Mục lục
Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguỵ Quân kích động đến mức run run.

Cuối cùng cũng sắp chết.

Trẫm rốt cuộc cũng sắp trở thành Thiên đế.

Run sợ đi, hỏi thế gian này ai mạnh bằng ta?

Ngụy Quân đang chờ Cơ Soái giết mình.

Nhưng mọi sự chú ý của Cơ Soái đều không nằm ở Ngụy Quân.

Bây giờ hắn đang nhìn đứa con thứ hai của hắn.

Ánh mắt ấy mang theo áp lực rất lớn.

Nhưng Cơ Đãng Thiên chịu đựng được.

Đón nhận ánh mắt của Cơ Soái, Cơ Đãng Thiên lặng lẽ đứng lên.

"Phụ thân, tuy rằng ban đầu phụ thân là phó tướng của Dương đại soái, nhưng về sau phụ thân lại dần dần thiên hướng Quốc sư, đi theo bệ hạ, phụ thân bây giờ đã không còn chung đường với Dương đại soái nữa rồi. Con biết rằng phụ thân cùng Dương đại soái vẫn còn có tình đồng đội, nhưng ông ta phải chết, con làm gì không sai cả."

Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt của Cơ Soái.

"Không sai, ngươi càng ngày càng can đảm hơn đấy, dám nhìn thẳng vào mắt ta mà nói cơ đấy."

"Con chỉ đang làm việc đúng, hơn nữa con cũng là vì Cơ gia mà thôi, chứ không phải là vì lợi ích cá nhân gì cả." Cơ Đãng Thiên thản nhiên nói.

Cơ soái gật đầu nhẹ: “Tâm của ngươi rất tốt."

Nghe Cơ Soái nói như vậy, khuôn mặt của Cơ Đãng Thiên lộ ra vẻ vui mừng.

Nhưng Cơ Soái ngay sau đó lại nói thêm một câu: "Chỉ là đầu ngươi lại quá ngu ngốc."

Cơ Đãng Thiên: ". . ."

Đây là lời nhận xét mà hắn không muốn nghe đến nhất.

"Không phục sao?" Cơ soái thản nhiên nói.

Cơ Đãng Thiên cắn răng, nhưng không phủ nhận: "Phải, con không phục, năm đó phụ thân đã ngã sang phe bệ hạ cùng Quốc sư, lại mặt này mặt kia cũng không có ý nghĩa gì. Có những thứ đã không làm thôi, làm thì phải làm cho tuyệt."

Lúc này không khí bên trong từ đường của Cơ gia đã thực sự rất kinh khủng.

Những người con khác của Cơ Soái đều đang nhìn hai cha con họ giao chiến, tất cả đều câm như hến, không dám nói ra lời nào.

Khuôn mặt Cơ Lăng Vân thì ngược lại không hề xuất hiện sự sợ hãi nào, nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng im lặng, không hề mở miệng.

Về phần ba bọn người Ngụy Quân kia, vẻ mặt Bạch Khuynh Tâm tuy có vẻ hờ hững nhưng đã âm thầm ngăn cách góc độ có thể xuất thủ của Cơ Soái đối với Ngụy Quân.

Sâu trong ánh mắt Ngụy Quân thì không thể che giấu được sự hưng phấn, nội tâm không ngừng hi vọng Cơ soái mau giết người diệt khẩu.

Mà Lục Nguyên Hạo thì chấn kinh nhìn Cơ Đãng Thiên, cả người như hiểu ra điều gì.

"Cơ Đãng Thiên lại ác như vậy sao, bây giờ những công tử ăn chơi đều tâm cơ đến như vậy sao?"

Ở trong cung, hắn xem rất nhiều sách, trong sách cũng nói không ít về những công tử bột, bọn họ đều chả có đầu óc gì cả nha.

Những biểu hiện trước đây của Cơ Đãng Thiên đều rất phù hợp với những gì nói về các công tử bột ở trong sách mà hắn tưởng tượng.

Nhưng bây giờ, hắn đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về Cơ Đãng Thiên.

Cơ Đãng Thiên lườm Lục Nguyên Hạo một cái, khinh thường nói: "Ngu ngốc, có thể sống yên ổn kinh thành, còn có ai là công tử ăn chơi sao?"

Thượng Quan Tinh Phong cũng đang dùng hình tượng ăn chơi để ngụy trang bản thân, làm Càn đế lơ là cảnh giác với nhà Thượng Quan.

Mà Cơ Đãng Thiên cũng đang dùng hình tượng công tử ăn chơi ngụy trang bản thân, trợ giúp Cơ soái diệt trừ đi kẻ địch không tiện ra tay.

Hình tượng công tử ăn chơi này cũng là một cái cớ tốt, có thể để Cơ Đãng Thiên làm được những việc mà người bình thường khác không làm được, từ đó mà đạt được mục đích.

Mặc dù mang danh công tử ăn chơi, nhưng thủ đoạn và suy tính của Thượng Quan Tinh Phong cùng Cơ Đãng Thiên đều giống nhau, hơn nữa còn tốt hơn rất nhiều so với những gì người khác tưởng tượng.

Chỉ là, đối với Cơ Soái thì những thủ đoạn cùng với suy tính này của Cơ Đãng Thiên vẫn rất ngu xuẩn.

"Ngươi cho rằng mình thông minh lắm sao?" Cơ Soái hỏi.

Cơ Đãng Thiên ngẩng đầu: "Chí ít cũng không ngu xuẩn như phụ thân nói."

"Nói ngươi ngu xuẩn mà ngươi còn không chịu nhận chứng tỏ ta nói vậy không sai." Cơ soái lắc đầu, nhìn về phía Ngụy Quân: "Ngụy đại nhân, hôm nay ngươi đưa người tới Cơ gia để làm gì vậy?"

Trong lòng Ngụy Quân tự nhủ rằng đương nhiên nguyên nhân lớn nhất là ta muốn tìm chết.

Nhưng nguyên nhân này không thể nói ra được.

Ngụy Quân suy nghĩ, mở miệng nói: "Mặc dù nói ra thì có vẻ buồn cười, hoàn toàn không giống với luật pháp của Đại Càn, nhưng sở dĩ ta tới hỏi tội Cơ công tử, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì hắn đã giết người. Cho dù người chết cũng chỉ là một nha hoàn nhỏ, nhưng cũng là một cái mạng. Đối với Ngụy mỗ, tính mạng không có cao thấp hay phân biệt giàu nghèo. Giết người, thì phải đền mạng."

Cơ Đãng Thiên cười lạnh: "Không nói đến việc đệ tử của Trường Sinh Tông giết người sẽ không phạm pháp, cho dù là giết người phạm pháp thì kẻ ta giết cũng chỉ là một nha hoàn. Theo luật pháp Đại Càn, giết nô lệ chỉ cần đền tiền, chưa từng có chuyện phải đền mạng."

Đây là một xã hội phong kiến cực kỳ độc ác.

Cơ Đãng Thiên nói có lý có cứ, hoàn toàn không hề có sai sót.

Ngược lại thì Ngụy Quân, thật ra hắn đang biến những điều không có lý thành có lý, tư tưởng của Ngụy Quân đã vượt thời đại, không thể dùng những tiêu chuẩn này để ràng buộc Cơ Đãng Thiên.

Ngụy Quân cũng tự biết điều ấy.

Chỉ là hắn cũng không muốn thay đổi suy nghĩ của bản thân.

"Theo luật pháp Đại Càn, Cơ công tử đúng là không phạm pháp. Nhưng đối với ta, Cơ công tử đã giết người, nên phải đền mạng." Ngụy Quân trầm giọng nói.

"Ngươi to hơn luật pháp Đại Càn sao?" Cơ Đãng Thiên châm chọc nói.

Ngụy Quân nhẹ gật đầu: "Theo ta thấy, luật pháp Đại Càn có thể bị Trường Sinh Tông tùy ý nắn bóp như vậy thì cũng như một tờ giấy vụn. Chi bằng theo ý ta, chí ít ta công bằng hơn nhiều so với luật pháp Đại Càn."

Cơ Đãng Thiên: ". . ."

Hắn chưa bao giờ thấy qua kẻ nói không thành có như thế này.

Đứng từ góc độ khách quan, ở thời điểm hiện tại, Ngụy Quân đúng là không hề nói đạo lý.

Ngụy Quân cũng biết điều đó, cho nên nói với Cơ Soái: "Khiến Cơ Soái chê cười rồi."

Cơ soái không những không cười, mà lại nói: "Ta tôn trọng những người biết nói đi đôi với làm, chỉ cần Ngụy đại nhân có thể giữ tiêu chuẩn bản thân được như vậy thì hành vi này chẳng có gì buồn cười cả."

Ngụy Quân gật đầu nhìn Cơ soái.

Bất luận đối phương là người như thế nào, khí thế của đại lão vẫn là phải có.

"Chỉ là Ngụy đại nhân vì muốn báo thù cho nha hoàn kia mà muốn mạng của con trái ta, điều này không thể làm được." Cơ soái nói: "Xin đừng hiểu nhầm, Ngụy đại nhân, ta không phải vì giải vây cho Đãng Thiên mà nói vậy, mà là vì ả nha hoàn kia thật sự đáng chết. Lăng Vân, đem tư liệu cho Ngụy đại nhân cùng em trai ngươi mỗi người một phần."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK