Quân đâu còn quan tâm đến Lục Nguyên Hạo nữa.

Ánh mắt của hắn đang lấp lánh nhìn Cơ Soái đây .

Tốt lắm, vừa rồi hắn còn lo rằng Cơ Soái quên hắn, hiện tại ổn rồi.

Cơ Soái dám tự tin nói những lời này trước mặt mình, hiển nhiên là đã hạ quyết định chút nữa sẽ giết người diệt khẩu.

Được lắm.

Ngụy Quân cảm giác rằng để Cơ Soái biết được điểm đại nghịch bất đạo trong lời nói của hắn thì ổn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK