Mục lục
Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Quân trơ mắt nhìn Lục Nguyên Hạo hô to: "Nhận lấy chiêu phòng ngự mạnh nhất của ta", sau đó lập tức xuất kiếm.

Lúc bắt đầu, ba con đại yêu nhìn Lục Nguyên Hạo biểu diễn thì rất khinh thường hắn.

Nhưng giây tiếp theo, ba cái đầu của ba con đại yêu lần lượt rơi xuống đất.

Chết không nhắm mắt.

Ngụy Quân trừng lớn đôi mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.

Cái này con mẹ nó hoàn toàn không phải kịch bản mà hắn nghĩ đến.

Ngụy Quân lần đầu tiên cảm giác mình cách tử vong gần đến như thế.

Sau đó Lục Nguyên Hạo đột nhiên hoành không xuất thế.

Cục diện hoàn toàn thay đổi.

Trái tim Ngụy Quân thật sự rất mệt mỏi.

Thế gian này không có giá trị mà.

Còn giết không chết Lục Nguyên Hạo.

Thế gian này càng không có trị mà.

Hắn muốn chết.

Đạo chí thành:" Không được tự sát"

Ngụy Quân: ". . ."

Càng muốn chết.

Có điều lúc này không ai rảnh rỗi quan tâm tâm tình Ngụy Quân ra sao.

Hiện tại tất cả lực chú ý đều hướng về phía Lục Nguyên Hạo.

Biểu hiện của Lục Nguyên Hạo không chỉ khiến Ngụy Quân bất ngờ mà còn làm cho tất cả mọi người ở đây khinh ngạc.

Đoán chừng nếu Lục tổng quản biết được thì cũng sẽ ngạc nhiên.

Hắn chỉ biết Lục Nguyên Hạo am hiểu phòng ngự.

Nhưng mà tấn công lại là cách phòng ngự tốt nhất —— Lục tổng quản thật sự không có dạy qua Lục Nguyên Hạo điều này.

Triệu Vân nhìn thoáng qua Lục Nguyên Hạo, lại liếc mắt nhìn ngân thương trong tay chính mình, không nói hai lời, thu hồi ngân thương xoay người rời đi.

Cơ Soái hỏi: "Tử Long, ngươi sao vậy?"

Triệu Vân: "Tổn thương lòng tự tôn, trở về luyện thương."

Triệu Vân không phải là chưa từng bị đánh bại.

Nhưng một thương này xuất ra, đối phương ngay cả một sợi lông tơ đều không có bị làm sao, lòng tự tôn của Triệu Vân thật sự bị tổn thương .

Cơ Soái: ". . ."

Những người khác: ". . ."

Còn không đợi mọi người phản ứng lại, Lục Nguyên Hạo ngã "thịch" một tiếng xuống đất.

Thuận tay lau mồ hôi lạnh trên đầu.

"Triệu tướng quân làm ta sợ muốn chết, một thương vừa rồi kia ta còn thực sự tưởng là ngài muốn giết chết ta."

Mặc dù Triệu Vân không có phá được phòng ngự của hắn, nhưng cũng đủ tạo cho hắn tổn thương tinh thần to lớn.

Triệu Vân quay người, nhìn Lục Nguyên Hạo bị dọa sợ thì theo bản năng siết chặt ngân thương trong tay.

"Lục đại nhân đúng không?" Triệu Vân trầm giọng nói: "Có ai từng nói với ngươi rằng ngươi rất gợi đòn không"

Lục Nguyên Hạo mê mang: "Tại sao lại muốn đánh ta? Ta đã làm gì sai?"

Triệu Vân: ". . ."

Chưa bao giờ hắn gặp qua kẻ nào giả ngây giả dại đến vậy.

Chẳng lẽ mọi chuyện lại đơn giản thế.

Không chỉ Triệu Vân không lý giải được, những người khác cũng không lý giải được.

Chủ yếu là không hiểu được vì sao Lục Nguyên Hạo lại mạnh như vậy.

Hoàn toàn không phù hợp lẽ thường.

Trần Già không phá được phòng ngự của Lục Nguyên Hạo thì bọn hắn có thể hiểu được, dù sao Trần Già là người tu hành, sau này con đường tu luyện của hắn còn có thể tăng trưởng.

Nhưng Triệu Vân không giống.

Cây ngân thương của Triệu Vân, không biết từng giết bao nhiêu Yêu Vương, vì cái gì lại không phá được phòng ngự của Lục Nguyên Hạo?

Minh châu công chúa hít sâu một hơi, ép buộc mình tỉnh táo lại, hỏi: "Lục đại nhân, ba con đại yêu là do ngươi giết?"

Lục Nguyên Hạo đầu tiên là nhẹ gật đầu, sau đó trực tiếp nhảy dựng lên, vẻ mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Là ta giết ba con đại yêu này sao?"

Nhìn dáng vẻ này của Lục Nguyên Hạo khiến Minh châu công chúa cùng mọi người cũng hoài nghi.

Chẳng lẽ không phải Lục Nguyên Hạo giết?

Nhìn tên mập mạp này đâu có giống cao nhân.

Là ai giết?

Mọi người đưa ánh mắt chuyển dời đến trên người Bạch Khuynh Tâm cùng Ngụy Quân.

Ngụy Quân nhìn tên mập mạp này giả ngây giả dại, trong lòng hận thấu hắn.

"Không phải ngươi giết, chẳng lẽ là ta cùng Bạch đại nhân giết hay sao?" Suýt chút nữa Ngụy Quân chửi ra tiếng.

Nếu lão tử có thể giết chết ba con đại yêu, cũng sẽ không nghĩ đến biện pháp xung phong đánh ba con đại yêu để tự sát nha.

Trong lòng Bạch Khuynh Tâm lại nghĩ rằng nàng có thể tiêu diệt ba con đại yêu.

Nhưng nàng còn chưa có ra tay thì Lục Nguyên Hạo đã xung phong tấn công trước.

Sau đó lực sát thương mạnh mẽ do Lục Nguyên Hạo đánh ra dọa cho nàng sợ giật nảy mình.

Bạch Khuynh Tâm nói: "Là Lục đại nhân giết, mà lại chỉ dùng một kiếm. Mặc dù mắt ta mù nhưng cũng có thể cảm giác được sự sắc bén của một kiếm kia, quả là thế gian hiếm gặp".

Tất cả mọi người hít sâu một hơi.

Bao gồm Lục Nguyên Hạo.

Lục Nguyên Hạo cúi đầu, nhìn hai tay của mình, tự lẩm bẩm: "Ta mạnh như vậy sao? Không đúng, hay là chỗ nào xảy ra vấn đề rồi?"

Ngụy Quân: ". . ."

Hắn thề, về sau chờ hắn trở thành Thiên đế, nhất định khiến tên mập mạp này đầu thai vào bụng heo.

Khác Lang Gia bảng (lyb) là giả heo ăn hổ, tên mập này là giả heo hố Thiên đế.

Quả thực buồn cười.

Những người khác cũng cảm thấy Lục Nguyên Hạo diễn quá mức.

Giống như đang xúc phạm sự thông minh của bọn họ vậy.

Minh châu công chúa thâm ý sâu sắc nói: "Lục đại nhân che dấu thật sâu nha".

Cũng không biết đến cùng cuối cùng che dấu sâu như vậy là để làm gì?

Tất cả mọi người đang ở tự hỏi vấn đề này.

Mà Lục Nguyên Hạo vẫn còn đang không hiểu tại sao hắn lại có thể mạnh như vậy đây.

"Không đúng, ta chưa từng xuất cung, cũng chưa từng giao thủ với ai, ta rất yếu, tất cả mọi người đều gọi ta là sỉ nhục Giám Sát Ti cơ mà." Lục Nguyên Hạo tự lẩm bẩm.

Sau đó, một tia sáng bỗng nhiên lóe lên trong đầu Lục Nguyên Hạo: "Ba con đại yêu kia không phải đang diễn kịch đó chứ?"

Chu Phân Phương tự mình ngồi xổm người xuống kiểm tra một hồi, sau đó dùng ánh mắt chấn kinh nhìn về phía lục Nguyên Hạo: "Đây là ba con đại yêu hàng thật giá thật, tất cả đều bị một kiếm chém đứt đầu trong cùng một lúc. Nhanh, chính xác, hung tàn, một kiếm này của Lục đại nhân, đã có ba phần phong thái của Kiếm Thần, ngươi có phải là truyền nhân của Cổ Nguyệt hay không?"

"Hắn? Truyền nhân của Kiếm Thần?"

Ánh mắt của Chu Phân Phương đương nhiên sẽ không phạm sai lầm.

Chu Phân Phương phán đoán, làm cho tất cả mọi người lau mắt mà nhìn Lục Nguyên Hạo.

Có điều...

Triệu Vân cau mày nói: "Cổ Nguyệt là vị kiếm khách không màng thế sự, chưa từng có ý muốn tìm người truyền thừa, sao có thể dạy ra một tên đồ đệ giả heo ăn thịt hổ?"

Hiện tại tất cả mọi người nhận định Lục Nguyên Hạo là đang giả heo ăn thịt hổ.

Lục Nguyên Hạo cũng rất kinh ngạc.

"Ta không biết Kiếm Thần, ta chưa bao giờ ra khỏi hoàng cung."

Lời hắn nói là sự thật.

Chỉ tiếc hiện tại không có ai tin.

Hắn còn nói mình là phế vật.

Tên phế vật nào mạnh như vậy?

Ngoại trừ Bạch Khuynh Tâm hơi có cảm giác Lục Nguyên Hạo không có nói dối ra thì những người khác đều không tin lời nói của Lục Nguyên Hạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK